Nghe được tiếng kêu đột ngột trong bóng đêm yên tĩnh, thân thể Trầm Cẩn
Huyên cứng đờ, cảm thấy mặt tựa hồ càng nóng. Nàng nghĩ nhật định mặt
của nàng đã hồng hồng rồi, cùng với dáng vẻ vui mừng, đại khái giống như quả táo hồng
Thật không biết hiện tại nàng còn tâm tư muốn cái này nữa không
Mục Diễm vừa đặt hai tay vào nơi tư mật của nàng, thì cũng sững sờ, cảm
thấy lùi không được mà tiến cũng không xong, nhìn về phía trước, hai mắt đóng chặt của Trầm Cẩn Huyên nổi lên sắc đỏ, nàng nhẹ nhàng cắn môi bản thân, cũng là một mảng nhan sắc đỏ bừng
Ánh nến chập chờn trên
người nàng tạo thành một tầng tinh tế ôn nhu, trong Mục Diễm Trầm Cẩn
Huyên đẹp không thể tả. Nàng đột nhiên mở mắt, hai người nhìn nhau, nàng quẫn bách ngượng ngùng lại mạng hàm ý cười, hắn liền cảm thấy ngọn lữa
bốc lên khó chịu từ từ tiên tán
Mục Diễm cũng ngoéo khóe môi, sau đó rút tay ra mới đi vào bằng nữa ngón cái, lấy khăn bạch ngọc đã được
chuẩn bị trước lau xong liền xoay người xuống giường mặc quần áo.
Trên giường Trầm cẨn Huyên liền vội vội vàng vàng cầm quân áo mặc vào, liền
muốn xuống giường theo giúp Mục Diễm mặc quần áo, lại bị hắn lên tiếng
ngăn cản: "Không cần, ngươi sớm chút tạm nghỉ ngơi đi."
Trầm Cẩn Huyên không nghe theo, mặc tốt quần áo, chân liền đạp trên mặt đất,
cuối đầu giúp hắn mặc quần áo, tóc dài của nàng khuynh tán, ôn nhu rơi
xuống trước ngực và và sau lưng, từng sợi nhẹ nhẹ thoạt nhìn vô cùng
xinh đẹp
Mặc quần áo tử tế, Mục Diễm nhấc chân muốn đi lại bị
Trầm Cẩn Huyên kéo lấy ống tay áo, hắn không dấu vết cau mày, quay đầu
lại mặt mang ý hỏi nhìn về phía nàng, chỉ thấy nàng ngước mặt nhìn hắn,
đôi mi thanh tú nhẹ túc, sóng mắt đầy nước.
"Bệ hạ. . . Nô tì. . . Nô tì muốn đi theo bệ hạ."
Tuy rằng lúc trước Uyển tần cũng không có sanh non trong thời điểm này,
nhưng nàng nghe nói đứa bé căn bản không sinh được, Trầm Cẩn Huyên không biết chuyện này cặn kẽ, chỉ là nghe nói Uyển Tần vốn là thuận sinh, lại chẳng biết tại sao đột nhiên biến thành khó sinh, nhất định là người để đẻ có vấn đề, nàng không thể trực tiếp nói cho Mục Diễm, chỉ muốn cùng
đi theo hắn, nàng nhất định đem đứa bé Uyển Tần bảo vệ thật tốt!
Vì vậy Trầm Cẩn Huyên nhìn hắn bằng ánh mawtskhaanr cầu, ánh mắt nàng vốn
trời sinh là trong veo, hiện tại lại đáng thường nhìn hắn, hắn không
biết nàng muốn cùng hắn đi là suy nghĩ ở đâu, lại bị nàng nhìn đến tâm
can mềm nhũn, không khỏi thất thanh cười nói: " Vậy ngươi đi theo trẫm
đi"
"Cảm ơn bệ hạ!" Trầm Cẩn Huyên vui vẻ ra mặt.
Cửa điện bên ngoài, Viêm An hô xong liền đứng tại chỗ đợi, hắn biết nếu bệ hạ
đi, khắc định sẽ lập tức đi ra, nếu một khắc đồng hồ sau bệ hạ không ra, như thế nhất định là không đi.
"Đi đi."
Làm phiền hoàng
đế bệ hạ động phòng, Viêm An hô xong cảm thấy cực độ bất an, không nhúc
nhích, hiện tại bệ hại từ trong điện đi ra, đều không liếc hắn một cái,
trực tiếp phân phó 'Đi đi', trong giọng nói cũng nghe không ra hỉ giận,
nhưng tâm Viêm An rốt cuốc cũng an vị, không nhảy loạn nữa, chỉ là... Vì sao Minh Huyên quận chúa cũng đi theo ra ngoài?
Bất luận thế nào, Viêm An biết hắn vô sự, trong lòng liền vui vẻ, đuổ theo sát bước chân hai người phía trước
Chờ Mục Diễm cùng Trầm Cẩn Huyên ngồi trên liễn xe, Viêm An một đường chạy
chậm mới đuổi kịp, hắn cảm thấy ác ý thật sâu. Liếc mắt nhìn trăng sáng
trên trời, Viêm An trong lòng liên tục kêu khổ, bệ hà này cũng không
phải là nô tài lâm, bồn, đâu phải lỗi sai của nô tài nha!
Trường Xuân cung, chủ điện Trường Xuân điện, chính là Dung tần sắp sinh
Trầm Cẩn Huyên vừa mới bước vào Trường Xuân cung, liền nghe được tiếng kêu
đau thật dài, dưới chân hai người không khỏi bước đi nhanh.
Vào
phòng, Mục Diễm phất tay một cái ý bảo mọi người miễn lễ, hawnsws hỏi
thái y túc trực tại chỗ Uyển Tần tình huống như thế nào
" Bẩm bệ hạ, Uyển Tần lần này thuận lợi sinh , cũng không có gì lo ngại, bệ hạ chỉ cần chờ chốc lát, là được."
Trong phòng sanh một mảnh hỗn loạn, cung nữ cầm tay Uyển tần quỳ bên giường
mặt đầy lo lắng, nghe được thanh âm của Mục Diễm vội vàng hướng Uyển tần đang kêu đau nói:" Chủ tử, ngài nghe a, là bệ hạ! Bệ hạ tới! Ngài yên
tâm đi, bệ hạ đang ở bên ngoài!"
Nghe vậy, Uyển tần nhịn không
được nín thở tỉ mỉ nghe, quả nhiên có thể nghe được giọng nói của bệ hạ, nàng cảm thấy sợ hãi lúc nãy tan biến, nhưng nỗi đâu dưới chân lại
không giảm bớt một phần, bụng nơi đó thường xuyên đau quặn làm cho nàng
'A' kêu to một tiếng đi ra
"Đúng, nương nương, đúng là như thế, dùng sức, dùng sức!Sắp mau ra rồi! Nương nương, dùng sức a!"
Cuối dười một người đỡ đẻ thận trọng chỉ huy, mắt thấy một tầng mồ hôi mỏng
từ đỉnh đầu chảy ra, nội tâm không khỏi một trận vui sướng, cũng không
dám thả lỏng chút nào, nuốt nước miếng một cái, nàng nói tiếp: "Tốt,
tốt, nương nương, hiện tại ngài nghỉ ngơi một hồi, chậm rãi dùng sức,
ai, liền là như thế, thả lỏng dùng sức."
"A —— "
Uyển tần
cao giọng gọi khiến Trầm Cẩn Huyên cả người run lên, nàng không tự chủ
được hướng phía phòng sanh đi đến, lại bị người bắt lại cổ tay, nàng
quay đầu lại xem, chỉ thấy Mục Diễm cau mày nhìn nàng, Trầm Cẩn Huyên
đột nhiên cảm thấy trái tim đau xót, đời này hắn, không tin nàng, không
yêu thương bảo hộ nàng...
Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, nàng
sợ lỡ thời gian, hải tử Uyển tần sẽ sảy ra chuyện:" Bệ hạ trong cung còn có những bà đỡ nào? Bệ hạ mau kêu bọn họ đến đây, nhiều người sẽ an
toàn hơn"
Trong mắt nàng chợt lóe lên đau đớn bị Mục Diễm nhạy
cảm bắt được, nghe vậy, hắn cũng chỉ dùng ánh mắt ý bảo Viêm An, Viêm An hiểu ý, lập tức phái người mời bà đỡ trong cung tới
Trầm Cẩn
Huyên muốn nói cái gì đúng lúc một cung nữ bưng một cái khay vội vả đi
tới, khay trên đựng một chén canh thanh hoa, người cung nữ hướng Mục
Diễm thi lễ, sa đó uốn người liền muốn hướng phòng sanh đi tới
"Chờ một chút."
Trầm Cẩn Huyên bất chấp cái khác, rút cổ tay bản thân trong tay Mục Dieemx, liền hướng phía cung nữ đi đến: "Đây là cái gì."
Cung nữ nhìn Trầm Cẩn Huyên đột ngột xông tới, không biết vị này là ai, lại
nhìn trên người nàng mặc một kiện hỉ phục, bỗng nhiên nhớ đến Minh Huyên quận chúa hôm nay cùng hoàng đế thành hôn, vì vậy nhân vật này à ai
liền sáng tỏ, trở về nói: "Thưa chủ tử , đây là trợ sản canh."
"Ngươi, qua đây tra một chút."
Trầm Cẩn Huyên chỉ vào thái y phía sau Mục Diễm, thái y vâng meengj đi tới,
đem chén thuốc tới chóp mũi, tinh tế ngửi ngửi, xát định bên trong không có các vị thuốc khác, liền nói:" Bẩm bệ hạ, canh trợ sản không có vấn
đề"
Trầm Cẩn Huyên cau mày tỉ mỉ hồi tưởng kiếp trước thái y cho
răng Yueenr tần khó sinh hoàng tử, mơ hồ nàng nhớ là không liên quan đến thứ gì, nhưng lại nghi ngờ canh trợ sản có vấn đề, nhưng bây giờ thái y lại nói không có vấn đề, hắn nói giống như thề son sắc không có vấn đề, trái lại làm cho mọi người không nghi ngờ
Là cái gì đây?
Trầm Cẩn Huyên nhìn thái y đem trợ sản canh thả lại trên khay, , ánh mắt lóe lên, nàng cầm lấy cái thìa thanh hoa đưa cho thái y: "Lại nhìn kỹ một
chút cái này."
Thái y đưa tay cẩn thận tiếp nhận, giống như cảnh
trợ sản một dạng tĩnh tâm ngửi ngửi, chân mày hắn không khỏi nhẹ nhàng
nhăn lại, sau đó dùng ngón tay dùng sức khảy đầu của thìa, sẽ đem ngón
tay bỏ vào trong miệng, trong lòng đã chắc chắc, buông thìa sau đó hắn
quỳ xuống dập đầu:" Bệ hạ thìa bị bôi cây ô đầu tử, ngậm độc, phụ nữ có
thai ăn có thể sẽ chết, trong đó còn có mê dược, sẽ khiến phụ nữ có thai cả người thoát lực dẫn đến vô lực sinh hạ thai nhi, lâu dài, thai nhi
nhất định ngộp chết, thần có tội, cầu bệ hạ giáng tội."
Thái y
ngoan ngoãn dập đầu, cung nữ bưng canh trợ sản nhất thời kinh hoảng
không ngớt,' a' một tiếng quỳ xuống: "Bệ hạ, nô tỳ cũng không biết này
thìa có độc, là người tên là Kết Hoa giao cho nô tỳ, cầu bệ hạ tha
mạng!"
Trầm Cẩn Huyên nhìn hai đỉnh đầu đang quỳ dưới mặt đất, trầm mặc không nói
" Người tới!" Mục Diễm hô một tiếng, ngoài cửa lập tức đi vào hai ngự
tiền thiếp thân thị vệ, bọn họ bước tiến chỉnh tề, bước chân có lực, quỳ xuống lĩnh chỉ.
Mục Diễm nói tiếp: "Đem cái cung nữ cùng người
nàng nói cùng nhau đưa đi cực hình ti, làm thật tốt, nhất định phải đem
người chỉ điểm phía sau màn đi ra!"
"Cẩn tuân ý chỉ bệ hạ !"
"Bệ hạ, cầu bệ hạ tha mạng, nô tỳ nói đều là thật! Cầu bệ hạ tha mạng!"
Cung nữ quỳ trên mặt đất nghe được ba chữ ' Cực hình ti' liền run lên,
nước mắt tức khắc trào ra, nàng liều mạng lắc đầu cầu xin tha thứ, âm
điệu thê lương vạn phần, lại chọc cho Mục Diễm nhướng mày, hai cái thị
vệ thấy thế lập tức đem người tới, mạnh mẽ kéo đi.
Cực hình ti,
vô luận là ai tiến vào liền đừng nghĩ sống mà đi ra, cung nữ không muốn
đi, nàng rơi lệ đầy mặt, không ngừng giãy dụa cầu xin tha thứ, hai thị
vệ khí lực rất lớn đem nàng từ dưới đất kéo lên, lại kéo ra Trường Xuân
cung, cuối cùng ném vào cực hình ti.
Cung nữ chỉ tưởng tượng tiến vào Cực hình ti đã được chiêu đãi như thế nào, nàng cảm thấy cực sợ,
nhưng lại không thể đem lời đó nói ra, nàng không thể
Không bao
lâu, tiếng khóc kêu biến mất dần. Trong phòng sanh chỉ còn lại tiếng kêu đau đứt quảng của Uyển tần, Mục Diễm nghĩ nghĩ, hỏi qua thái y:" Không
ăn canh trợ sản, có thể thuận lợi sinh hoàng tử không?"
" Bẩm bệ hạ, nương nương thân thể rất tốt, có thể"
Mục Diễm ân một tiếng, khiến thái y đứng dậy
Lúc này, bà đỡ đã được mời tói, các nàng hướng sắc mặt đã đen của Mục Diễm
thi lễ, liền vội vàng xốc màn phòng sanh, đi vào kiểm tra tình huống phụ nữ có thai
Một khắc đồng hồ sau, đột nhiên tiếng khóc to rõ
thanh thúy từ bên trong phòng sanh truyền ra, lập tức liền có một cung
nữ bước nhanh đi ra, mặt lộ vẻ vui mừng quỳ gối trước mặt Mục Diễm hướng hắn bẩm báo:"Khởi bẩm bệ hạ, uyển tần nương nương sinh hạ hoàng tử!"
Tiếng nói cung nữ vừa dứt, toàn người trong điện động loại quỳ xuống, trăm
miệng một lời hướng Mục Diễm chúc mừng, "Chúc mừng bệ hạ!"
Mục Diễm nghe được, nhất thời mặt lộ vẻ vui mừng, Mỗi người Trường Xuân cung đều được trọng thưởng.
Trầm Cẩn Huyên cũng rốt cục yên lòng, nàng nhìn Mục Diễm khuôn mặt căng
thẳng đã buông lỏng, ý cười nhẹ nhàng gợi lên trên môi lông mày hắn, tuy rằng cũng không hiểu lắm, nhưng nàng cảm giác được hắn rất thích làm
phụ thân. Một khắc kia, băng tuyết tan rat, hoa xuân nở tốt đẹp
Lại nói Uyển tần Triệu Thanh Ngữ, nàng vừa mới sinh hoàng tử mệt mỏi mồ hôi đầm đìa, cả người khí lực mất hết, ở trên giường mềm mại thành một bãi
nước, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi lộ ra tái nhợt nhưng lại cười khanh khách,
có chút hạnh phúc nhìn màn ấm áp bên giường
Mục Diễm chính tay nhẹ nhàng ôm nhân nhi nho nho, môi càng cười tươi, biểu tình vui mừng
Tiểu hoàng tử vừa sinh ra, toàn thân màu tím đỏ nhàn nhạt, đã bị lau qua, cũng coi là sạch sẽ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại ngũ quan không rõ, bị phụ hoàng mình ôm ngửa mặt
vù vù ngủ săn, trong miệng thỉnh thoảng phun ra chút bong bóng nước, rất là đáng yêu, Mục Diễm hào phóng lấy đầu ngón tay không ngừng đùa
Mặc dù tiểu hoàng tử không phải cảnh đẹp ý vui, nhưng lòng của Mục Diễm lại muốn mềm như giọt nước
Đợi cung nhân lui ra, Mục Diễm cầm tay Uyển tần, ôn nhu nói:" Ngữ nhi cực
khổ, ngươi vì trẫm sinh hạ hoàng tử, thực sự công không phải nhỏ, truyền chỉ sáu cung, Uyển tần tấn phong thành dung hoa."