Trùng Sinh Chủ Tịch Phu Nhân Là Vương Gia

Chương 47: Hàn Trạch là cái đồ khốn nạn.

Hàn Trạch mới đến không lâu, từ căn nhà ở trung tâm thành phố đến trường quay cũng chỉ tốn năm đến mười phút, nhân viên trường quay thình lình bị chủ tịch "đại giá quang lâm" hoảng hồn chạy đi gọi sếp đi quỳ tiếp đón. Bỗng chốc, phía hậu trường ồn ào náo nhiệt hẳn lên.


Hắn cũng bất đắc dĩ, đến chơi thôi, mọi người tiếp đón nhiệt tình quá rồi.


Hàn Trạch đứng phía cánh gà nhìn ra sân khấu, lắng tai nghe Tiêu Vĩnh Thụy trả lời từng câu hỏi. Cậu nói cậu muốn làm chim hoàng yến, hắn khẽ cười thầm nghĩ Tiêu Vĩnh Thụy là con chim hoàng yến gì chứ, phải là tiểu phượng hoàng, tiểu phượng hoàng của riêng hắn. 


Trong mắt hắn, chỉ có phượng hoàng mới có thể rực rỡ tỏa sáng như vậy. Chỉ cần một đốm lửa nhỏ, Tiêu Vĩnh Thụy vẫn có thể làm cho bùng cháy. Hàn Trạch có một ý tưởng điên cuồng trong đầu, qua cái gameshow này Tiêu Vĩnh Thụy nhất định không phải đi nữa mà là bay. Nếu như vậy, hắn tình nguyện làm hậu thuẫn giúp cậu tỏa sáng trong giới giải trí này.


Tiêu Vĩnh Thụy kể lại chuyện xưa, cậu như đang hồi tưởng lại một câu chuyện vui, vừa cười vừa kể, nhưng từ ngữ lại thấm nỗi buồn khó tả. Một Tiêu Vĩnh Thụy mãi mãi vui vẻ, ngây ngây ngốc ngốc như không có chuyện gì làm cậu buồn được vậy, ngày nào cũng hăng hái quay phim, hắn ở cùng cậu một tuần trong khách sạn nơi Tiêu Vĩnh Thụy quay phim liền nhận ra cậu quay từ sáng sớm đến tối muộn mới về, trưa thỉnh thoảng không thèm nghe điện thoại của hắn mời đi ăn cơm, cậu ăn cơm hộp luôn ở phim trường. Tối nào về cũng lẩm nhẩm kịch bản, một lời thoại có thể nói ra được rất nhiều giọng điệu, mặc dù lời thoại cậu đã thuộc hết rồi nhưng vẫn đọc đi đọc lại cho ngấm nghĩa lời thoại. Hắn nhìn cậu liền thấy đau lòng, bảo đi ngủ thì lôi mãi mới chịu đi ngủ.


Hắn phát hiện hắn càng thích Tiêu Vĩnh Thụy hơn một chút, không, không phải hơn một chút, là rất nhiều cái chút.


Dường như tâm linh tương thông, Tiêu Vĩnh Thụy cũng quay đầu lại nhìn về phía cánh gà thấy Hàn Trạch đang đứng nhìn cậu, cậu hơi bất ngờ, mỉm cười với hắn, còn tinh nghịch nháy mắt vài cái. Cậu chỉ muốn biểu đạt rằng tí nữa gặp lại thôi nhưng ai kia đầu óc không cùng một sóng não, nghĩ lệch hẳn đến Hoa Kỳ.


Thụy Thụy nhà hắn liếc mắt đưa tình!


Thụy Thụy liếc mắt đưa tình!


Liếc mắt đưa tình!


Đưa tình!


Tình!


Một đàn ngựa chạy rầm rầm trong đầu, Hàn Trạch cảm thấy bước đầu tiên đã đại công cáo thành, giờ chỉ cần gạo nấu thành cơm nữa thôi là mang được vợ về nhà.


[Cùng Chơi Nào!] cứ cách vòng một và vòng hai, vòng hai và vòng ba là một lần biểu diễn cho không khí sôi động. Tiêu Vĩnh Thụy nhận được tin thời gian từ cuối vòng hai đến đầu vòng ba cậu sẽ biểu diễn một chút cầm kỹ, dù sao diễn viên đương nhiên đều phải có một sở trường phòng thân, hát nhảy múa nhào lộn này nọ đều phải có một thứ để chuẩn bị cho những tình huống bất ngờ. Tiêu Vĩnh Thụy không nhớ khi trước cậu giỏi cái gì nhưng cậu bây giờ thì cầm kỳ thi họa đều giỏi hết, lấy cái nào ra xài đều được.


Tranh thủ thời gian bên ngoài Tống Diệp Thanh đang hát ngoài sân khấu, cậu đi vào một căn phòng nhỏ đạo diễn chuẩn bị cho hắn, tới gần sô pha nơi Hàn Trạch đang ngồi cũng ngồi xuống theo, hỏi "Sao anh lại đến đây? Không phải anh đang ngủ à."


Hàn Trạch gõ nhẹ lên đầu cậu, ôn nhu nói, "Tiểu hoàng yến em cứ nghĩ anh ngủ như heo à."


"Tiểu hoàng yến gì chứ!" Tiêu Vĩnh Thụy bĩu môi.


"Không phải tiểu hoàng yến? Vậy là tiểu phượng hoàng hay là tiểu may mắn?" Hàn Trạch cười nói.


"Phải, là Tiểu May Mắn, là linh vật đấy!" 


"Đúng rồi, linh vật đại nhân mau uống nước giải khát đi." Hàn Trạch tận tâm lấy chai nước mở ra đưa đến tận miệng Tiêu Vĩnh Thụy. "Lát nữa sẽ có hoạt động nhiều, em cẩn thận một chút, đừng để làm mình bị thương." Hàn Trạch dặn dò.


"Anh xem tôi đi, tôi có võ thật đấy." Tiêu Vĩnh Thụy đứng lên, xoay xoay vài vòng khoe sức mạnh.


Hàn Trạch trên mặt gần như là gắn ba chữ "Anh không tin" nhưng vẫn vui vẻ nói, "Em có võ, anh cũng có võ đấy." 


"Anh tưởng tôi ngu à, anh suốt ngày ngồi trong phòng làm việc với cây bút, không tin!" Tiêu Vĩnh Thụy liếc Hàn Trạch vài vòng, đưa ra kết luận.


"Chậc." Hàn Trạch cầm lấy tay Tiêu Vĩnh Thụy đưa đến bụng mình nhằm ý định khoe cơ bụng. Tiêu Vĩnh Thụy bất thình lình bị nắm tay, đưa đến bụng, Hàn Trạch còn tận tình vạch áo ra cho cậu vừa nhìn vừa sờ. Tiêu Vĩnh Thụy hai tai ửng đỏ, nhưng nhìn một lát vẫn không cầm cự được chọt chọt vài cái, sau đó thỏa mãn sờ tới sờ lui. Cơ bụng là thứ cậu hai đời vẫn không hề có. "Sờ đã không?" Hàn Trạch ánh mắt thâm trầm nhìn cậu, giọng nói hắn ép nhỏ đến mức thủ thỉ bên tai Tiêu Vĩnh Thụy. 


Cậu giật bắn mình, nghiêng người ra sau, không trái được lương tâm, thành thật nói "Tốt lắm. Anh... làm sao mà có vậy?"


"Sờ của anh rồi đến lượt anh sờ của em, nếu em không có cơ bụng thì anh chịu thiệt vẫn được." Hàn Trạch tiếc nuối nói. Chỗ hai người ngồi hơi khuất người, mọi người chủ yếu đang bận bịu tay chân, dù cho chủ tịch đến tham ban vẫn không thể nào phân thân tiếp đãi được. Đành ủy khuất đại nhân này đây ngồi một mình vậy, nhưng việc này rất phù hợp với ý tưởng của Hàn Trạch. Như vầy hắn mới dễ động tay động chân chứ.


"Anh..." Tiêu Vĩnh Thụy chưa kịp nói hết câu đã bị Hàn Trạch đè lên sô pha, cái móng heo kia còn không biết điều lật từng lớp áo lên luồn vào trong "sàm sỡ". Tiêu Vĩnh Thụy "bùng" một phát mặt đỏ như quả cà chua, ánh mắt láo liến nhìn xung quanh, sợ có người chú ý. Hàn Trạch thì hiên ngang hơn nhiều, luồn móng heo vào rồi còn vuốt lên vuốt xuống phần eo của cậu, khẽ nhéo thịt mềm ở bụng, còn rất chi là biến thái chọc ghẹo cái rốn xinh xinh lún xuống của cậu, khều lên khều xuống, cậu nhạy cảm nhất là ở vùng rốn, bị trêu đùa đến run rẩy cả người. Tiêu Vĩnh Thụy có vùng vẫy đẩy tên biến thái này ra, khẽ nói "Anh là cái đồ lưu manh! Thanh thiên bạch nhật tuyên dâm vô độ!"


Hàn Trạch vứt hết liêm sỉ nói, "Ừ, anh lưu manh, anh sẽ cho em thấy anh lưu manh cỡ nào." Móng heo dời cái rốn, trườn xuống nơi tư mật kia nhưng không biết hắn trong đầu nghĩ gì, không tiến công xuống dưới mà thẳng tiến lên trên. Làm Tiêu Vĩnh Thụy trở tay không kịp, chiêu giương đông kích tây này quá nham hiểm!


Hàn Trạch dùng sức mạnh hồng hoang tiến công đến hai viên hồng đậu nhỏ, Tiêu Vĩnh Thụy chịu hết nói há miệng cắn bả vai Hàn Trạch, "Cút xuống!" Tiêu Vĩnh Thụy cắn xong hổn hển nói. Vâng, tên lưu manh kia mặc cho Tiêu Vĩnh Thụy cắn cỡ nào vẫn rất hạnh phúc sờ soạng viên hồng đậu bên trái, dùng ngón cái và ngón trỏ nắm lấy hồng đậu, vân vê lúc mạnh lúc nhẹ, lúc thì kéo dài ra, lúc thì xoay tròn, khều khều đỉnh đầu. Tiêu Vĩnh Thụy bị hắn trêu đùa đến thở gấp, hai má nóng ran, một bên được phục vụ chuyên nghiệp như thế khiến viên hồng hậu bên phải của cậu ngứa ngáy khó chịu, cương lên đến đau. Cậu khó chịu rên lên, Hàn Trạch dường như hiểu được, nhưng hắn vẫn không đụng đến bên phải mà chỉ chuyên chú vào bên trái, nhẹ nhàng thủ thỉ nói, "Nếu không thì em tự làm cái còn lại đi."


Tiêu Vĩnh Thụy như bị giọng nói vừa quyến rũ vừa nam tính đó mê hoặc, tay cậu khẽ động, Hàn Trạch chủ động buông ra, cậu từ từ di chuyển đến viên hồng đậu bên phải, cầm lấy nó, nhẹ nhàng vo tròn, dường như không đủ, cậu bắt đầu mạnh bạo hơn, dùng ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa nắm chặt lấy nó kéo dài ra, cậu khẽ rên lên. Cậu muốn thả ra, Hàn Trạch chuyên tâm hành hạ bên trái, tay không ngừng nghỉ dằn xéo tiểu hồng đậu làm Tiêu Vĩnh Thụy run rẩy bỗng nhiên nói, "Không được thả tay, giữ nguyên vị trí đó. Tự lấy tay em khiêu khích nó đi." Hơi thở nam tính phả lên tai Tiêu Vĩnh Thụy, mắt cậu mờ dần, bị một thứ gì đó chiếm lấn, lúc ấy, cậu cũng không hề hay biết, Hàn Trạch trong mắt cũng đang có một đốm lửa rực cháy dục vọng của hắn.


Trùng điệp song kích, hồng đậu bên trái mặc người phó thác, tùy tay Hàn Trạch trêu đùa hành hạ nó, hồng đậu bên phải là chính bản thân cậu tự chơi, giờ đang kéo dài nó ra, trong đau đớn có thoải mái, trong thoải mái lại có đau đớn. Tiêu Vĩnh Thụy không hề hay biết, nơi tư mật của cậu đã ngẩng đầu lên từ khi nào, cậu khó chịu, cậu bức rức, cậu muốn một cái gì đó đập tan cơn nóng này. Và bàn tay của Hàn Trạch lần mò đi xuống, chạm nhẹ vào quy đầu, chậm rãi tuốt động, ngón tay thô ráp của hắn chạm vào linh khẩu, mạnh bạo chà đạp. Cậu giật bắn mình, hai đùi phía dưới lớp quần run lên, eo không tự chủ được nâng cao, phía trên bị Hàn Trạch cúi đầu xuống ngậm viên hồng đậu bên phải từ tay của cậu vào trong miệng. Một cỗ khoái cảm ập tới khiến Tiêu Vĩnh Thụy choáng váng, cậu như đi trên mây, cậu không muốn về nữa. Bỗng nhiên, một tiếng hô đánh thức cả hai.


"Tiêu Vĩnh Thụy, cậu ở trong đó phải không? Mau ra chuẩn bị lên sân khấu!" Phó đạo diễn đứng phía ngoài kêu lên.


Tiêu Vĩnh Thụy bị hoảng sợ, xuất tinh ngay trong tay Hàn Trạch, rên một tiếng mê người. Hàn Trạch cũng tỉnh dậy khỏi biển dục vọng, hắn chậm rãi lấy tờ khăn giấy đặt trên bàn lau tay, Tiêu Vĩnh Thụy bị quấy đến không đứng lên nổi, Hàn Trạch từ từ sửa soạn lại quần áo, lấy cho cậu chai nước, Tiêu Vĩnh Thụy lấy lại sức, uống hết mấy ngụm nước mới trừng mắt nhìn Hàn Trạch, nói.


"Anh! Cái! Đồ! Khốn! Nạn!"


Còn hung hăng đạp vào chân Hàn Trạch một cái sau đó mới đi ra.


Hàn Trạch ngồi bên trong thở dài một hơi, nhìn hạ thân trồi lên một túp lều mà lòng đau như cắt.


--- Hết chương 47 ---


Thụy Thụy: Biến thái! Lưu manh! Khốn nạn! Hạ lưu!


Trạch Trạch: Ngoan ngoan, bảo bối đừng nóng, nóng giận hại thân [xoa xoa đầu Thụy Thụy, tay giảo hoạt sờ soạng xuống phía dưới bóp mông cậu]


Thụy Thụy: [đỏ mặt, đá Trạch Trạch] cút!


Kiều Kiều: [ôm mặt] Tại sao tui lại có thằng con rể biến thái như vậy chứ?!