Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 46: 46 Tình Cảm Thời Tận Thế 7



Khi cô tỉnh lại, trời đã sáng rõ.

Cô phát hiện mình đã mất quyền khống chế cơ thể, cô ngỡ rằng mình vừa chạy đua Marathon, mệt đến mức không có sức nâng cánh tay lên.
Thế nhưng, cô nhanh chóng phát hiện có một cơ thể đàn ông trần trụi dán sát vào lưng mình, tứ chi quấn quýt thân mật.

Đôi môi nóng rực không e dè mút bả vai cô, lần theo xương sống mơn trớn lên xương bả vai, một cảm giác mềm mại tê dại đến mức khó kiềm chế từ nơi đó xông thẳng lên đại não, đồng thời rõ ràng giữa hai chân có vật nào đó cứng rắn chọc chọc.

Cả người Lâu Linh không thoải mái.
“Lâu Điện…” Giọng cô có chút không yên, hơi thở nặng nề, “Anh đủ chưa? Em rất mệt…”
Người sau lưng tạm dừng hành động khiêu khích, sau đó dịu dàng xoay cô lại.

Dưới ánh nắng buổi sớm sáng ngời, cô trông thấy những đường nét tuấn tú trên gương mặt anh, lúc này giữa hàng mi lông mày nhuộm đẫm vẻ thỏa mãn lười nhác, đôi mắt anh đong đầy dịu dàng, ngay cả đuôi mắt cũng tỏa ra hormone mê người.
“Tất nhiên chưa đủ.” Tiếng anh khàn khàn, “Hiếm khi Tiểu Linh chủ động, anh không khống chế được.”
Chính vì không khống chế được bên dưới, mặc kệ cô kháng cự, sống chết làm tiếp hả? Trời ạ, thể lực và sức bền của dị năng giả khỏe cỡ nào? Hai lần của người ta không đỡ nổi một lần của anh, khi vận động cánh đàn ông luôn bá đạo ép sát đến cùng!
Mặt Lâu Linh không biểu cảm nhìn anh, sau một lúc lâu, rốt cục không thể chịu đựng ánh mắt bắn ra hormone nam tính kia, cô đỏ mặt tía tai quay đầu sang chỗ khác, đẩy anh ra, bảo: “Sáng rồi, nên rời giường.”
Lâu Điện hơi nhích người.

Sau khi ngồi dậy, anh kéo cô vào lòng, ôn nhu nói: “Em có dậy luôn không? Hôm nay em nghỉ ngơi một ngày, ngày mai chúng ta xuống núi.”
Anh nói rất chân thành, nhưng rót vào tai Lâu Linh lại khiến cô vừa cáu vừa xấu hổ.

Hai màu xanh hồng lần lượt hoán đổi trên khuôn mặt, cô có chút thẹn quá hóa giận, muốn lấy tay đập anh, ai ngờ cánh tay quá mỏi.

Liếc mắt nhìn, thấy bên trên có đủ dấu vết, lòng nhủ thầm chả trách mệt như vậy, anh chàng này gặm cô như đồ ăn.
Lại cọ xát một lúc, Lâu Điện đứng dậy, anh tùy tiện mặc một cái quần dài, nửa thân trên để trần.

Sau đó anh lấy bồn tắm ra khỏi không gian, cho thêm nước ấm, rồi đi về phía giường, ôm cô gái cả người nhức mỏi đang làm tổ trên đó lên, để cô ngâm mình trong nước nóng.
Lâu Linh cảm thấy anh đúng là chú mèo máy thần kỳ, hỏi: “Chỗ nước nóng này ở đâu ra?”

“Đương nhiên là trước đây anh cất vào không gian.

Khi ở ngoài luôn có lúc bất tiện, nên anh chuẩn bị sẵn.

Em xem, bây giờ không phải lúc cần dùng tới sao?” Anh cởi dây buộc tóc cho cô, giúp cô gội sạch mái tóc dài đến ngang vai.

Cô chưa bao giờ để tóc dài, hễ quá vai sẽ trực tiếp dùng kiếm cắt xẹt.

Lâu Điện không ưa cách cô ngược đãi tóc mình như thế, bởi vậy bình thường nhiệm vụ cắt tỉa tóc giao cho anh.
Tắm một cái xong, quả nhiên thoải mái hơn nhiều, Lâu Linh mặc áo ngủ rộng thùng thình, ngồi trên ván giường, tựa lưng vào gối đầu to đùng mềm mại, kiên nhẫn để anh bôi thuốc cho cô, sau đó há miệng ăn món cháo gà với nấm hương xé sợi anh đút.
Được rồi, tối hôm qua anh hơi đáng giận, nhưng vẫn cực kì tốt với cô, hai bên hòa nhau.
Ăn xong, sau khi súc miệng, Lâu Linh cảnh cáo: “Về sau không cho phép anh giống như tối hôm qua, như vậy…” Mặt cô hơi hồng, trong lòng xấu hổ, khó mở miệng nói chuyện này.

Đương nhiên, nếu là bạn bè cùng giới, cô chẳng kiêng kị.

Giữa cùng giới và khác giới có nhiều chuyện không giống nhau.
Anh có chút lơ đễnh nói tiếp: “Sao nào? Miệng em nói không cần nhưng vẫn làm tiếp à?” Thấy cô trợn mắt nhìn, dường như chỉ cần anh dám nói thêm một từ sẽ không cho anh ôm, anh đành không cam lòng trả lời: “Lần sau anh sẽ chú ý.” Hết cách, tích tụ hai đời, bởi vì cô chủ động nên anh khó tránh khỏi quá kích động một chút.

Bắt anh không phấn khích là chuyện bất khả thi, đành an ủi cô trước, chuyện lần sau để lần sau nói.
Thấy anh sửa miệng, Lâu Linh vừa lòng, sán lại gần, không từ chối cái ôm của anh.

Tuy rằng trước kia cũng thân mật, nhưng không hề giống lần vui vẻ này, mỗi hành động cử chỉ đều cho người ta cảm giác đỏ mặt, tim đập thình thịch.
Suốt một ngày, ngoài nằm trên giường, nghỉ ngơi, ngủ bù, lấy lại tinh thần thì Lâu Linh lấy đám hạt mầm mấy ngày qua thu thập ra luyện tập dị năng, ý đồ trao đổi với chúng để tận dụng triệt để lợi ích.

Điều này khiến Lâu Điện đen mặt lập tức tịch thu hạt giống, bắt cô nghỉ ngơi.
Hôm sau, Lâu Linh cảm giác khỏe hơn nhiều.

Rời khỏi tấm ván gỗ, cô đứng trên mặt đất, nhảy nhót mấy cái, và rồi không cẩn thận kéo căng chỗ nào đó, đau đến mức cô nhe răng.

“Cẩn thận một chút.” Lâu Điện bất đắc dĩ kéo cô lại gần.

Ánh mắt liếc nơi nào đó, thầm cân nhắc sau khi quay về, anh có nên đến viện nghiên cứu lấy ít thuốc mới nghiên cứu không, nghe nói không kém, có tác dụng ngay lập tức, rất nhiều dị năng giả đều thích dùng, có điều giá quá đắt.
“Nếu anh không dùng sức như vậy, em đã không bất cẩn!” Lâu Linh nguýt anh một cái.
Ánh mắt này rơi vào mắt Lâu Điện, ngược lại giống cô gái hờn dỗi người yêu, trong lòng anh tràn đầy vui mừng, hận không thể đè cô xuống giường thân thiết một lúc và đương nhiên lại bị từ chối.
Sửa soạn đồ đạc, xóa sạch dấu vết họ sống trong nhà gỗ mấy ngày nay, cả hai rời khỏi nơi này.
Lâu Linh quan sát đám phấn hoa rắc quanh nhà gỗ nhạt bớt.

Nhưng dường như nó vẫn còn hiệu quả, ít nhất hai ngày nay không có động tĩnh gì, đám thú biến dị tránh né rất xa.

Điều này khiến cô vô cùng ngạc nhiên, nếu số phấn hoa này có thể xua đuổi cả zombie thì tốt quá.
Tranh thủ lúc nắng chưa gắt, hai người lên núi.

Vừa vào rừng một lúc thì nghe thấy truyền đến tiếng đánh nhau từ cách đó không xa, xen lẫn tiếng dã thú kêu, họ biết trong rừng có người đánh nhau với thú biến dị.
“Chúng ta có qua xem không?” Lâu Linh nhìn về phía anh trưng cầu ý kiến.

Thi thoảng có thể tốt bụng đột xuất một lần, nhưng không thể so sánh tận thế với trước đây, muốn giúp đỡ cũng phải xem thời cơ, cân nhắc khả năng của bản thân.

Hôm nay người cô còn hơi khó chịu, Lâu Linh đoán mình khó chạy trốn nổi nếu gặp thú biến dị.
Đầu tiên Lâu Điện dùng tinh thần lực thám thính, anh nhanh chóng trông thấy mấy dị năng giả chiến đấu với một con sói biến dị.

Khi thấy trong đó có một người phụ nữ mặc áo đỏ, quần da bó sát thì sắc mặt anh hơi trầm xuống, hơi thở trên người dần thay đổi.
Lâu Linh thấy tiếng đánh nhau càng ngày càng gần, đang chuẩn bị đi xem, đột nhiên cánh tay bị anh nắm lấy.

Cô ngẩng đầu thì trông thấy vẻ mặt anh lạnh lùng, hai mắt lạnh như băng, như đang cố gắng kiềm chế.


Phát hiện ánh mắt của cô, anh cúi đầu, mỉm cười nói: “Phía trước có ba con sói biến dị, trong đó có bảy dị năng giả, tình huống không tốt lắm.”
“Có người quen không?”
“Người quen à… Không có.”
Lâu Linh nghe xong gật đầu, hỏi: “Vậy chúng ta có qua giúp không?”
“Bọn họ có thể đối phó, không cần thiết đâu.” Anh mỉm cười nói.
Lâu Linh nhìn anh một lúc, sau đó nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Nụ cười trên mặt anh càng rạng rỡ, lúc này nụ cười thật sự từ tận đáy lòng.

Anh kéo cô vào lòng, hôn cô một cái sau đó nhìn chiến trường phía trước, chọn một hướng khác rời khỏi cánh rừng.
Trong rừng cây, đang đối phó với bốn con thú biến dị, vẻ mặt một gã dị năng giả hệ tinh thần trong số đó không tốt, “Vừa nãy có người rời đi.”
Tên dị năng giả hệ băng dùng nhũ băng đẩy lùi một con sói rồi nhíu mày hỏi: “Có phải người quen không?”
“Không biết, không thấy rõ!”
Trong lúc hai người trao đổi, người phụ nữ mặc áo đỏ kêu lên: “Bỏ đi, ở những chỗ thế này dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình! Hơn nữa chưa biết người tới có ôm ý xấu không, quên đi.” Dứt lời, trong tay cô ta ngưng tụ một quả cầu lửa, vừa vặn đánh trúng bụng một con sói biến dị.

Nó hét thảm một tiếng, càng hung dữ lao tới.
“Tần Linh, cẩn thận!” Đột nhiên dị năng giả khác sợ hãi hét lên.
Cô gái áo đỏ có chút ngạc nhiên, nghe sau lưng truyền đến tiếng gió, quay đầu thì thấy một con sói biến dị hai mắt đỏ như máu, giống như điên cuồng nhào về phía cô.

Hàm răng sắc nhọn trong nháy mắt cắm sâu vào bả vai cô, cơn đau đớn làm cô ta kêu thảm thiết.
“A —— “
******
Mất hơn nửa ngày, hai anh em quay về thôn lúc trước.
Trở lại chỗ ở tạm, xe vẫn còn, nhưng từ một số chi tiết có thể phát hiện ra trước đó từng có người đến.
Nắng giữa trưa độc nhất, Lâu Điện không tính lái xe quay về ngay lập tức.

Anh quyết định tiếp tục ở lại thôn thêm một ngày, sáng mai xuất phát.

Lâu Linh đồng ý với quyết định này, thậm chí cô còn mong lưu lại nhiều ngày hơn.

Bởi vì sau khi làm chuyện đó, dấu vết trên người cô chưa biến mất, cô sợ khi quay về căn cứ bị người ta trông thấy, họ sẽ nghĩ rằng cô bị zombie cào —— quả nhiên không nên làm chuyện xấu, cô không nên chủ động.
“Sao vậy? Em không muốn về à?” Lâu Điện cũng phát hiện biểu cảm ước gì ở thêm mấy ngày của cô.
Chẳng qua khi nghe cô ấp a ấp úng nói ra lo ngại thì dù là Lâu Điện biến thái cũng không nhịn được cười nghiêng ngả, “Em quên mình là dị năng giả à? Thể chất dị năng giả tốt, sau hai ngày sẽ biến mất, hơn nữa không ai đặc biệt nhìn chằm chằm em.” Dứt lời, anh mập mờ nhìn chòng chọc cổ cô, vì thời tiết nóng bức, lại ở trong phòng nên cô cởi áo khoác ngoài, mặc chiếc áo T-shirt cổ tròn không tay, dấu vết trên xương quai xanh thật khiến người ta mơ màng.

Phát hiện ánh mắt anh bất thường, Lâu Linh vội vàng né tránh, cách anh thật xa.
Không nên trêu chọc xử nam mới khai trai! So sánh với phái mạnh, xử nữ thật đáng buồn, không những lần đầu tiên chỉ cảm giác đau chết đi sống lại, không cảm nhận được lạc thú, mà thậm chí cô còn cảm thấy thể lực đàn ông tốt quá cũng là cực hình.

Loại chuyện này —— ít làm thì hơn!
Đến chạng vạng, trời dịu mát hơn, hai người chạy lên sân thượng xem hoàng hôn.

Tuy rằng trong thôn chỉ có hai người họ sống, hơn nữa đây từng là một thôn toàn zombie, nhưng hai người đang yêu IQ bằng không, giống hai người ngốc rủ nhau ngắm chiều tà.
Sau tận thế, khí hậu thay đổi to lớn, cho dù là hoàng hôn, dường như không mỹ lệ như trước tận thế, ngoài mặt trời lặn xuống sau rặng núi, căn bản không có cảm giác buổi xế chiều.

Ngắm một lúc, Lâu Linh cảm thấy buồn tẻ chán ngắt, thay vì làm chuyện ngu xuẩn này, chi bằng về luyện tập dị năng.
Cố tình Lâu Điện cho rằng cô cố sức quá, liều mạng như vậy không tốt cho cơ thể, vì thế anh thường tìm cách lừa cô làm việc khác —— ví dụ, họ có thể thân thiết một chút.
Trong lúc Lâu Linh lôi kéo anh chàng không tình nguyện kia xuống lầu thì trông thấy từ đằng xa, xuất hiện bóng dáng năm, sáu người đi từ cánh rừng ra.

Ngó bọn họ dìu lẫn nhau, hiển nhiên bị thương rất nặng.
Đi ra khỏi rừng, lại bị thương —— Lâu Linh liếc người đàn ông bên cạnh trước.
Trên gương mặt anh vẫn treo nụ cười nhạt, dưới ánh tà dương có vẻ ôn hòa, sạch sẽ, tựa như quý công tử không nhiễm chút bụi trần.

Tiếc rằng đôi mắt đã bán đứng tất cả, thậm chí có thể nói là hung quang bắn ra bốn phía, sát khí lạnh như băng lan tràn.

Mặc dù biết anh không nhằm vào cô, nó vẫn khiến cô sợ hãi, lùi về sau một bước.
“Tiểu Linh sao thế?” Anh tóm tay cô, năm ngón tay đàn cô, không cho phép cô từ chối.
Lâu Linh giật nhẹ khóe miệng, sau khi phát hiện cười rất miễn cưỡng, cô không thèm cười giả lả.
Đừng xem cô như con ngốc, Lâu Điện nói không biết bọn họ, chẳng lẽ thật sự không quen biết hả? Nếu không phải nhận thức, họ có cần tránh mặt không? Nếu không phải nhận thức, trong lúc lơ đãng anh có để lộ ánh mắt mất kiên nhẫn không? Nếu không phải nhận thức, anh sẽ dùng ánh mắt tràn ngập sát ý lạnh lẽo nhìn chòng chọc những người đó sao?
“Thôi, quay về đi, em đói.” Lâu Linh nắm lại tay anh, nói như không có chuyện gì xảy ra, cũng không thèm xem người bị thương.

Trong lòng cô có chút chán nản, xem ra cô cũng thay đổi, vì anh không thích người ta mà lựa chọn như không nhìn thấy, chẳng quản đối phương đúng hay sai.
Lâu Điện nở nụ cười, in một nụ hôn lên khóe môi cô.
Chẳng qua, bọn anh có thể coi như không thấy, nhưng đám dị năng giả bị thương kia đã phát hiện ra họ, đồng thời có người lên tiếng gọi.
“Lâu Điện!”
Một giọng nói yếu ớt, có vẻ không tin tưởng vang lên.