Trùng Sinh Chủ Tịch Phu Nhân Là Vương Gia

Chương 53: Bổn vương rất dũng cảm đó nha.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Không thể nào rơi được đâu." Hàn Trạch nói tiếp, "Hoặc đã rơi từ lâu rồi, không đến lượt em đâu. Công viên này ngày nào cũng đón hàng trăm khách tới, cái tàu lượn siêu tốc này tuổi thọ cũng lớn hơn em luôn đấy."


Tiêu Vĩnh Thụy kinh ngạc nhìn cái đường ray như con rồng màu đỏ uốn lượn trên không trung kia. Bỗng nghe Hàn Lạc An kéo tay cậu và Hàn Trạch nói, "Thụy Thụy ca, ba, con muốn đi tàu lượn." Nói rồi nó chỉ đến đoàn tàu đang dừng ở bến chuẩn bị khởi hành.


Tiêu Vĩnh Thụy nhìn tàu lượn, rồi nhìn đường ray một hồi, đổ mồ hôi nói "Tiểu An à, em đi được không đó?"


"Được, em đi được mà!" Hàn Lạc An hưng phấn nói.


"Hai người đi chơi đi, tôi ngồi đợi." Hàn Trạch như một bậc phụ huynh ngồi lên ghế chờ nơi bến tàu, vừa chờ đợi vừa xem Tiêu Vĩnh Thụy và Hàn Lạc An dung dăng dung dẻ nắm tay nhau đi chơi tàu lượn.


Đường ray phía ngoài, từ bến tàu khởi hành đi ra thì cách một quãng khá là dài. Hàn Trạch chỉ nhìn hai người kia vui vẻ ngồi lên chơi từ đằng xa được thôi.


Một lúc sau.....


Tiêu Vĩnh Thụy sắc mặt hơi tái, lững chững nắm tay Hàn Lạc An trở lại phía ghế Hàn Trạch đang ngồi. Nguyên một bộ dạng bị dày vò tàn tạ. Hàn Trạch nhìn hai người lúc đi hăng hái lúc về lất phất kia nói.


"Vui không?"


"Vui lắm ba!" Hàn Lạc An hào hứng nói. 


"Sợ không Thụy Thụy?" Hàn Trạch lại chuyển hướng hỏi đến Tiêu Vĩnh Thụy.


Tiêu Vĩnh Thụy rùng mình một cái, nói "Sợ chứ. Nó nhấp nhô nhấp nhô, tôi sợ lắm luôn. Tàu chạy nhanh ơi là nhanh, tóc tai tôi rối hết rồi còn chóng mặt nữa." Cậu một tràng miêu tả nỗi sợ khi nãy.


Hàn Trạch chờ Tiêu Vĩnh Thụy nói xong mới thản nhiên vạch trần, "Nói phổng mũi luôn rồi chứ? Em đi tàu lượn dành cho trẻ em mà diễn y như thật."


Tiêu Vĩnh Thụy bị vạch trần sự thật thì phá lên cười, "Anh thấy tôi diễn có giống không? Đi tàu dành cho trẻ em cũng vui lắm đó, bí bo bí bo xình xịch."


Hàn Trạch bất lực nhìn Tiêu Vĩnh Thụy hoạt bát đang cười hi hi ha ha, nói "Vậy có dám đi tàu lượn siêu tốc kia không?" Hắn chỉ tay lên đoàn tàu đang uốn lượn trên không trung.


"Đi! Tiểu An hay em ở lại đi, cái tàu lượn này anh sợ em đi xong bị ám ảnh luôn." Tiêu Vĩnh Thụy hỏi ý nhóc con, Hàn Lạc An chu môi nói "Em không sợ đâu. Muốn đi thì phải dẫn em đi."


Hàn Trạch không có ý kiến gì, thằng quỷ nhỏ Hàn Lạc An thì sợ gì chứ, từ nhỏ đã không coi ai ra gì, hắn may ra còn kiềm chế được thằng nhóc này chứ Tiêu Vĩnh Thụy tính hay mềm lòng, nói không chừng còn nghe lời Hàn Lạc An nói.


Vậy là, cả nhà ba người đủng đỉnh đi mua vé chơi tàu lượn siêu tốc. Khi đứng chờ đoàn tàu chạy về bến, Tiêu Vĩnh Thụy hưng phấn ngó ngang ngó dọc, ước sao cho tàu nhanh trở về đi. Vì đoàn tàu này một lần chạy là mười phút sau mới trở về, dằn vặt đủ thành viên trên tàu mới thôi. 


Hàn Lạc An cuối cùng cũng không thể bước lên nổi tàu lượn được vì nhóc chưa đủ tuổi. Tàu lượn giới hạn từ mười lăm tuổi trở lên mới được chơi vì sẽ gây ra ám ảnh với đứa trẻ nhỏ tuổi. Nhóc con tức tối giậm chân bình bịch, đành phải ngồi chờ ba ba và ca ca chơi xong mới được chơi cái khác.


Tàu lượn đã trở về bến, hành khách cũ người thì phờ phạch, người thì chóng mắt bước ra khỏi ghế, một đoàn tàu có nhiều hàng ghế, mỗi hàng ghế có ba chiếc ghế đặt sát vào nhau, có cả cái thanh chắn phía trước đã được mở ra. Tiêu Vĩnh Thụy bước vào, nhưng lại bị nhân viên gọi ra vì cậu chưa cất mấy thứ như điện thoại ở trong túi quần. Lúc tàu chạy sẽ uốn lượn rất nhiều, nếu không cất sẽ văng ra ngoài thì hư hỏng. Cậu lầm bầm nói với Hàn Trạch, "Tôi tính định quay một cái clip lúc chúng ta chơi, ai ngờ lại bị thu điện thoại rồi."


Tiêu Vĩnh Thụy cất đồ xong thì Hàn Trạch đã ngồi vào ngay ngắn, lúc cậu ngồi vào thì bỗng nhiên Hàn Trạch giơ tay ra, xuất hiện một cái camera mini chuyên dùng để quay phim. Tiêu Vĩnh Thụy vô cùng bất ngờ, cậu chỉ nói thế thôi mà hắn đã tìm một cái camera cho cậu ghi hình. 


"Thật giống như ảo thuật, bùm một cái là biến ra thứ mình muốn. Anh kiếm nó ở đâu ra vậy?"


Hàn Trạch mỉm cười không nói," Em cứ quay đi là được, không cần biết nó lấy từ đâu tới đâu."


"Vậy có cần phải trả lại không?" Tiêu Vĩnh Thụy sợ hắn mượn của ai đó.


"Ngốc quá, đồ của tôi chỉ có lấy chứ không trả. Em cứ xài đi." Hàn Trạch gõ đầu cậu một cái, nói.


Tiêu Vĩnh Thụy nhận camera, đặt lên phía trước để ghi hình, nhỏ giọng nói "Cảm ơn." với Hàn Trạch. Cậu bấm nút, bắt đầu ghi hình. Trên màn hình hiện ra con số chỉ thời gian mấy giây mấy phút,


Cậu vừa cài đặt xong mọi thứ, thông báo của hệ thống tàu lượn vang lên, "Chuẩn bị khởi hành... ba... hai... một... bắt đầu!"


Tàu bắt đầu đi chuyển, Tiêu Vĩnh Thụy nghe mấy người ngồi đằng sau hú hét rất hưng phấn, nhưng cậu không tài nào hú hét được, cậu bắt đầu thấy sợ rồi. Đoàn tàu từ từ đi như leo dốc lên đỉnh, đi từ từ lên cao, bánh xe còn kêu mấy tiếng "Cạch cạch". 


Cậu quay sang nhìn Hàn Trạch thấy hắn sắc mặt thản nhiên cậu nhỏ giọng hỏi, "Hàn Trạch, cái xe này lỡ nó đang đi lên thì bị mất phanh tụt xuống thì phải làm sao?" 


Hàn Trạch nhìn Tiêu Vĩnh Thụy đang xoắn xuýt, nói "Thì chết thôi." Câu nói này thành công dọa cậu sợ tái mặt, cậu còn đang ấp ủ một tình yêu thầm kín chưa dám công khai đấy! Cậu thật ra có ý với Hàn Trạch, nhưng lại sợ hắn không giống cậu. Dù gì Tiêu Vĩnh Thụy từ nhỏ sống ở cổ đại, bị mấy thứ luân thường đạo lý trói buộc. Cậu trái với luân thường đạo lý thì thôi đi, nhưng kéo Hàn Trạch theo thì không hay cho lắm đâu.


Trong khi cậu đang rơi vào cõi tiên, Hàn Trạch đã nắm lấy tay cậu, nghiêng đầu qua nói nhỏ như rỉ mật vào tai Tiêu Vĩnh Thụy, "Yên tâm, không chết được đâu. Đưa tay đây tôi nắm, nếu sợ thì cứ nắm chặt tay tôi, không sao hết."


Tiêu Vĩnh Thụy đỏ bừng mắt, ngường ngùng "Ừm" một tiếng. Cùng lúc đó, đoàn tàu đã leo dốc đến đỉnh thì tự nhiên dừng một cái. Nhưng đang cho người ngồi trên tàu chiêm ngưỡng cảnh đẹp của thung lũng tình yêu Happy Valley khi ở trên cao vậy. Tiêu Vĩnh Thụy cũng học đòi nhìn xuống, nhìn xong tay cậu đổ mồ hôi, mắt cũng hoa, quá kinh khủng rồi.


"Đừng nhìn." Hàn Trạch nói.


"Ừm, tôi biết rồi, sợ quá đi." Cậu theo bản năng nắm chặt lấy tay hắn.


Tàu lại di chuyển, lần này nó nhanh hơn, dùng tốc độ sét đánh leo xuống. Tiêu Vĩnh Thụy giờ này không còn tâm trí nghĩ linh tinh nữa, hai mắt nhắm lại, la hét trong hoảng sợ. Hàn Trạch mặt mày cũng biến sắc theo, một phần tàu chạy quá nhanh, một phần còn lại hắn sợ Tiêu Vĩnh Thụy la đến tụt huyết áp. Tay hắn nắm chặt hơn.


Đoàn tàu bắt đầu hành trình uốn qua lượn lại, chu du khắp thiên hạ, Tiêu Vĩnh Thụy mắt không dám mở, hé hé một chút lại nhắm tịt lại. Hàn Trạch sợ cậu ngất xỉu ngay trên tàu, cố gắng vươn tay ra vỗ đầu cậu trấn an, "Không sao không sao, đừng nhìn đi đâu hết. Rất nhanh sẽ xong thôi."


Dường như cái vỗ đầu giúp an ủi tinh thần cậu phần nào, cậu la mệt lả người dựa vào cái khung chắn trước ngực, đầu đúng tình hợp lý ngả lên vai Hàn Trạch, yếu ớt nói "Tôi không bao giờ chơi trò này lần thứ hai nữa."


Mười phút hành hạ qua đi, đoàn tàu chạy về bến, Hàn Trạch một thân một mình đỡ Tiêu Vĩnh Thụy đứng dậy. Cậu lảo đảo bước xuống, quên luôn cái camera mini đang ở trên tàu. Hàn Lạc An không được chơi nên chạy lên, thấy đồ cậu quên nên lấy đi hộ. 


Tiêu Vĩnh Thụy giờ như đi trên mây, không có Hàn Trạch chống thì cậu đã bật ngửa ra rồi. Trải nghiệm thật kinh khủng, cậu sẽ không bao giờ chơi lần thứ hai nữa.


Hàn Trạch kiếm một cái ghế đá dài có cả mái che cho Tiêu Vĩnh Thụy ngồi xuống nghỉ ngơi hoàn hồn. Trong lúc Hàn Trạch đi mua nước, Hàn Lạc An hăng hái quạt cho cậu, nói "Nãy anh có ghi hình lại đúng không? Em xem rồi, vô cùng tuyệt vời luôn. Em cũng muốn đi."


Tiêu Vĩnh Thụy lờ đờ nói, "Nhóc đừng đi, đi xong về không ngủ được." Dừng một chút, cậu nói tiếp "Cái đoạn clip đó định đăng lên weibo, để tối anh về rồi đăng."


"Anh, để em làm cho, em biết làm mà." Nhóc con nói. Tiêu Vĩnh Thụy tin tưởng lời Hàn Lạc An 100% đành đưa điện thoại cho nhóc, còn mình ngồi nghỉ ngơi dưỡng sức đã.


Hàn Lạc An tủm tỉm nhận điện thoại, ngồi đăng clip lên. Đăng xong còn rất tri kỷ tắt nguồn luôn cái điện thoại.


---- Hết chương 53 ----


Kiều: Cho mọi người chiêm ngưỡng tàu lượn mà Thụy Thụy và Hàn Trạch đi nè. Nhìn hãi ghê luôn, tui không dám đi mấy cái lượn lượn thế này đâu.



Còn đây là tàu lượn Thụy Thụy và Tiểu An chơi (tượng trưng thôi nha)



---


Kiều: Tui có chút thông báo nho nhỏ, truyện đang trong thời kỳ chỉnh sửa lỗi chính tả và câu từ, nên nếu có thông báo cập nhập chương thì... cũng không có sao, nó có thay đổi gì nhiều đâu, chỉ mượt hơn với ít sai chính tả hơn thôi. Tui đọc lại tui mới thấy lúc viết hình như tui bị ngáo, mọi người ạ. Tui không dám nhìn thẳng luôn. Tui sẽ cố gắng chỉnh lại nhanh để theo kịp mạch truyện. Còn việc ra chương mới thì.... cũng bình thường thôi, đều đều thôi, tui viết xong thì tui đăng.