Người nghe khí huyết sôi trào, trận đánh 70 năm trước có thể nói hùng vĩ, cũng có thể nói là đại chiến lớn nhất của thời đại trước.
Thần Cảnh chiến, cỡ nào kích thích? Đây chính là thần tiên đánh nhau a...
Nhưng là Anh Kiệt không quan tâm cái này, hắn dù sao cũng lịch duyệt mấy trăm năm, có rất nhiều trận chiến còn lớn hơn thế, những trận đánh hắn từng tham gia, người nào không có sức hủy diệt một tinh cầu? Một cái Thần Cảnh nhỏ nhoi không đáng giá nhắc tới, hắn quan tâm vấn đề là giao kèo.
"Thế thì thế nào? Giao kèo làm sao ra tới?" Anh Kiệt lạnh nhạt hỏi
Những người khác lúc này cũng dừng suy nghĩ về Thần Cảnh, chăm chú nhìn vị lão nhân trước mặt.
Nguyễn Hiệp thở dài, đối với chuyện này chính hắn cũng không có hài lòng, trầm thấp nói
"Chính là, Tần Binh Minh chết rồi, nhưng tên Lục Mã Trắc kia vì bị trúng sóng âm của đạn đạo mà bị nội thương, đáng tiếc hắn không chết, dù sao lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Lục Mã Trắc không chết nhưng vẫn là Thần Cảnh, mà Thần Cảnh năm đó chính là tối cường nhất cường giả, có thể hủy thiên diệt địa, ở Đông Nam Á ngoài đạn đạo ra ai cùng hắn làm đối thủ?"
"Mà 70 năm trước vũ khí của chúng ta đi chậm hơn thời đại, nước Mỹ, Nga, Anh, Pháp, Trung Quốc ai không có vũ khí tiêu diệt Thần Cảnh? Chỉ có các nước nhỏ như Việt Nam chúng ta là không có!" hắn vừa nói lòng bàn tay nắm chặt.
Phan Nam cũng gật đầu nói
"Đúng là vậy, những năm thế chiến chúng ta luôn phải đánh du kích, bởi vì e ngại vũ khí của bọn họ, cùng với lực lượng quân sự đem ra so sánh quá mức chênh lệch, lấy ít thắng nhiều cũng xem như kỳ tích."
"Nhưng thời kỳ đó cũng có rất nhiều cường giả, Tây Âu có Giáo Đường sứ giả, Đông Nam Á có Thần Cảnh. Quân đội chiến với quân đội, cường giả chiến với cường giả. Nhưng nếu chọn ra thắng bại quyết định, họ sẽ chọn cường giả đem ra phân thắng bại." Nguyễn Hiệp ngừng một chút
"Mà trận đại chiến của năm vị Thần Cảnh trên biển đông chính là một trong số đó, dù Lục Mã Trắc bị trọng thương, nhưng Trung Quốc vẫn đem hắn làm chổ dựa, có thể nói hai bên tổn thất nặng nề, một vị Thần Cảnh bên ta chết đi, bọn chúng cũng không dám có động thái gì, các cậu có biết tại sao không?" Nguyễn Hiệp đôi mắt thâm thúy mỉm cười nhìn mấy người, sắc mặt tốt hơn một chút
Anh Kiệt lúc này cũng nhìn hắn, lạnh nhạt đáp
"Lương Văn Thục sống chết không rõ?"
Nguyễn Hiệp hài lòng mỉm cười.
"Phải, chúng ta một bên tạo ra một cái tin tức giả, Lương Văn Thục bị nội thương bế quan chữa trị, một bên tiến hành ngầm truy tung tích của ngài ấy, cho nên ta vẫn là câu nói đó, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo."
Anh Kiệt gật đầu, sau đó tiếp tục
"Họ là đang nghĩ chúng ta thật sự còn Thần Cảnh làm chổ dựa, không dám tùy tiện khai chiến, hơn nữa hiện tại là thời đại hòa bình, cho dù vậy, tranh đấu kinh tế là không tránh khỏi, về phần ngầm tranh đấu khai thác thì đường chín khúc cũng không phải độc lập thuộc về quyền sở hữu của chúng ta đúng không? Đại hội võ thuật ta nghĩ không đơn giản là chỉ có hai nước tham gia đi."
Nguyễn Hiệp nghe mà giật mình, hắn nhìn Anh Kiệt nội tâm thầm nghĩ
Người này... Rất có tài.
Đột nhiên Nguyễn Hiệp cười ha ha lên.
"Đúng, đúng vậy! Thật ra cũng không cần giấu diếm nữa, trận đại hội võ thuật này chính là Đông Phương liên hợp, dùng luật 70 năm trước tranh đấu cường giả, nước nào thua phải chia ra 10% quyền sử dụng địa bàn, mà Việt Nam chúng ta chưa thua trận nào."
Hắn cái này nói xong, những người khác xem như hiểu rõ, cái gọi đại hội võ thuật này không phải đơn phương hai nước lập ra tranh đấu, mà là đấu ở mức độ diện rộng.
"Đó chính là tránh xảy ra thế chiến thứ ba. Cho nên đã ngầm lập ra luật này, cũng là bắc đắc dĩ mà thôi, bởi vì cũng không phải mỗi Trung Quốc và nước ta còn cường giả tồn tại."
Tin tức này tiết lộ, mọi người thầm gật đầu, hiểu rõ.
Đơn giản là, Đông Nam Á hiện tại có thể cường giả tương đương Thần Cảnh còn tồn tại, nhưng không ai xuất đầu lộ diện, quốc gia lại muốn khai thác, 10 năm 20 năm cũng không có vấn đề, nhưng muốn cái 100 năm thì phải mở rộng quốc gia, cho nên bọn họ đành phải tạo ra hiệp ước lấy cường giả chiến ra định đoạt.
Coi như là vì lợi ích tương lai dân số tăng nhanh đi!
Anh Kiệt lúc này cũng không còn nội tâm khó chịu, hắn cũng không nghĩ tới Thần Cảnh vẫn còn sống, mà không chỉ một, cái này cũng không thể trách chính phủ được, Thần Cảnh một ra, ai dám ngăn cản?
Hiện tại muốn sử dụng đạn đạo trong thành phố là một cái nan đề, không tốt liền dựng lên người dân phản động, chính phủ quốc gia nào cũng không chịu nổi.
Anh Kiệt suy nghĩ được mấu chốt, ngước lên nhìn Nguyễn Hiệp cười nói
"Được, ta cũng chưa gặp qua đối thủ cường mãnh, hiện tại là cái thời cơ tốt, lúc nào tới thời gian?" hắn cũng nhìn ra chủ ý đến đây của Nguyễn Hiệp.
Ngũ lão nhân vuốt mặt, đây là chính sự a, ngài nói cứ như muốn tìm một cái đối thủ đánh cho đã ghiền thôi?
Nguyễn Hiệp cũng không nghĩ tới Anh Kiệt sẽ quyết định đồng ý, hắn vốn tới là mở lời mời, cho dù Anh Kiệt không đồng ý cũng không sao, Thất Đại Tông Sư cũng có thể gánh, dù sao Anh Kiệt đang nhận sự bồi dưỡng của chính phủ, bảo vệ chặt chẽ bảo bối.
Nhưng khi nghe Anh Kiệt nói muốn đi, hắn nội tâm mừng thầm, mỉm cười
"Thời gian một tháng nữa chính là đúng 10 năm thời hạn, đến lúc đó ta sẽ cho người tới đón cậu."
"Tốt, ta chờ!"
Hai người nhìn nhau mỉm cười, sau đó là hàn huyên nói nhảm mấy câu không liên quan, Nguyễn Hiệp trở về báo cáo.
Mà Anh Kiệt cũng không có nhắc tới Võ Anh Vương vừa rồi xuất hiện, về phần năm người trung niên áo trắng được cấp trên gọi về xử phạt, Lý An Thịnh bị bãi chức vụ hạ liên tiếp hai cấp bậc xuống thiếu tá vì tội lạm dụng chức quyền, cả gan dám bắt hơn 30 người trong võ đạo cùng tu đạo đem tới, mọi chuyện điều một tay vị tiểu Hoàng bên cạnh Nguyễn Hiệp sắp xếp, người này cũng không đơn giản.
Sau đó không có chuyện gì, nghe được tin tức Chu Thái biến mất mọi người trong giới võ đạo cùng tu đạo cũng hơi kinh ngạc, Anh Kiệt ngược lại bình thản bế quan trong phòng riêng.
Một tháng sau không lâu, thời gian đại hội võ thuật đã đến.
Trên bầu trời lúc này có một chiếc trực thăng quân sự, tiếng ồn thu hút không ít người sống ở gần đi ra nhìn, chỉ thấy nó dừng lại ở trên không trung, phía dưới là nhà của Anh Kiệt, nơi này vì quá nhỏ không tiện hạ cánh, trên trực thăng một người mặc quân phục đứng ngay cửa vào hô to nói
"Võ thiếu tướng, Chúng ta sẽ thả thang xuống vì nơi này quá hẹp không tiện hạ cánh, ngài chờ một chút!"
Mọi người chính lúc này cũng ngước đầu nhìn xem, Anh Kiệt bỗng nhiên cười nói
"Không cần, ta nhảy lên là được!"
Hắn vừa nói xong một chân đạp đất thật sự nhảy lên.
Oành!
Một cái hố to nhất thời hiện ra trong sân, mà cả thân thể hắn bay vút lên cao, tiếp cận nhẹ nhàng cửa vào trực thăng, chuẩn không cần chỉnh.
Đám người hít vào một ngụm khí lạnh.
Đỗ Nghi cảm thán nói
"Mẹ nó, ta nhất định phải vào hóa cảnh a!"
Lương Dương lúc này không quên nghề của mình, vội vàng giội nước lạnh
"Lão già rồi, sắp về hư—" chữ "hưu" chưa nói xong liền thấy Đỗ Nghi đánh tới, Lương Dương phản xạ có điều kiện nâng lên hai tay đón lấy, hai người nhất lời nổi lên nội chiến.
Những người khác xem như không thấy.
Trực thăng tiếng ồn vừa rời đi, xung quanh hàng xóm không ít người đột nhiện vọt vào nhà Anh Kiệt, đem hai vợ chồng Bảo Nhi hỏi lên ầm trời, họ cũng không nhìn hai người Đỗ Nghi - Lương Dương bên ngoài đánh nhau, nếu như không bị che khuất tầm nhìn, vừa rồi Anh Kiệt đạp đất nhảy lên trực thăng sẽ hù chết bọn họ.
Mà trên trực thăng Anh Kiệt lúc này ngồi vào vị trí, không có tiếp nhận tai nghe của phi cơ, lạnh nhạt nói