Nghĩ Su có thể giống mình là tu chân giả trọng sinh, chỉ có vấn đề này mới làm Anh Kiệt tin tưởng, bởi vì theo hắn quan sát, Su không hề có huyết mạch lực lượng hay thiên phú tuyệt đỉnh nào, dựa vào nhục thân tu luyện tới luyện khí kỳ, phải biết đây là địa cầu, không phải tu chân giới.
Anh Kiệt không tin!
Về phần tại sao cô bé nhận Võ Anh Vương làm ông nội giả thì hắn không biết, hơn nữa khí tức trêb người Su khiến hắn nghi hoặc mà không hiểu.
Bất quá không thành vấn đề, cũng không phải chuyện của mình, suy nghĩ nhiều chỉ hao tâm huyết, Anh Kiệt buông xuống vấn đề này, tiếp bước theo mọi người.
Không lâu xuất hiện trong tầm mắt mọi người là những đội khác, tất cả đều là hóa cảnh tông sư, bởi vì số lượng tông sư không nhiều, nên những nước đứng ra tranh đấu cũng chỉ có vài người.
Lần này Trung Quốc có 15 vị tông sư, Trung Quốc vốn không nằm trong Đông Nam Á, là xâm phạm, mà những người đứng ra can thiệp chính là các tiểu quốc thật của Đông Nam á, tổng cộng 11 quốc gia trong đó có Việt Nam.
11 quốc gia cộng lại mới chỉ có 18 vị hóa cảnh, nhìn có vẻ như nắm trước phần thắng, nhưng cũng đủ nói lên Trung Quốc cỡ nào cường đại, mặc dù nói là hợp tác, nhưng các tiểu quốc cũng không ngại đâm sau lưng đồng bạn một nhát, tất cả vì lợi ích mà thôi, ai cũng hiểu vấn đề này.
Mà Việt Nam là nước duy nhất có nhiều hóa cảnh trong Đông Nam Á, cho nên có thể xem như cường đại về mặt cường giả nhất bên này.
Anh Kiệt chắp tay sau lưng liếc mắt nhìn một vòng chung quanh, nháy nháy mắt một cái, khóe miệng nổi lên một nụ cười ý vị thâm trường.
Su đứng bên cạnh cũng quan sát xung quanh, chợt thấy Anh Kiệt đột nhiên một mình cười ngây ngô, nổi lên hiếu kỳ tiến lại gần Anh Kiệt nhỏ giọng hỏi
"Có chuyện gì sao? Làm sao nhìn ngươi cười vui như vậy?"
Anh Kiệt nhìn thấp hơn mình cô gái nhỏ, cười tủm tỉm, nói
"Yếu, tất cả ở đây ngoại trừ ta ra kẻ nào cũng đều yếu, nhưng bên kia người Trung Quốc tên mặc quân phục, có chút thú vị"
Su nghe Anh Kiệt nói trái tim thịch một cái, nhìn qua Anh Kiệt trừng mắt
"Khoác lác không biết ngượng!"
Nói xong về lại chổ cũ đứng cạnh Võ Anh Vương.
Anh Kiệt lắc đầu thở dài, hắn nói là lời nói thật a!
Mặc dù hắn là luyện khí đỉnh phong, bị xưng là hóa cảnh, nhưng mà có ai biết, thực chất hóa cảnh trong mắt Anh Kiệt hiện tại đều là rác rưởi đâu!
Cũng không lâu, đại hội võ thuật bắt đầu!
Trận đầu tiên, một vị nữ tu Thái Lan bước ra đứng ở phía trước, khoảng cách khá xa nhưng đủ để hóa cảnh loại cường giả này quan sát, mà bên kia đội hình Trung Quốc cũng nhảy ra một nữ tử.
Cả hai đúng là phụ nữ, nhưng đều là lão bà!
"10 năm vẫn không từ bỏ ý định xâm chiếm cửu khúc sao?" đột nhiên bà lão Thái Lan hỏi
"Ha ha, không có gì gọi là từ bỏ, đã đến đây rồi còn hỏi làm gì?" bên kia bà lão đến từ Trung Quốc nói
"Được, vậy đừng trách lão ta không khách khí!" bà lão Thái Lan sắc mặt trầm xuống, lạnh nhạt nói
"Ai sợ ai!"
Hai người liền bắt đầu chiến lên!
Mặt biển dậy sóng, rung động thiên địa, hai người đánh tới nước biển dâng lên cao 5 mét hơn, nguyên khí giao thoa.
Bên ngoài quan chiến mấy người, lão Quỷ cảm khái nói
"Không nghĩ tới, 10 năm trước vẫn là 10 năm sau, Nạp Lan vẫn mạnh như vậy a!"
Nạp Lan, chính là lão bà Thái Lan, đối chiến là Phùng Hà Dịch.
"Phùng Hà Dịch cũng không kém, bất quá..." lão Tửu một bên gật đầu, sau đó thở dài
"Bất quá?" Nguyễn Văn Mạnh hỏi
"Bất quá, Nạp Lan không phải đối thủ của Phùng Hà Dịch, không chỉ Nạp Lan tiến thêm một bước, mà Phùng Hà Dịch cũng có tiến bộ, 10 năm trước vẫn là 10 năm sau, Nạp Lan vẫn yếu hơn một bậc" Võ Anh Vương lạnh nhạt nói
Anh Kiệt một bên nghe cũng gật đầu, hắn cũng nhìn theo diễn biến của trận đấu, càng lâu càng nghiêng về một phía.
Đúng như dự đoán, sau nửa giờ Nạp Lan bị trúng một chưởng của Phùng Hà Dịch, lăng không sau lật, song phương hạ xuống.
Nạp Lan ho khan, khóe miệng có tơ máu, run rẩy cánh tay giơ cao khàn khàn nói
"Ta thua!"
Đây là tuyên bố đầu hàng, cũng không có ngoài ý muốn của mọi người dự đoán bên trong, chiến trận nghiêng về một phía, dây dưa thêm nữa cũng chỉ có bản thân mình ăn thiệt thòi, Nạp Lan cũng hiểu đạo lý này.
"Ta tới!"
Phía bên trái Anh Kiệt một vị lão giả đạp nước nhảy lên, trong nháy mắt đáp xuống phía trước võ đài, đạp xuống có cảm giác rất mạnh, cứ tưởng sẽ làm mặt nước bắn tung tóe, không nghĩ tới sóng yên gió lặng
"Lực khống chế của Phi Hiệp có chút quá đáng a!" lão Quỷ trợn mắt không vui nói
"Đi, đừng ganh ghét người ta chỉ bởi vì ăn qua chút thiệt thòi" lão Tửu nói
Lão Quỷ trừng mắt nhìn hắn, không nói nữa.
Phi Hiệp một thân đồ thường, không xa hoa, không lòe loẹt, nhìn qua còn tưởng là người bình thường đây, ngoại trừ cái đầu trọc thì còn có râu dài, cực kỳ đơn giản không thể đơn giản nữa.
Đối diện Phi Hiệp ra trận, Phùng Hà Dịch sắc mặt ngưng trọng, mặc dù đều là hóa cảnh nhưng cũng có chia theo cấp bậc, Phi Hiệp là hóa cảnh trung kỳ, mà Phùng Hà Dịch chỉ mới sơ kỳ đỉnh phong mà thôi, nghe có vẻ chỉ kém nhau một chút, nhưng Phùng Hà Dịch vừa đấu xong một trận, nguyên khí tiêu hao không ít.
"Có muốn đầu hàng sớm không?" Phi Hiệp nhìn Phùng Hà Dịch mặc kệ là khác giới tính, đều là lão già cả rồi, trào phúng nói.
Phùng Hà Dịch cười lạnh, nói
"Không cần, thua cũng phải tiêu hao bớt sức lực của ngươi a!"
Nói xong, Phùng Hà Dịch hai tay làm một cái động tác kết ấn, xung quanh khí lưu bắt đầu chuyển động, càng lúc càng thịnh, nước biển cũng bị kéo lên tụ tập, sau đó trước mặt nàng hình thành một cái hình dạng mũi khoan, dùng thủy làm vũ khí.
Phi Hiệp nhìn thấy một màn này, sắc mặt thong dong, giống như xem thủy khoan trước mặt không đáng để ý sợ hãi, một tay chắp sau lưng, một tay giơ lên lật chưởng.
Phùng Hà Dịch nhìn thấy Phi Hiệp xuất chưởng, quát
"Phi Hiệp, đây là tất cả lực lượng cuối cùng của ta, không nghiêm túc có chết cũng đừng trách lão thân!"
Nói xong, Phùng Hà Dịch hai tay thành chưởng, đẩy thủy khoan bắn về phía trước, tốc độ cực nhanh, thậm chí tạo ra âm thanh xé gió
"Vù vù vù!"
Phi Hiệp vẫn như cũ, lạnh nhạt đẩy chưởng, một chưởng vừa ra, không khí giống như bị xoắn nát như vậy, trước mặt vô hình hiện ra một cái bàn tay, bàn tay so với thủy khoan to gấp hai gấp ba lần, hướng thủy khoan bay tới
Ầm—!
Cự thử nắm chặt thủy khoan, sau đó nhẹ nhàng bóp nát, trong lúc nhất thời nước văng tung tóe trở về mặt biển, sau một khắc mọi thứ yên tỉnh trở lại, Phi Hiệp hai tay chắp sau lưng, đôi mắt thâm thúy nhìn đằng xa Phùng Hà Dịch.
Phùng Hà Dịch lúc này đã cạn kiệt nguyên khí, sắc mặt trắng bệch, nàng đã nghĩ muốn tiêu hao sức lực của đối phương, không nghĩ tới đối phương nhẹ nhàng như vậy phá giải một kích cuối của mình, Phùng Hà Dịch cười khổ, lảo đảo nâng lên tay phải tuyên bố đầu hàng.
Trên tàu chiến Trung Quốc.
Nhìn thấy Phùng Hà Dịch phi thân nhảy lên, Hạ Trường Minh nói
"Ngươi vốn là không phải đối thủ của Phi Hiệp, lực khống chế của Phi Hiệp xa xa ở phía trên, lấy cương thắng nhu đối với hắn mà nói không có khả năng, ngươi lui ra nghỉ ngơi đi"
"Vâng!" Phùng Hà Dịch lui ra phía sau, nàng cũng biết mình không phải đối thủ của Phi Hiệp, nhưng vẫn muốn thử một lần, thất bại thì càng phải cố gắng, cho nên Phùng Hà Dịch không trách ai, nàng liền ngồi xuống bổ sung nguyên khí.
Hạ Trường Minh nhìn phía trước võ đài, lãnh đạm hỏi
"Tiếp theo, ai ra sân?"
Hắn vừa nói, một vị lão nhân bước lên đứng bên cạnh, trên người là trung hoa trang phục cổ trang, sắc mặt hồng hào, đầu tóc bạc phơ, hai mắt híp nhìn ở phía dưới Phi Hiệp, cười nhạt nói ra
"Để lão phu ra đấu với hắn, 10 năm trước ngang tay, bây giờ cũng nên phân ra thắng bại a!"
Hạ Trường Minh nhìn sơ qua vị lão nhân này, mỉm cười gật đầu
"Vậy làm phiền Lục tiền bối!"
Lục Phi gật đầu, nhảy xuống đạp nước mà đi.
Một bên mấy người khác cũng cười nhìn theo.
"Lục Phi, 10 năm trước hóa cảnh trung kỳ, bây giờ đạt đến đỉnh phong, Phi Hiệp không phải là đối thủ." mộ vị hóa cảnh nói, lão là Tư Đồ Đằng
"Cũng không hẳn, ai biết được Phi Hiệp đang ẩn giấu thực lực đâu?" Minh Thế Vương lắc đầu nói.
"Được rồi, xem là biết" Hạ Trường Minh ngắt lời hai vị lão nhân tông sư, hai người cũng im lặng quan chiến.
Trận thứ ba tông sư chiến, Lục Phi vừa ra sân, Anh Kiệt từ xa nhìn thấy người này mí mắt nhảy lên một cái, hắn thầm cảm nhận.
Chính xác là hóa cảnh trung kỳ đỉnh phong, nhưng mà khí tức của người này làm cho Anh Kiệt có cảm giác quen thuộc, giống như gặp qua ở đâu rồi.
Hai người trên võ đài bắt đầu giao thoa, qua một lúc lâu, Anh Kiệt bỗng nhiên nhớ ra, hai mắt sáng lên, híp mắt cười lẩm bẩm nói