Nhìn đệ đệ đã chìm vào giấc ngủ sâu, Thẩm Cẩn Huyên một tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương, cửa phòng được mở ra, nàng theo tiếng động nhìn sang, liền nhìn thấy cha mẹ cùng nhau đến gần, chóp mũi cay cay, nhào vào lòng mẫu thân.
Nàng không dám tạo ra tiếng động quá lớn, ngay cả nức nở cũng phải đè nén, làm lòng của Đoan Vương phi co rút lại, mang theo một khối đau thương, hai mắt mơ hồ, nhưng quyết không chịu rơi lệ ở trước mặt của con gái.
"Huyên Nhi, đừng khóc, muốn đánh thức đệ đệ của con sao? Hơn nữa con còn có bầu, khóc nhiều sẽ tổn thương đến đứa bé." [email protected]#quy*donn Đoan Vương phi dùng tất cả sức lực để sửa lại cảm xúc, vỗ về sau một bên vai không bị thương của nữ nhi, nghẹn ngào nói.
Đoan Vương đã sớm nhanh chóng nhìn qua chỗ khác, chỉ nhìn chằm chằm nhi tử quen thuộc của mình đang ngủ trên giường.
Giang hồ có truyền thuyết về một vị thần y Đồng Hà, có thể giải ngàn vạn độc, có thể chữa lành cho người sắp chết.
Chỉ cần tìm được hắn, mời hắn về trị liệu mắt cho Trầm tiểu vương gia, như vậy Đoan Vương tin tưởng, con trai hắn liền nhất định có thể gặp lại ánh sáng. Hắn đã sớm cho mười người lên đường, chia nhau đi tìm thần y Đồng Hà rồi, đáng tiếc đến bây giờ cũng không có bất kỳ tin tức tốt nào được truyền về.
Bây giờ cũng chỉ có thể chờ đợi
Mà chờ đợi bao giờ cũng là đau khổ nhất.
Ba người chia ra bình phục cảm xúc một chút, Thẩm Cẩn Huyên đỏ mắt đi thẳng vào vấn đề, phịch một tiếng lại quỳ xuống khiến cho cha mẹ của nàng đều là sững sờ, cũng không bận tâm tới việc tiếp tục đau lòng, chỉ nhìn nàng.
Đoan Vương phi kịp phản ứng lại, đến đỡ nữ nhi đứng lên, tối hôm nay trên đất khí lạnh rất nhiều, nếu thai nhi trong bụng lỡ có xảy ra việc gì thì phải làm như thế nào mới tốt?
"Mau dậy đi mau dậy đi, có lời gì Huyên Nhi con cứ nói thẳng cùng cha mẹ, cần gì như vậy?"
Mặc dù Thẩm Cẩn Huyên quỳ đến đau đầu gối, nhưng nàng cố chấp không muốn đứng dậy, nàng còn không hiểu rõ ý định của phụ thân sao? Chỉ là, dù có không hiểu rõ, nàng chính là không quản việc bị thương dùng lấy loại phương thức này khẩn cầu, cũng là muốn bọn họ ở lại Kỳ quốc, tuyệt đối không thể để cho người nhà của nàng dù là bất kỳ người nào trở lại Tư Quốc mạo hiểm.
Hiện nay sự tiến triển của tình hình sớm không phải là chuyện Phó Dập có thể nắm trong tay, hắn tính toán bể thành mảnh vụn, ai biết hắn sẽ không vò đã mẻ lại sứt, rốt cuộc lại một ném bỏ đi đây?
Thẩm Cẩn Huyên quyết định, ánh mắt cương quyết nhìn thẳng vào mắt phụ thân mình: "Cha, nữ nhi xin người hãy cùng mẫu thân, đệ đệ ở lại Kỳ quốc."
Ngoài dự liệu của nàng, Đoan Vương không hề do dự không chắc giống như ngoài mặt, ông yêu Tư Quốc, cùng Tư Quốc Hoàng đế là ai, đối với ông đều không có chút quan hệ nào. Ông yêu là yêu vùng đất cũng không tính là bát ngát giàu có kia, yêu là đất nước đấy có những người dân thuần phác thiện lương, mặt khác cũng yêu những người chiến sĩ kia dù trẻ hay đã ở độ tuổi trung niên.
Nhưng những điều này, cũng không thể làm cho hắn mang tính mạng vợ con đánh đổi.
Con trai ông mù rồi, chính xác hơn phải nói còn sống là tốt rồi, đối với nhi tử sống khỏe mạnh, Đoan Vương vẫn là hết sức vui mừng, nhi tử muốn đấu tranh anh dũng thì cũng có ông ở sau lưng bảo vệ, nhi tử thích sáng tác văn thơ nhạc điệu, ông sẽ ở bên cạnh thưởng thức, nhi tử mù...... Ông phải làm cái gì mới có thể giúp cho con trai của ông ở trong bóng tối tìm kiếm được người có điều kiện tốt, yên định cuộc sống đây?
Đoan Vương khó nén đau buồn, quả đấm không kìm được nắm lại so với sắt thép còn cứng rắn hơn.
Dĩ nhiên ông sẽ không để cho vợ con của mình phải mạo hiểm lần nữa, vì vậy, ở lại Kỳ quốc chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Thẩm Cẩn Huyên bật khóc vì quá vui mừng, nàng được Đoan vương phi đỡ dậy, ba người thảo luận thật cẩn thận về những chuyện sau này, trên hết vẫn muốn đưa ra biện pháp để có thể chữa lành mắt cho Thẩm tiểu Vương gia....
Cho đến khi trăng đã lên cao, đêm đã rất khuya Thẩm Cẩn Huyên mặc lên người trang phục của cung nữ, lén lút trở về cung, lần xuất cung này nàng chỉ đi một mình, các cung nữ thái giám bên người nàng đều là do hoàng đế bệ hạ đích thân phái đến, có thể tin tưởng tuyệt đối, hơn nữa năng lực làm việc cũng rất tốt.
Minh Yến đã chờ rất lâu ở trong sân của Minh Huyên các, thấy Quận chúa nhà mình trở về bình an, trái tim đang treo lơ lửng trong phút chốc đã trở về đúng với vị trí của nó ở trong lồng ngực.
Bước nhanh đến đón Thẩm Cẩn Huyên, Minh Yến tự điều chỉnh lại nhịp thở cho ổn định: "Quận chúa, sao lại trễ như thế, đã trễ như vậy mà ngài chưa trở lại làm nô tì lo lắng gần chết, còn tưởng rằng ngài đã xảy ra chuyện gì rồi, thiệt là, ngài tại sao không để cho nô tì theo cùng ngài, dù sao thì cũng bảo đảm hơn, nếu có xảy ra chuyện nô tì còn có thể kéo ngài bỏ chạy......"
Minh Yến tâm tư lo lắng ngày càng cao hơn, nói một lần không hết, cứ cằn nhằn liên miên rất ồn ào.
Nhưng việc bảo vệ Thẩm Cẩn Huyên bình an luôn là điều quan trọng nhất, vì nếu có chuyện gì xảy ra lấy đi mất Quận chúa tốt đẹp nhà nàng, chính nàng phải chịu trách nhiệm nha. D%iend#anle^qu-ydo!n Như hôm nay Thẩm Cẩn Huyên mạo hiểm xuất cung không mang theo nàng, khiến Minh Yến cảm thấy nàng hoàn toàn không có đất dụng võ rồi, thực là không xứng với công dạy dỗ của vương gia.
"Được rồi được rồi, nghe lời này của ngươi, thật giống như đang mong ta làm ra những chuyện không hay vậy?" Thẩm Cẩn Huyên sớm đã hình thành thói quen với những tiếng huyên náo( ồn ào) của nàng, cũng không cảm thấy chán ghét. Ngược lại còn bởi vì cha nàng đồng ý ở lại Kỳ quốc mà nổi lòng vui vẻ trêu ghẹo Minh Yến.
Nghe vậy, Minh Yến vội vàng đưa tay ra trước tự giải bày cho mình: "Làm sao có thể chứ Quận chúa, nô tì sao có thể nghĩ như vậy, nô tì thật sự lo lắng cho ngài."
Thẩm Cẩn Huyên không khỏi bật cười. Sau khi vào nhà, lập tức đi thẳng tới trước bàn trang điểm, ngồi xuống, cả người mệt mỏi, giọng nói cũng khó giữ được thốt ra thật mệt mỏi: "Tốt lắm, ta thật sự rất buồn ngủ, nhanh đi múc nước."
Hoa Thải đi tới, nhìn thấy nương nương nhà nàng chống tay, ngủ gật trên bàn trang điểm.
"Nương nương, kiên trì thêm một chút nữa, Minh Yến sẽ trở lại rất nhanh." Vì Thẩm Cẩn Huyên, nàng thay đổi búi tóc đơn giản của cung nữ trên đầu Thẩm Cẩn Huyên thành một búi tóc tinh xảo, lại đỡ nàng dậy từ trên ghế, bỏ đi bộ cung trang màu hồng nhạt trên người nàng.
Trong khi đổi trang phục vô tình chạm đến đầu gối của Thẩm Cẩn Huyên, nàng bị đau nên giật mình một cái, cơn buồn ngủ đều bị giảm đi rất nhiều.
"Đau......" Nàng khổ sở hít một hơi, mới từ từ nói ra một chữ.
Hoa Thải đã sớm nhìn thấy đôi mắt đỏ của nàng, thì biết rõ nương nương nhà nàng nhất định mới vừa khóc một hồi, lại không biết như thế nào mà đầu gối cũng bị thương thành bộ dáng này.
Không phải nói nương nương đi gặp cha mẹ rồi sao?
Không lẽ còn bị phạt quỳ?
Hoa Thải cẩn thận xắn ống quần, thổi nhẹ mấy hơi vào hai đầu gối tím bầm của Thẩm Cẩn Huyên:" Nương nương, hay là mời Dương ngự y tới xem một chút đi?"
"Không cần, vết thương nhỏ thôi mà, điều dưỡng chút là tốt thôi." Thẩm Cẩn Huyên nói xong, giọng mũi rất nghiêm trọng.
Minh Yến đi vào phòng, theo phía sau nàng là một cung nữ, nàng tinh mắt, buông vật trong tay xuống liền hỏi: "Quận chúa, ngài bị làm sao thế? Có đau hay không?"
Nàng chỉ cho là khi giả trang thành cung nữ hồi cung Thẩm Cẩn Huyên đã bị một vị chủ tử phạt quỳ, một bộ dáng như thể‘ Quận chúa, ngài cứ việc nói ra là ai phạt ngài quỳ, nô tì liền báo thù cho ngài’, chọc cho Thẩm Cẩn Huyên vui vẻ.
"Ngươi chỉ có thể nghĩ như thế à? Nàng nhìn quen quen."
Tiếng nói vừa dứt, cung nữ mà Thẩm Cẩn Huyên nói nhìn quen mắt liền khẽ nhún người, hơi lộ ra chút hèn nhát, nhưng cũng là đoan chính thi lễ không sai: "Tham kiến quý tần nương nương, nương nương vạn an, nô tỳ Vi Sở, tạ ơn nương nương cứu mạng."
Đây là cung nữ để bảo vệ người nhà bình an mà cố gắng sát hại Uyển Dung hoa cùng Đại hoàng tử, nhưng cuối cùng lại khiến cả nhà bị mất mạng.
Thẩm Cẩn Huyên bảo nàng đứng dậy.
Từ lúc Vi Sở được đưa đến Thái Y Viện, Thẩm Cẩn Huyên vẫn để Minh Yến chăm sóc, không để cho nàng nghĩ luẩn quẩn trong lòng( không thấu đáo) lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, giúp nàng sống thật tốt.
Vốn là tối hôm nay sau khi Thẩm Cẩn Huyên xuất cung, Vi Sở lấy hết can đảm tự mình mạo hiểm tìm đến Minh Huyên các cầu xin Minh Yến tiếp nhận nàng, nàng nói nàng nguyện vì Thẩm Cẩn Huyên mà vào sinh ra tử. d[ie nda/nle’qu=ydo+n Minh Yến cũng biết chính nàng lỗ mãng chưa hỏi qua ý kiến của ai đã lôi kéo Hoa Thải làm Hoa Thải quyết định, cuối cùng vẫn là để nàng lại.
"Đã như vậy, về sau ngươi cứ ở lại Minh Huyên các làm việc thật tốt, đương nhiên ta sẽ không bạc đãi ngươi." Thẩm Cẩn Huyên nghe Minh Yến kể rõ quá trình, chỉ nói như vậy, sau đó liền buồn ngủ.
Mệt mỏi cả đêm, nàng ngủ rất nhanh, có một giấc mơ, trong mơ có Thẩm tiểu vương gia.
Thẩm Cẩn Huyên giật mình tỉnh giấc, trong phòng tràn ngập ánh sáng.
Nàng đổ mồ hôi lạnh cả người vì sợ, quần áo sau lưng cũng có chút ướt. Vết thương trên vai phải điều trị vất vả lắm mới có thể trở lại bình thường, nàng cũng không muốn gặp bất kì sự cố gì để rồi phải điều trị lại từ đầu. Nàng lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, sau đó gọi Minh Yến vào giúp nàng thay thuốc. Thẩm Cẩn Huyên yên lặng hồi tưởng lại tình cảnh trong mộng.
Giấc mộng kia đã đánh thức nàng. Trong mộng là một tên ngắm chuẩn ngay mi tâm của Thẩm tiểu vương gia. Nàng muốn thay đệ đệ cản tên, lại phát hiện dù nàng có nhanh hơn nữa nhưng cũng không cản nổi tốc độ của mũi tên, nàng hô to kêu Thẩm tiểu vương gia tránh ra, lại phát hiện hắn hoàn toàn không cử động, cuối cùng vào 1 giây trước khi tên chạm đến mi tâm hắn, Thẩm Cẩn Huyên mở mắt.
Nàng gần như khóc lên, sợ cảm giác giống như giấc mộng kia không phải là mộng.
Mục Diễm xoa mi tâm từ trên giường ngồi dậy, chỉ cảm thấy con ngươi ở trong hốc mắt khô khốc ngay cả chuyển động một cái cũng thấy đau, hắn đã nhiều đêm không ngủ được yên giấc, bị thiếu ngủ trầm trọng.
Hết cách rồi, nạn đói đã xảy ra chuyện.
Vẫn chưa tra ra nguyên nhân vì sao, hắn cũng không thể tiếp tục xuất lương thực trong kho giúp họ giữa nạn đói.
Đại khái là ngày hôm trước, có Huyện lệnh báo lại nói là lương thực đưa ra giúp dân chúng trong nạn đói sau khi ăn liền bị đau bụng phát sốt, nghiêm trọng thì mất mạng, nhưng cũng không phải là tất cả đều có chứng bệnh này, có người ăn xong rất khỏe mạnh, căn bản là không chuyện gì.
Nhưng dù là có thái y đi theo hay là những đại phu từng chữa những căn bệnh phát sốt đau bụng của nạn dân, đều đưa ra một kết luận, đó chính là trúng độc, nhẹ thì đau bụng phát sốt, nặng thì trực tiếp tử vong.
Có một vài nạn dân vì vậy mà giận dữ, tập trung ở vài cửa Huyện lệnh, ngay cả trước cửa Tri Phủ cũng bị người vây kín, những nạn dân này đều có người nhà bị trúng độc, bọn họ nói là triều đình cố ý gây nên, muốn dùng độc giết phần lớn các nạn dân, đây không phải là oan uổng sao?
Bị nghi oan Mục Diễm cảm thấy vô cùng nhức đầu, điều tra rõ phủ chiếm giữ phần lương thực còn lại cứu giúp nạn đói, kết quả là một chút tin nhỏ cũng không có, nếu vấn đề không ở Tri Phủ, vậy thì chính là các Huyện lệnh này có vấn đề.
Nhưng Huyện lệnh luôn báo lên là phần lương thực giúp nạn đói đã phát ra ngoài, ngay cả một hạt gạo nhỏ cũng không còn dư lại, điều này cũng không là vấn đề, trong mười nhà nạn dân thì có một nhà trúng độc, d>iend*anle&qu!ydo$n Mục Diễm cho người đi tìm, đưa gạo người trúng độc ăn còn dư lại về, quả nhiên tra ra là có độc, đồng thời thu trở về những đồ ăn khác trong nhà còn dư lại nhưng không có độc.
Lương thực phát ra giúp nạn đói quá nhiều, trúng độc cũng đã sớm bị, Mục Diễm cũng không cứu vãn được gì.
Có một số nạn dân đói đến không thể nào chịu đựng được nữa, mặc kệ điều này, nhưng cũng có một số nạn dân lại không như thế, bọn họ dù ít hay nhiều đều có người nhà bị độc chết rồi, hoặc là có dấu hiệu trúng độc, vừa nhạy cảm( sợ hãi) vừa yếu ớt, khó tránh khỏi biểu hiện phẫn nộ.
Mục Diễm mệt mỏi vô cùng, giúp giải quyết vấn đề nạn đói đồng thời vấn đề về đập nước cũng dần dần được sáng tỏ.
Đập dùng để tích trữ nước đột nhiên sụp đổ, là do con người tạo nên.
Đây là cố ý muốn để cho vùng cửa biển gặp tai hoạ nha.
Trong lòng Mục Diễm vang lên tiếng chuông cảnh báo, vừa phái người bắt hung thủ phá huỷ đập nước, vừa tiếp tục điều tra nguyên nhân giúp nạn đói, muốn có biện pháp hữu hiệu cho vùng cửa biển tránh khỏi nạn úng sau này, hơn nữa, còn phải trấn an các nạn dân đang bất mãn.
Thật sự là bận đến nỗi ngay cả thời gian nhớ nhung Thẩm Cẩn Huyên cũng không có.