Trùng Sinh Cùng Anh Trở Về

Chương 8: Tứ Thần Sơn

Tứ Thần sơn nằm ở phía Nam của Đế Đô, là nơi linh thiêng nổi tiếng của cả nước. Hàng năm, đỉnh núi đều bị mây trắng vây quanh, cũng chưa có ai từng đi lên núi cả, thế nhưng, hôm nay, bốn vị đại sư của chùa Hiền Quân lại phá lệ lên núi tránh nạn một lần. Nghe nói trước đây nơi đó đã có một vị sư thăng tiên thành công, tràn đầy tiên khí. Ngay cả chính phủ cũng không dám động tới nơi đây. Chính vì vậy, Tứ Thần Sơn liền trở thành tiên cảnh đào nguyên giữa chốn phồn hoa của đô thị.

Con đường lên núi gập ghềnh khó đi, lại chưa có ai khai phá. Thế nhưng cây cối ở đây lại hết sức xinh đẹp, không giống như một ngọn núi không có ai chăm nom, để ý.

Lưu Ly vừa bước chân đến đây, đã biết nơi này không phải một mảnh đất bình thường. Từng cành cây ngọn cỏ ở đây đều mang trong mình hơi thở thanh thoát, bình dị, rất có sức sống. Không biết từ đâu, một ngọn gió thổi qua, nhìn chúng như đang múa hát vậy.

"Tiểu Ly, ở đây đã không có người ngoài nữa rồi" Vân Hổ đại sư cười cười nhìn Lưu Ly đang quan sát xung quanh, cảm thấy vô cùng buồn cười. Lưu Ly từ lúc được Vân Long đại sư đón đi vẫn đang mơ màng, giờ mới có khả năng nhìn lại dung mạo những người này. Không nhìn thì thôi, nhìn rồi, Lưu Ly không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Đây không phải là mấy vị đại sư bảo hộ nàng kiếp trước sao?

Lưu Ly trừng to mắt, tâm tình kích động, Vân Vũ đại sư kéo Vân Hổ đi, miệng còn lầm bầm."Không được trêu chọc cô nương gia, chúng ta bây giờ là hòa thượng."

Kiếp trước, họ là 4 người hàng xóm của Lưu Ly. bốn người đàn ông chen chúc trong một căn hộ, đúng là không dễ dàng gì. Lại nói, kiếp trước họ đều là dung mạo tuyệt thế tài mạo song toàn, kiếp này lại đi xuống tóc làm sư? 

Có đánh chết cô cũng không tin!

Vì giới hạn tuổi tác,, Lưu Ly có muốn nói cũng không nói được, Vân Tước đại sư nín cười nhìn bộ dạng nói không ra lời của cô. Miệng đọc thần chú, tay hình thành kết ấn,một ánh sáng màu đỏ chiếu thẳng vào giữa mi tâm của Lưu Ly. Cô cảm thấy thân thể của mình nhẹ bỗng, giống như cả linh hồn và cơ thể đều được gột rửa qua một lần vậy.

Vân Điệp từng nghe qua dị năng này. Mỗi người đều có hàng vạn huyệt mạch trên cơ thể. Dị năng "Thông Mạch" chính là một trong số đó nhưng cũng không phải là loại dị năng tốt nhất.

"Vân Tước, sao chú lại không dùng dị năng "Đả thông vạn huyệt?"

Vân Tước: "?"

Lưu Ly nhìn biểu cảm của Vân Tước, cảm thấy dở khóc dở cười. "Cái đó, chú không còn dị năng khác sao?"

Vân Hổ dùng vẻ mặt quái dị nhìn Lưu Ly."Tiểu Ly, chẳng lẽ ngươi có nhiều dị năng?"

____________________

Cố Thẩm sốt ruột xoa hai tay vào nhau. Bây giờ mới là cuối tháng ba, vẫn có những bông tuyết lưa thưa nhẹ rơi. Cố thẩm nôn nóng, không biết giờ này tiểu thư có đủ ấm không, có no bụng hay không? Tiểu thư đã lên núi cùng bốn vị đại sư 2 tháng rồi. Hai tháng nay bà chưa từng nhìn thấy tiểu thư một lần, lỡ tiểu thư có mệnh hệ gì thì làm sao đây?

"Thí chủ, không cần lo lắng. Chùa Hiền Quân chúng ta đã bận rộn hết nửa ngày cũng đã cho người đưa đồ dùng đến chân núi. Thí chủ không cần lo lắng."

Tiểu hòa thượng đứng bên cạnh đưa ta ra hứng tuyết, nhìn những bông tuyết chậm rãi tan trong lòng bàn tay, thở dài...

"Nhân sinh đau buồn bởi cái chết và sự tan rã. Nhưng người khôn ngoan không đau buồn vì họ nhận ra bản chất của thế giới."

"Thật ra cũng không hẳn là vậy...." Cố thẩm nhẹ nhàng nói. Thế nhưng nhẹ nhàng không có nghĩa là ngắn gọn. Một lần bàn luận nhân sinh, Cố thẩm cùng tiểu hòa thượng đàm luận đến thật muộn. Lúc Cố thẩm để ý thì trời đã tối đen, chỉ có thể thở dài...

Chỉ có thể tắt đèn đi ngủ...

Nửa đêm, Cố thẩm tỉnh dậy, phát hiện mồ hôi lạnh đã thấm ướt cả tấm lưng. Bên ngoài không ngừng vang lên những tiếng đập cửa.

"Thí chủ! Mau, mau, mau lên! Cháy rồi!"