Trùng Sinh Mạt Thế Truyền Thuyết

Chương 1: Mèo đen x Tiệm đồ cổ

Editor: Hải Thiên Lam

"Ầm!" Cửa phòng bị hung hăng đạp ra, Nhiễm Minh thở phì phì lao ra cửa chính của ký túc xá. Ánh nắng mặt trời thiêu đốt cả một vùng đất, cũng không biết đi bao lâu rồi, bước chân Nhiễm Minh dần dần chậm lại, một bên hòn đá nhỏ bên đường, một bên chậm chạp, lắc lư đi về phía trước.

Nhiễm Minh, giới tính nữ, hai mươi mốt tuổi, một sinh viên đại học năm ba không không thể bình thường hơn. Không có sở trường đặc biệt, là trạch nữ, mục tiêu trước mắt chỉ là tốt nghiệp và tìm việc làm thế nhưng không phải cùng bạn cùng phòng, quan hệ xấu đi, nặng nề hơn.

Nhiễm Minh cúi đầu, nhớ tới bạn cùng phòng Dương Địch châm chọc, khiêu khích mình thì hung hăng đem tảng đá dưới chân đá về phía trước.

"Meo meo~" Buổi trưa nóng bức, sau giờ ngọ đường phố rất yên tĩnh, đột ngột tiếng mèo kêu vang lên. Nhiễm Minh hết sức ghét mèo, cho nên, tâm tình bực bội nay nghe tiếng mèo kêu thì dấy lên một cỗ tức giận. Cô mạnh mẽ ngẩng đầu, hung dữ trừng phương hướng phát ra tiếng mèo kêu. Cách Nhiễm Minh mười mấy thước ở con phố đối diện, có một bàn tay của con mèo nhỏ. Con mèo nhỏ toàn thân đen nhánh, chỉ có tai trong cùng bốn đầu ngón tay là màu trắng. Từ chỗ Nhiễm Minh nhìn thì tiểu mèo đen hắc sa tanh vậy thôi nhưng dưới ánh mặt trời lại phát ra vầng sáng nhàn nhạt. Trong nháy mắt, Nhiễm Minh đột nhiên nhớ tới Phật tổ Như lai trong Tây Du Ký chính xác là có vầng hào quang màu vàng bao quanh thân mình...ách, tự nhiên chán ghét chính mình ghê! Cô lắc lắc đầu, đem suy nghĩ ảo tưởng của mình vứt bỏ. Nháy mắt một cái, lúc ngẩng đầu lên đã không thấy tiểu mèo đen đâu. Nhiễm Minh bĩu môi, ngẩng đầu một cái, nhìn khẽ về hướng Tây Thiên Mặt Trời, lại nhìn về hướng ký túc xá, nhận mệnh thở dài, cuối cùng vẫn quyết định đi dạo thêm một lát.

Gần 3 ngày nay, thời tiết liên tục duy trì ở nhiệt độ cao, trên đường người càng ngày càng ít, nều không phải phòng ngủ hiện tại không ở được, Nhiễm Minh cũng không muốn dưới trời nắng chang chang mà trụi lủi trên đường phố đi dạo. Nhớ tới phòng ngủ có điều hòa...

"Ai....." Nhiễm Minh khẽ thở dài, hồi tưởng lại vài ngày naycùng Dương Địch cãi nhau thì không khỏi có chút đau đầu. Kỳ thật, tính cách của cô vón không phải như thế, tuy nói từ nhỏ bị cha mẹ nuông chiều, tính tình có chút kiêu căng, thế nhưng sẽ không dễ dàng cùng người khác phát sinh xung đột!

Nhà Nhiễm Minh ở ngoại tỉnh, cô là con gái độc nhất của cha mẹ, mục dù không thể nói là ngàn vạn sủng nịch, nhưng cũng là nói muốn có những vì sao họ liền đi tìm cái thang! Hơn nữa, thành tích học tập của Nhiễm Minh cũng không tồi, cũng coi như nhu thuận, trong gia tộc cũng được coi là có tiền đồ. Bình thường cũng cấp cho cha mẹ mặt mũi, cha mẹ tự nhiên là không bỏ được ăn không bỏ được hoa nuông chiều. Dù vậy, tự thân Nhiễm Minh cũng đi vào thành phố học sơ trung năm mười hai tuổi, cũng là nhẫn nhịn, cắn răng mà học cho xong. Lúc đầu, cô phải chịu khá nhiều thiệt thòi, ai cũng không phải người ngu, về sau, Nhiễm Minh dần dần cũng hiểu, địa vị là chủ yếu, người có tài thì dẫm đạp người không có tài, bạn không phải người mạnh thì phải học cách cúi đầu! Ra bên ngoài, có ai là biết phân rõ phải trái với bạn đâu? Cho nên, trải qua mấy năm này, Nhiễm Minh cũng làm ra được một bộ " Hảo tính tình" (Tốt tính)! Về phần tại sao lại cùng Dương Địch gây gổ? Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, đâu phải là cô không biết câu này đâu! Huống chi, Nhiễm Minh tính tình cũng không phải ngồi yên một chỗ, thường xuyên qua lại rùm beng mà. Về phần nguyên nhân khắc khẩu... giống như đều có chút ít lông gà hoặc vỏ tỏi, tất cả đều là chuyện nhỏ! Nhiễm Minh cũng có thắc mắc, trước kia không phải không biết tính tình của Dương Địch. Nói dễ nghe thì là tính tình đại tiểu thư, nói khó nghe thì chính là chanh chua! Nhưng Dương Địch là thiên kim tiểu thư duy nhất của tập đoàn Dương thị nên mọi người bình thường cũng không chấp cô ta--đương nhiên, cũng có người dàn xếp tính cách ổn thỏa, bình thường ôm nhiều chuyện một chút chuyện không bằng bớt đi một chuyện tâm tính, không việc gì thì sẽ không va vào họng súng. Cũng không nghĩ rằng mình lại thiếu kiên nhẫn đến vậy đâu! Nói đến đây, ba ngày trước, khi mà trời trở nên nóng nực, Nhiễm Minh liền cảm giác được tâm tình của mình trở nên nôn nóng! Trời nóng là nguyên nhân? Vì muốn tốt nghiệp mà nôn nóng? Chẳng lẽ dì cả sắp đến thăm? Lắc lắc cái đầu bị phơi nắng, đem những ý tưởng không thực tế vứt bỏ.

Đi lâu như vậy, không biết đã đến con phố nào, bởi vì Nhiễm Minh là trạch nữ, tuy nói đã ở thành phố này 3 năm, trừ vài con đường dành riêng cho người đi bộ thì cô đối với nơi này không biết gì cả! Ách..... bình thường cùng bạn học ra ngoài tản bộ, cô cũng lấy cớ là xem hoạt hình và đọc tiểu thuyết để thoái thác. Phải nói, nơi duy nhất cô dùng để vận động đó chính là quảng trường phụ cận vòng quanh ký túc xá chay vài vòng.

Ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, xác định đại khái phương hướng, vừa muốn đi về, con mắt liền liếc qua một đám nữ sinh vây quanh ở một góc ríu rít. Cô tò mò nhìn về hướng đó, bất ngờ nghe thấy tiếng mèo kêu kèm theo một lô giọng nói thét chói tai.

"Thật đáng yêu!"

"Hảo manh!"

"Thật thích! Chúng ta đem về nuôi được không?"

"......." Khóe miệng Nhiễm Minh không nhịn được co rút, loại cảm giác đồng tình tràn lan. Mấy em gái bây giờ cũng thật là... Con mèo kia lông mềm, mượt, được chăm sóc kĩ càng, rõ ràng là có chủ nhân được chứ? Rõ ràng là địa vị chủ nhân của nó cũng không quá thấp được chứ? Ai..... Nhiễm Minh quyết định đi vòng qua đám này để khỏi bị lây bệnh đần độn.

Nhưng vừa đi chưa được mấy bước, lại nghe thấy một lớp hét chói tai vang lên.

"AA-- Đừng chạy!"

"Đến chỗ của chị này, chỗ chị có xúc xích!"

"......" Nhiễm Minh xoa xoa lỗ tai bị chấn động, vốn định đi qua không thèm đếm xỉa nhưng không rõ có ai hô lên: "Cẩn thận! Có xe!" Nhiễm Minh theo bản năng quay đầu lại, đã thấy tiểu mèo đen chôn chân giữa đường, một chiếc xe vận tải đang đi tới, bánh xe màu đen tưởng chình như có thể nghiền nát tiểu mèo đen.

Nhiễm Minh không biết mình lao ra bằng cách nào, chỉ biết là, lúc nhận ra thì thân thể cô đã bất động, hướng chiếc xe tải lao tới. Nhiễm Minh thầm nói lần này chết chắc rồi vừa vươn cách tay, bắt lấy tiểu mèo đen, dùng sức túm! Mắt thấy bánh xe chỉ cách tầm một thước, cô liền dùng sức, ôm lấy mèo đen, ngửa người về phía sau tránh thoát chiếc xe vận tải.

Ngồi ngẩn ngơ trên đường cái, phía trước mơ hồ truyền đến tiếng chửi rủa của tài xế. Bàn tay chống trên mặt đất, xước xát, máu rỉ cả ra thế nhưng Nhiễm Minh lại chưa thấy đau gì cả, chỉ ngơ ngác ngồi dưới đất. Vùa rồi thật sự hù chết cô! Cô cho rằng mình đang muốn chết! Hay là, cô đã chết rồi?

Cho đến khi tiếng mèo ôn nhu vang lên, mới kéo Nhiễm Minh từ trạng thái dại ra. Sững sờ nhìn con mèo ở trong lòng, ý thức của Nhiễm Minh dần dần trở về. Thở phào một hơi như trút được gánh nặng, mới cảm giác được toàn thân đau nhức. Hoạt động với biên độ lớn như vậy phải nói là công trình lớn nhất dối vói người lười vận động như cô! Nhìn lòng bàn tay thấm ra máu, Nhiễm Minh hít một ngụm khí lạnh, thực bà nội nó chứ! Đau quá!

Lúc này, mấy nữ sinh cũng chạy lại, ân cần hỏi thăm có sao không, đương nhiên, phần lớn là hỏi tiểu mèo đen..... Nhiễm Minh đang suy nghĩ xem mình có nên ném con mèo đen mình vừa cứu đê giải cứu lỗ tai đáng thương của mình không thì một giọng nữ cao vút như sấm rền nổ vang: "A!!!! Váy của tôi!!!! Sao lại thành như vậy? Là ai làm?!" Nhiễm Minh nhìn móng vuốt của tiểu mèo đen, khóe mắt cực lực co rút. Quả nhiên, lòng hiếu kỳ hại chết mèo! Ngay cả cô cũng suýt chút nữa bị hại chết được chứ?

Đứng lên, xoa xoa cổ tay, Nhiễm Minh quyết định rời xa đoàn nữ bệnh thần kinh! Dương Địch ít nhất thì cũng không muốn cái mạng nhỏ của mình đi! Quả nhiên, nữ nhân ngày càng đáng sợ! (Chị không phải nữ sao:v) Nhưng ngay lúc Nhiễm Minh xoay người định đi thì cảm giác ống quần có gì đó giữ lại. Quay đầu lại thì thấy tiểu mèo đen đang dùng ánh mắt đáng thương ngước lên nhìn mình.

"..........."

"Tao không có lòng tốt."

"Phòng ngủ của tao không cho dưỡng sủng vật."

"Xin lỗi nhưng tao không thích mày."

Nói lâu như vậy cũng không có kết quả, Nhiễm Minh cuối cùng quyết định nhìn thẳng nó! Sau đó cô liền phát hiện ra có điểm không thích hợp. Con mèo này... có chút không giống mèo cho lắm!

Vừa rồi không chú ý, hiện tại mới phát hiện con người của nó là màu tím! Lỗ tài dài hơn, vành tai nhọn hơn rất nhiều, thậm chí lông trắng trên mặt cùng lông đen trên người dài hơn gấp bội. Mặt cũng không phải tròn mà có chút giống báo, ân, hàm răng cũng dài hơn nhiều... Có lẽ nào... là Mèo quái?

Mèo, yêu quái.... Nhiễm Minh bị suy nghĩ của chính mình làm cho sợ hãi. Nhưng cúi đầu nhìn tiểu mèo đen, thế nào cũng cảm thấy quỷ dị.

"Meo meo~~" Mèo đen lại bắt đầu gọi Nhiễm Minh, kêu xong cắn ống quần của Nhiễm Minh một cái.

"Mày kêu tao đi theo mày?" Nhiễm Minh cho rằng mình thật sự điên rồi, cô thế nào mà lại nói chuyện cùng mèo!

"Meo meo~" Mèo đen chạy về phía trước vài bước, quay đầu lại gọi Nhiễm Minh.

"......"

Đi theo tiểu hắc một cách vô định ( Nhiễm Minh đã đặt tên cho con mèo.) chạy vào con hẻm, cuối cùng Nhiễm Minh cũng ngừng bước chân.

Nhiễm Minh nhìn cửa gỗ bám đầy bụi bẩn không chút thu hút, đang lo lắng xem có nên đi vào không thì liền nghe " Két" một tiếng, tiểu hắc đã đem chân ngắn đi vào.......

"Ách, xin hỏi....." trong phòng hết sức tối tăm, có thể mơ hồ trông thấy rất nhiều thứ, trên kệ tủ dường như bày biện một đống bình bình lọ lọ.

"Chuyện gì?" Giọng nói khàn đục, bén nhọn như là lấy giấy ráp vang lên từ sau lưng cô. Nhiễm Minh giật mình, trái tim yếu đuối đập thịch thịch.

Quay đầu lại, con mắt đã thích ứng với bóng tối của Nhiễm Minh nhìn thấy một người đàn ông mặc áo choàng đen đứng trong góc tối.

Nhiễm Minh hiện tại rất muốn mắng chửi người. Nhưng người giả thần giả quỷ trước mặt cô đột nhiên nói: "Cho cô." Vừa dứt lời, Nhiễm Minh liền thấy có cái gì đó đập vào người mình một cái, khom lưng nhặt lên, hình như là một hạt châu nhỏ.

"Đi."

"Hả?"

"....ra ngoài."

Trên đường cái, Nhiễm Minh cầm hạt châu chóng mặt trở về, hôm nay là chuyện gì! Lại một lần nữa cầm hạt châu lên xem xét, màu sắc bụi bẩn, mặt ngoài gập ghềnh, nhìn kĩ, hạt châu giống như không có lỗ. Ách, nhìn kỹ thì sợi dây cùng hạt châu nhất thể đồng dạng! Này, không phải là bảo vật đấy chứ? Trong tiểu thuyết, mấy loại thần thần bí bí này nhất định là đồ tốt! Nhưng mà, phải dùng như thế nào? Nhiễm Minh nhìn chằm chằm hạt châu dưới ánh mặt trời. Thế nhưng cũng không thể nào phản quang, khóe miệng cô thoáng lộ ra nụ cười ẩn ý........