"Của hồi môn này chia làm hai phần, một phần là là khoản bất động sản có giá 5 nghìn vạn, tài khoản 5 nghìn vạn và 25% cổ phiếu của tập đoàn Tô thị.
Bất động sản gồm có nhà, khu rừng, đất, giấy bất động sản và 5 nghìn vạn trong tài khoản kia đều ở trong ngân hàng Thụy Sĩ, cổ phiếu mỗi năm đều thu về lợi nhuận, có người quản lý riêng, cũng ở trong tài khoản của con." Lâm Tuyết Kiều vừa mở miệng, Tô Tử Bảo liền sững sờ.
Nhiều như vậy! Cô không biết nhà mình vậy mà lại có nhiều tiền như vậy.
Tài sản của Tô gia, không hổ là một trong bốn nhà giàu nhất Hải Thành, không hổ là bách niên thế gia.
Khoản bất động sản 5 nghìn vạn này cộng với tài khoản 5 nghìn vạn là thành 1 trăm triệu rồi, càng không cần nói đến phần cổ phiếu kia mỗi năm đều có đến mấy trăm vạn tiền lợi nhuận. Chỉ cần tập đoàn Tô Thị không phá sản, thì phần thu nhập này sẽ là mãi mãi.
Cho dù Tô Tử Bảo từ nay về sau không làm gì đi nữa, thì cũng có thể đủ để sống đến lúc chết. Đương nhiên rồi, bây giờ những thứ thuộc về tài sản chung của vợ chồng, có thể nuôi cô cùng Bùi Dực sống cả đời. "Một trăm triệu tiền bất động sản và trong tài khoản, bố mẹ đã sắp xếp người ở nước ngoài quản lý, thu nhập mỗi năm không bằng tiền lợi nhuận, nhưng mà chắc cũng không ít, còn lãi hơn so với tài khoản ngân hàng." Lâm Tuyết Kiều lại nói thêm một câu, tiếp tục nói: "Còn lại khoản thứ hai là một khoản đầu tư ngân sách trị giá 200 triệu.
Trên danh nghĩ của hai vợ chồng con ủy thác cho tập đoàn Tô Thị và Bùi gia đầu tư hợp tác, tiến hành kế hoạch đầu tư thương mại, tiền lợi từ hợp đồng con và Bùi Dực được 70%, tập đoàn Tô Thị và tập đoàn Ngự Thành chiếm 15%.
Con và Bùi Dực chỉ cần đợi để nhận tiền là được rồi, các việc khác không cần lo.
Việc đầu tư, tập đoàn Tô Thị và Ngự Thành sẽ lo." Lâm Tuyết Kiều xoa xoa đầu Tô Tử Bảo, nói, "Con ngoan cứ yên tâm đi, mẹ sẽ không để con phải chịu khổ đâu.".