Dương ngự y mở phương thuốc, tỉ mỉ phân phó cho những người hầu sắc thuốc như thế nào, Trầmtiểu vương gia một phần, phần còn lại là Trầm Cẩn Huyên, vợ chồng Đoanvương đứng ở một bên vừa nghe vừa nhìn, đợi ông phân phó xong liền đứngdậy tiến lên hai bước cảm tạ.
Lúc này, Dương ngự y đã biết đượcnày thân phận của hai người, ông liền nói không dám không dám, songphương vừa nói chuyện vừa đi đến chính phòng, vợ chồng Đoan vương tiễnDương ngự y trở về.
Bên ngoài sắc trời đã sáng choang, dươngquang chói mắt, chiếu vào vết máu đã khô, hồng lan âm thầm lan tràngiống như những đóa hoa hồng sắc u ám nở trên mặt đất, vô luận không córễ vẫn liền nhau một mảnh.
Trực giáp của Dương ngự y nói chuyện này không đơn giản, thầm nghĩ trong lòng vội vàng cáo từ đi về nhà.
Vợ chồng Đoan vương thìn theo bóng dáng của ông, thẳng cho đến khi khôngnhìn thấy nữa vợ chồng Đoan vương mới xoay người quay về.
Đoanvương phi dựa vào lòng trượng phu, bước chân không vững vàng, cả đêm lolắng nghiêm túc đề phòng, hiện tại mỗi bước chân của bà đều giống nhưgiẫm lên cây bông, vết máu trên đất làm bà hoa mắt, đẩy cửa vào phòngthì mùi máu tươi của nhi tử nhi nữ của bà là xông vào mũi, hai bàn taykhông khỏi nắm chặt áo bào của Đoan vương.
Cánh tay mạnh mẽ cólực ôm lấy eo của thê tử, Đoan vương vuốt ve vành tai của bà, hạ xuốngnhững lời nỉ non nhỏ vụn, ôn nhu khuyên giải an ủi: "Nàng đi ngủ một lát đi, ta sẽ trông chừng các con."
Đoan vương phi 'ừ' một tiếng nhỏ, lấy làm đồng ý.
Hiện tại bà không muốn suy nghĩ nữa, chỉ muốn nghĩ ngơi tốt có sức thay trượng phu, trông chừng hai đứa bé thật tốt.
Bên này vừa hạ triều Mục Diễm phi ngựa không ngừng vó mà chạy tới, nhẹ taynhẹ chân đi đến bên giường, liền thấy bé con của hắn nằm lì trên giường, hai tay một trên một dưới đặt ở dưới trán, mái tóc đen mượt trảinghiêng trên bả vai, chăn đắp đến eo thon, nơi nào đó sau vai, áo trung y thật mỏng lộ ra một mảnh huyết sắc đỏ tươi, như một đóa hoa mai đỏ nởtrên mặt tuyết.
Mục Diễm chỉ cảm thấy trái tim co rút lại mà đauđớn, từ lâu chân mày đã nhăn lại cùng nhau, lần đầu tiên hắn vì quyếtđịnh của mình mà cảm thấy hối hận, đêm qua vì sao hắn lại không quay lại xem nàng có an toàn không?
Trong lòng ngũ vị tạp trần*, Mục Diễm vươn tay ra.
*Ngũ vị; năm vị (chỉ các vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn) hỗn hợp lại với nhau.
Ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng dừng lại giữa không trung,hướng về miệng vết thương của Trầm Cẩn Huyên, do dự chậm chạp không tiến tới, tiếp theo dời đi hướng của bàn tay, cuối cùng đầu ngón tay đặt lên thái dương của nàng.
Từng sợi tóc bị mồ hôi làm ướt dính, dántrên gương mặt của nàng, chiếu lên làn da tuyết trắng, cổ tay Mục Diễmvừa chuyển, lấy tay nhẹ nhàng cọ vào mặt trái gương mặt của nàng.
Bé con của hắn ngay cả ngủ đều nhăn lại lông mày, ngủ không an ổn, lòng Mục Diễm thương yêu không dứt.
Lông mi thật dài cong cong vễnh vễnh run rẩy, cánh tay bị đè ép đến đaunhức, nghĩ muốn xoay người lại nhưng bị đau đến hừ ra tiếng, trực tiếptỉnh vì đau.
Mục Diễm thấy nàng tỉnh, cặp mắt hoa đào mở ra, trên khóe mắt tạo ra một độ cong càng thêm kiều mị, chợt nhớ tới thân thểyếu ớt của nàng, nhất định sẽ đau hơn những người bình thường, liền càng đau lòng hơn. Hắn cuối người xuống, một bên người nghiêng qua, tránchạm trán nàng, lành lạnh, bởi vì lúc trước vội xuất cung nên mồ hôi raquá nhiều.
Trầm Cẩn Huyên nhìn mặt hắn trong gang tấc, vô lựccười một tiếng, nguyên bản môi hồng nhuận bây giờ đã trắng nhợt hơn nữacòn rách da, cười một tiếng liền động vào vết thương trên môi, đau đớnlàm nàng 'ti' một tiếng hút không khí, đau đớn trên lưng cũng lập tứckéo đến, bây giờ nàng cảm thấy rất khó nhịn, nước mắt tràn đầy trong hốc mắt, nàng chớp mắt, lông mi run run giống như Hồ điệp vỗ cánh.
Mục Diễm nhìn nàng, lồng ngực giống như có một thứ vô hình nắm lấy, đau đớn làm cho hắn hít thở không thông, phẫn nộ, tự trách, góp vào tim hắn,môi rơi trên mi mắt Trầm Cẩn Huyên, hô hấp ấm nóng phả trên trán nàng,thật là ấm áp.
Rời khỏi mắt nàng Mục Diễm lộ ra đầu lưỡi liếm liếm môi, vị mặn.
Hắn ngồi ở mép giường, đỡ nghiêng Trầm Cẩn Huyên ngồi trên đùi mình, tayhắn bao lấy tay nàng dưới ống tay áo, cuối cùng bàn tay nóng hổi chekhuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ngón tay của hắn vô tình hay cố ý cọ xátlên mặt nàng.
"Ngoan, ngủ tiếp đi, ngủ liền hết đau."
Thanh âm Mục Diễm nhẹ nhàng, sợ làm ầm ỉ đến nàng, càng giống như từ một địa phương xa xôi nào đó thổi qua, thúc giục người ngủ.
Vốn đầu óc bây giờ của Trầm Cẩn Huyên rất hỗn loạn, suýt nữa liền bị hắn dụ dỗ ngủ mất, nàng trừng mắt nhìn, ngón tay chỉ có một chút lực nhỏ túmlấy y phục của hắn.
"Ừ, " Mục Diễm không sờ mặt nàng nữa, mà đưa tay nắm lấy bàn tay mềm nhũn của nàng, hỏi: "Thế nào?"
Trầm Cẩn Huyện nhịn đau cử động đầu gối nhích dần tới bụng hắn, thẳng đếnkhi đầu gối lên bụng hắn mới thôi, đối với động tác nhỏ của nàng, MụcDiễm cười nhạt, trong lòng trong nháy mắt bị một cảm xúc không biết tênlấp đầy.
"Bệ hạ, " thanh âm phát ra của nàng có cảm giác vô lực mềm yếu, gọi hắn một tiếng mềm nhũn, nói tiếp: "Bệ hạ đau lòng haykhông đau lòng?"
Ngược lại Mục Diễm không nghĩ tới Trầm Cẩn Huyên sẽ hỏi về vấn đề này, bé con này ra bài cứ không theo lẽ thường, làmhắn có chút buồn cười, nhưng hắn vẫn thành thật trả lời: "Đau lòng."
Thanh âm của hắn giảm thấp xuống, hai chữ phun ra nhẹ giống như là không phải đang nói chuyện, nhưng mà Trầm Cẩn Huyên lại ngồi gần hắn liền ngheđược.
Nàng nhắm mắt lại, chẳng biết lúc nào một tay nhẹ nhàng khoát lên bụng: "Bệ hạ, may là ta không chết."
Hiện tại Trầm Cẩn Huyên cảm thấy rất may mắn, tuy rằng đêm hôm qua nàng có ý nghĩ muốn cố ý bị thương để kích thích Đoan vương, thế nhưng khi theobản năng chịu một mũi tên cho Đoan vương phi, trong nháy mắt đó nàng vôcùng sợ hãi, ý thức giữa ranh giới thanh tỉnh cùng không rõ, nàng rấtsợ, cảm thấy nàng hoàn toàn quên mất dáng vẻ của Mục Diễm...
Lúc đó, khát vọng được nhìn hắn một lần vượt qua hết thảy mọi thứ.
"Nói bậy bạ gì đó!" Mục Diễm chau mày, tay nắm bả vai nàng cũng xiết chặtmột chút, ý thức được hắn có khả năng luống cuống, thờ dài mấy lần mớinói: "Nàng chỉ là bị một vết thương nhỏ, nghĩ muốn chết còn rất khó."
Hắn tức giận.
Trầm Cẩn Huyên xoay mặt qua, trợn mắt nhìn vào mắt Mục Diễm, cặp mặt tự tiếu phi tiếu chống lại mắt phượng thâm thúy hàm chứ lửa giận của hắn.
Bốn mắt giao nhau, hai người không nói chuyện, thế nhưng trong lúc này không tiếng động thắng có tiếng động.
Nhìn bé con của hắn, trong lòng Mục Diễm vẫn còn sợ hãi, trời biết hắn khi nghe tin nàng bị thương thì có cảm thụ gì.
Có lẽ là trống rỗng đi, bởi vì bây giờ hắn không thể hồi tưởng lại, ngay lúc đó hắn đã phản ứng như thế nào.
Chỉ biết lúc đó chân Mục Diễm mềm nhũn, khi đó hắn đập bàn, đầu gối đềuđang run rẩy, tựa hồ trái tim như ngừng đập, trước mắt là một mãnh đenthui, nghe được thương thế của nàng không nguy hiểm đến tính mạng, sauđó hắn liền ngã ngồi xuống ghế.
Hắn theo thói quen đặt tay lênlong án, ngón trỏ càng không ngừng đánh mặt bàn, giống như toàn bộ phản*ng lúc đó đều không có phát sinh qua, hắn chỉ có thể để chuyện ấy rakhỏi đầu, hắn phải hiểu rõ ràng, không thể bị tâm tình của chính mìnhkhống chế.
Sau khi nghe xong, tốc độ gõ bàn của hắn chậm lại, sau đó lòng chợt yên tĩnh, Mục Diễm tỉnh táo phân tích một hai, đè xuốngxúc động nghĩ muốn lập tức chạy tới ngoại ô thăm Trầm Cẩn Huyên, tiếptục phê duyệt tấu chương, lấy cái này làm nguyên nhân để mình ở lại.
Thẳng đến khi tới thời gian lâm triều, cùng các đại thầnmột phen thương nghị phương pháp giúp dân gặp thiên tai trong việc vỡđê, cuối cùng, lâm triều kết thúc, hắn liền tự mình giục ngựa, chạy nhưbay đến đây.
Tuy rằng biết nàng bình an không có chuyện gì, nhưng vẫn không thể nào khắc chế được sự lo lắng đối với nàng, chỉ có tận mắt nhìn nàng, hắn mới có thể yên tâm.
Từ khi biết nàng bị thươngtrái tim trong ngực hắn giống như là tung ra ngoài, bay đến bên cạnhnàng, thắt chặt hắn, làm cho ngực hắn trở nên đau đớn.
Nắm bàntay mềm mại của Trầm Cẩn Huyên, Mục Diễm thấp đầu hôn từng ngón tay củanàng, dáng vẻ rủ đôi mắt hành động yêu thương, rất là mê người.
Trầm Cẩn Huyên nhịn không được cười, ý cười ôn nhu quyến luyến đạt tới tận đáy mắt.
Dáng vẻ của hắn thật đẹp mắt, nàng nhìn như thế nào cũng không cảm thấy đủ.
Trầm Cẩn Huyên cứ như vậy nhìn hắn, khiến trong lòng Mục Diễm ngứa ngáy, hơn nữa bên tai lại nóng lên.
Ngón tay hắn nhẹ nhạng cọ lên môi nàng, đi lên nhẹ nhàng phủ lên đôi mắt của nàng, giọng nói khàn khàn: "....Đứng nhìn." Lông mi của nàng chạm vàobàn tay của hắn, lòng lại càng ngứa hơn, nhiệt độ bên tai nhiễm đếnkhuôn mặt, hắn có thể cảm giác được.
"Bệ hạ. . ."Bị che mắt Trầm Cẩn Huyên tỏ vẻ bất mãn, nàng bắt được tay hắn kéoxuống, Mục Diễm sợ làm đau nàng, căn bản không dám cùng nàng phản kháng, không thể làm gì khác hơn là bị nàng nhìn thấy.
Không ngăn đượcánh mắt của nàng, Mục Diễm dứt khoát che hai mắt mình lại, cằm hắn ngẩng lên, cái cổ thon dài, nổi bậc lên hầu kết, đường cong ưu mỹ, tay hắnđặt ở trên mi mắt, nhưng không có cách nào ngăn trở được đôi tai đangđỏ bừng của mình.
Trầm Cẩn Huyên nhìn thấy, ý cười trong mắt liền đậm, nàng không ngờ tới sẽ có một ngày hoàng đế người được vạn dân kính ngưỡng sùng bái, lại có dáng vẻ ngượng ngùng này.
"Bệ hạ, ngài thích nhi nữ hay là nhi tử?
Tay Mục Diễm vẫn không lấy xuống, nhưng khóe môi của hắn lại giương lên, trả lời: "Đều thích."
"Bệ hạ có nghĩ muốn nhiều hài tử không?" Trầm Cẩn Huyên nắm lấy áo bào củahắn, vặn vặn, mắt vẫn nhìn thẳng không rời cằm cùng cái cổ của hắn.
Mục Diễm liếm liếm môi, không chút suy nghĩ tiếp tục trả lời: "Muốn cùngnàng có một trai một gái." Sinh con đau như vậy, hắn cũng không muốn đểnàng sinh nhiều, nếu có thể một trai một gái là tốt nhất, nếu sinh không được, cũng chỉ cần hai hài tử thôi, hai đứa bé không tịch mịch, có thểcùng nhau làm bạn.
Ý nghĩ của hắn cùng ý nghĩ của Trầm Cẩn Huyên không mưu mà hợp, nàng gật đầu khẳng định nói: "Nô tì cũng nghĩ như thế."
Mục Diễm cảm thấy độ ấm trên mặt dần dần khôi phục bình thường, hắn thả tay xuống sờ sờ tóc nàng, mi mắt mỉm cười, ôn nhu như nước: "Tốt, ngủ mộtlát đi."
"Không được, đệ đệ của nô tì như thế nào? Mẫu thân phụthân đâu?" Hai đôi mày thanh tú của Trầm Cẩn Huyên lại nhăn lại cùngnhau.
"Thương thế của Trầm tiểu vương gia rất nặng, nhưngđã không còn nguy hiểm đến tính mạng, hiện tại nhạc phụ đang coi chừngcậu ấy, nhạc mẫu đã đi nghỉ ngơi rồi."
Nghe được bốn chứ 'Thương thế rất nặng’ chân mày Trầm Cẩn Huyên liền nhăn lại càng sâu, "Nô tì phải mau chóng đến thăm đệ ấy."
Mục Diễm vuốt chân mày của nàng, chỉ nhẹ giọng nói: "Tốt."
Tuy rằng hắn hết sức cẩn thận, nhưng cẩn thận hơn vẫn làm cho Trầm CẩnHuyên đau một chút, hắn lại khoát lên trên người nàng một tầng áo khoác, mới đứa tay bế bé con đang nắm lấy vạt áo của hắn từ trên giường lên.