Trác Thiệu Ninh hừ
một tiếng, rất tự nhiên vòng qua cuối giường, cầm lấy chén của cô, múc
thêm nước canh thịt hầm. Phó Nghi Ân phụng phịu nhìn chằm chằm chén canh trên tay anh.
“Em đã uống rồi!”
“Thật không?”
“Thật mà! Anh hỏi cậu ấy xem” Phó Nghi Ân nhướng mày, nháy mắt với Phương Nhạc.
“Ừm, vậy uống thêm nửa chén nữa” Trác Thiệu Ninh đặt chén canh trước mặt cô. Xem ra, cô trốn không thoát khỏi tầm mắt của anh, Phó Nghi Ân bi phẫn
cúi đầu, giống như bị bắt ép làm một việc vô cùng kinh khủng, hai tay
bưng chén lên uống từng ngụm nhỏ.
Uống ngang lưng chén, Phó Nghi
Ân quẹt miệng, trả lại cho anh. Chẳng phải, anh nói chỉ cần một nửa thôi sao, cô đắc ý mỉm cười nhìn anh.
Nhưng đến lúc Trác Thiệu Ninh
bình tĩnh bưng chén canh cô uống dở đưa lên miệng, Phó Nghi Ân mới cảm
thấy vô cùng hối hận, mặt đã đỏ đến tận mang tai, hai gò má phiếm hồng
trông rất đáng yêu.
Buổi tối, nhìn ra cửa sổ thấy sắc trời ảm đạm, Phó Nghi Ân bèn nhắc bạn về kẻo muộn.
“Phương Nhạc, cũng tối rồi, để anh Thiệu Ninh đưa cậu về”
“Không cần đâu, tớ đón xe bus được rồi” Phương Nhạc lắc đầu nói, rồi lấy trong ba lô ra mấy quyển tập đưa cho Phó Nghi Ân, dặn thêm.
“Tớ chép bài mấy môn quan trọng cho cậu rồi! Chiều mai tớ lại đến thăm cậu”
“Cám ơn cậu, về cẩn thận nha!”
Trác Thiệu Ninh tiễn Phương Nhạc ra cổng, vừa trở vào thì đập vào mắt anh là cảnh tượng hết sức đau lòng. Tim anh thắt lại, nhanh chóng bước đến ôm
lấy cô an ủi, ngẩng đầu thấy dáng vẻ lóng ngóng của dì Tuyết, anh bèn
thấp giọng.
dien dan le quy don
“Từ nhỏ, cô ấy đã không thích bị kim chích. Dì đừng lo lắng”
“Thiệu Ninh, em đau quá!” Phó Nghi Ân vùi vào ngực anh, cơn đau lại khiến cả người cô tê tái.
“Đau ở đâu? Anh xoa xoa giúp em” Anh đau lòng hôn lên tóc cô.
Huhu, làm sao có thể nói được, Phó Nghi Ân vừa đau vừa cảm thấy xấu hổ. Mới
nãy, mông cô bị chích một mũi thuốc, chẳng lẽ lại bảo anh xoa mông? Có
chết cô cũng chẳng dám hé răng.
Lâm Minh Tuyết hết đau lòng rồi lại bật cười nhìn con gái, bà chỉ liều thuốc trên khay cho Trác Thiệu Ninh rồi nói.
“Cháu nhớ cho con bé uống thuốc”
“Dạ”
“Dì về đây!”
“Để cháu đón xe cho dì”
“Không cần đâu, dì tự đón được”
Lâm Minh Tuyết thu dọn đồ đạc, trước khi về không quên dặn dò con gái.
“Ân, uống thuốc rồi mới được đi ngủ nha”
“Dạ, mẹ về cẩn thận” Phó Nghi Ân chui đầu ra khỏi chăn, vẫy tay chào mẹ. Cô
thẫn thờ nghiêng trái nghiêng phải, buồn chán vò vò góc chăn. Trác Thiệu Ninh kiểm tra cửa nẻo cẩn thận, kéo rèm cửa sổ lại rồi tắt điện. Lần
theo ánh sáng hắt ra từ đèn vàng nhạt trên đầu giường, anh leo lên
giường, ôm lấy cô từ phía sau.
Trái tim thiếu nữ lăn tăn gợn
sóng, hơi thở cô hỗn độn, ngượng ngùng gỡ bàn tay to đang siết chặt eo
mình. Giọng cô lí nhí như muỗi kêu.
“Thiệu Ninh?”
“Hửm”
Vòng tay không nới lỏng mà càng siết chặt thêm, cô ngửi thấy mùi vị
thanh tao toát ra từ cơ thể anh. Chốc lát hai mắt trở nên mờ mịt.
“Em còn chưa uống thuốc…”
Anh khẽ cười, vùi mặt vào hõm vai cô, thân nhiệt ấm áp truyền qua da thịt
mát lạnh của cô. Một lát sau, đầu anh khẽ cựa quậy, anh buông eo cô,
xoay lưng lấy thuốc và nước ấm.
Phó Nghi Ân hít thật sâu, nhắm
mắt nhắm mũi uống ực một hơi, cô mếu máo đưa ly nước cho anh, cổ họng
nghẹn đắng tràn ngập mùi thuốc nồng đậm.le quy don Trà Muộn
Cô
nhích lưng nằm bẹp xuống, anh với tay tắt đèn ngủ, lật người ôm thân thể mềm mại vào lòng. Trong bóng tối, anh cúi xuống hôn lên cái trán nhẵn
mịn của cô. Phó Nghi Ân thở nhẹ vùi mặt vào cần cổ của anh, khoảnh khắc
bình dị đến lạ thường khiến ai cũng không muốn rời xa. Cô nghe thấy nhịp đập của trái tim mạnh mẽ, cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc mà cô có
thể an tâm dựa vào.lqđ
Phó Nghi Ân dịu dàng vuốt ve khuôn ngực răn chắc, trong ánh mắt ngập tràn hạnh phúc.
“Thiệu Ninh, ngủ ngon”
“Ừm, ngủ ngon” Trong bóng đêm tối mịt, giọng anh khàn khàn, cúi xuống hôn
lên mi mắt cô. Đơn giản chỉ là cái ôm thật chặt dành cho đối phương,
tình cảm đôi khi không cần phải nói những lời yêu đương hoa mĩ, không
cần những hành động lãng mạn cao sang. Đơn thuần chỉ là tình yêu xuất
phát từ tình cảm chân thành.
Sáng hôm sau, vị bác sĩ đến kiểm
tra tình trạng sức khỏe cho cô một lần nữa, ông trực tiếp gỡ băng gạc
trên đầu cô rồi gật đầu nói.
“Tình trạng hồi phục rất tốt, ngày mai có thể xuất viện”
“Cám ơn bác sĩ” Cô lễ phép cúi đầu.
Vị bác sĩ đăm chiêu suy nghĩ một lát, chân thành nở nụ cười hiền lành.
“Cháu gái, con mắt nhìn người của cháu rất tốt!”
Phó Nghi Ân hơi ngơ ngác, đợi bóng lưng bác sĩ khuất đằng sau cánh cửa, cô mới hiểu được nụ cười ẩn ý của ông.
Nhưng liệu hạnh phúc của cô có được dài lâu? Phó Nghi Ân vẫn lạc quan tin
tưởng vào những người cô yêu quý. Ngồi một mình chờ đợi quá buồn chán,
Phó Nghi Ân bước xuống giường, cô định ra ngoài hít thở không khí trong
lành.
“Nghi Ân!”
Tiếng gọi dịu dàng của người phụ nữ khiến bước chân cô khựng lại, Phó Nghi Ân ngạc nhiên nhìn dì Nguyệt đi đến, nhấp nháy môi.
“Dì Nguyệt”
“Con đã khỏe rồi à?”
“Dạ, cám ơn dì, con đỡ nhiều rồi”
“Chúng ta có thể nói chuyện một lát được không?” Dì Nguyệt mỉm cười.
“Dạ” Phó Nghi Ân ngước nhìn nụ cười hiền dịu của dì Nguyệt nhưng cảm giác
bất an lại bao phủ trong lòng. Tìm một chỗ tĩnh lặng, dì Nguyệt dìu cô
ngồi xuống ghế đá, ngập ngừng hồi lầu mới mở đầu câu chuyện.
“Nghi Ân, dì xem con như con cháu trong nhà, nên hôm nay dì mới đến đây, có một số chuyện dì không muốn giữ khư khư trong lòng”
“Có chuyện gì dì cứ nói đi ạ” Hai bàn tay cô đan chặt vào nhau, giọng nói run run.
“Gần đây, dì mới biết được chuyện tình cảm của hai đứa. Dì cảm thấy rất bất ngờ và hơi thất vọng một chút”
“...”
“Tuổi tác của hai đứa không hợp nhau, con thì còn nhỏ mà con trai dì đã
trưởng thành rồi. Nghi Ân, chắc con cũng hiểu ý của dì chứ?”
“Dì
Nguyệt, con biết là tuổi con còn nhỏ nhưng tình cảm đâu phải lúc nào
cũng đo bằng thời gian. Mặc dù, con ở bên anh ấy chưa lâu nhưng...”
Không đợi cô nói hết câu, dì Nguyệt đã cắt ngang.
“Dì không có ý chê bai con, chỉ là Thiệu Ninh từ nhỏ đã là một đứa trẻ ưu
tú, nó lại có một sự nghiệp rộng mở trong tay. Dì muốn nó tìm một người
thực sự thích hợp có thể đỡ đần nó trong công việc lẫn cuộc sống...”
Phó Nghi Ân cúi thấp đầu, che giấu cảm xúc trên gương mặt trắng bệch.
“Nhân lúc hai đứa còn chưa sâu đậm, dì chỉ khuyên con nên nghĩ lại”
Cô đau đớn khi phải thốt ra những lời này, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt như sắp rơi xuống:“Ý dì là muốn con chia tay với anh ấy?”