Trùng Sinh Chủ Tịch Phu Nhân Là Vương Gia

Chương 23: Hàn chủ tịch thật đáng ghét!

"Được rồi, tuân lệnh....vương gia." Từ 'vương gia' này là hắn mới học được, hắn để ý thấy lúc nào Tiêu Vĩnh Thụy sơ ý đều xưng là 'bổn vương' vậy gọi là 'vương gia' chắc không sai đâu. Quả thật như vậy, Tiêu Vĩnh Thụy đột nhiên ngoan hẳn, không nói năng gì nữa. Thật ra, không phải cậu ngoan đâu, mà hắn kêu cậu là 'vương gia' khiến cậu tưởng tượng cảnh ca ca tà ác kia của cậu nói y như thế...nghĩ thôi cũng thấy...hờ hờ quá sướng.


Hàn Trạch một ngón tay bắt đầu linh động bên trong hậu huyệt, kéo hồn Tiêu Vĩnh Thụy về. Cậu cắn răng để hắn làm, nhưng cứ cảm thấy có cái gì đó sai sai ở đây, nhưng không thể nào nghĩ ra. Hàn Trạch dùng một ngón tay đưa vào ngập ngón rồi rút ra gần hết, với tần suất ngày càng nhanh. Tiêu Vĩnh Thụy là một con nai tơ, sao chịu nổi kiểu chơi mãnh liệt thế này, miệng đã không ngừng rên vài âm tiết đơn giản "A....a... nhanh quá...chậm chậm lại...a...."


Nhưng lần này Hàn Trạch không trả lời, tần suất còn nhanh hơn. Tiêu Vĩnh Thụy bị bơ, tức giận muốn ngồi dậy nhưng hậu huyệt bị lộng đến như thế muốn cũng chả được. Hàn Trạch ác ý cho thêm một ngón vào, khuấy động bên trong, Tiêu Vĩnh Thụy bị hành động này của hắn làm thở dốc không ngừng, khóe miệng không biết khi nào đã rơi một sợi chỉ bạc tinh tế. Khuôn mặt cậu phiếm hồng, hai mắt mơ màng, bị tần suất rút ra đâm vào làm cho mê mẩn không biết trời trăng mây gió. Bỗng nhiên ngón tay hắn chạm vào một khối thịt trồi lên, gẩy nhẹ vài cái đã thấy Tiêu Vĩnh Thụy run cả người, hai chân cũng giật giật.


"Đừng chạm vào....đừng chạm, bỏ tay ra đi, được rồi không làm nữa..." Tiêu Vĩnh Thụy cảm giác được nguy hiểm, mở lời ngăn hắn làm xằng bậy. Giờ cậu mới nhận ra, Hàn Trạch không phải muốn giúp cậu mà muốn đùa bỡn cậu, sự uất ức lại dâng lên, ở đây, không ai là đối tốt thật tâm với cậu hết, dù người có khuôn mặt giống y hệt ca ca kiếp trước cũng chỉ muốn....đùa bỡn cậu.


Khóe mắt Tiêu Vĩnh Thụy đỏ lên, Hàn Trạch vẫn không biết đến sự thay đổi tâm trạng của cậu, hắn vẫn còn đang hăng say nghịch hậu huyệt ấm áp nhỏ bé này. Hắn dụng đến tuyến tiền liệt, còn ác ý ấn mạnh vài cái, người phía dưới run cầm cập, khẽ rên "A...a...". Tiêu Vĩnh Thụy có cảm giác mình sắp không xong rồi mà Hàn Trạch hắn vẫn không buông tha cho cậu, cứ ác ý đâm vào tuyến tiền liệt, tần suất ngày càng nhanh, nhanh đến nỗi cậu tước vũ khí đầu hàng.


Hàn Trạch thỏa mãn nhìn thành quả của mình, ghé sát tai Tiêu Vĩnh Thụy đang hổn hển thở dốc, hỏi "Cảm giác thế nào?". Ai biết hắn đụng trúng điểm nào của Tiêu Vĩnh Thụy, hắn đã thấy thỏ con của hắn uất ức nhìn hắn, khóc còn dữ dội hơn khi trước, cậu nức nở nói.


"Anh....anh không hề hức...không hề muốn giúp tôi...anh chỉ muốn đùa bỡn tôi. Anh rõ ràng đang đùa bỡn tôi... Tôi trong mắt anh rẻ mạt... đến thế sao? Anh khinh thường tôi! Tránh ra đi.... tôi ghét anh, ghét anh. Anh coi tôi là đồ chơi mà tùy tiện sử dụng như vậy sao? Anh đi ra ngoài! Ra ngoài!"


Hàn Trạch không ngờ cậu lại hiểu lầm hắn lớn như vậy. Được rồi, coi như lúc nãy hắn làm hơi quá, cũng không quan tâm đến cảm nhận của Tiêu Vĩnh Thụy. Nhưng cậu nói hắn coi cậu như đồ chơi là sao? Hắn phủng cậu trong lòng bàn tay như vậy, kéo cậu vào công ty hắn để hắn che chở, mọi việc của scandal hắn cũng ra sức dẹp yên cho cậu, sao cậu lại nghĩ hắn như thế? Mà Hàn Trạch cũng giật mình, hắn từ lúc nào mà đã quan tâm cậu đến như vậy? Chẳng lẽ...hắn thích Tiêu Vĩnh Thụy? Hàn Trạch bị ý nghĩ này đập cho choáng váng luôn.


Hắn...thích Tiêu Vĩnh Thụy.


Tình yêu quả thật là một thứ buồn cười, lúc cần không đến, lúc không cần nó lại đến, mà dường như hắn chìm sâu vào trong thứ gọi là tình yêu này rồi. Tiêu Vĩnh Thụy đạp hắn một cái, Hàn Trạch hoàn hồn, "Anh cút ra ngoài! Tránh xa tôi ra!" cậu gào lên.


Hàn Trạch dường như đã hạ quyết tâm, bị cậu gào lên đuổi ra ngoài, trên đời này chỉ có mỗi Tiêu Vĩnh Thụy dám ăn nói vậy với chủ tịch thôi. Hàn dở khóc dở cười, cúi người xuống ôm Tiêu Vĩnh Thụy vào lòng, nói "Ngốc ạ, cậu nghe tôi nói tôi coi cậu như đồ chơi khi nào vậy?"


".....?" Tiêu Vĩnh Thụy nghi hoặc nhìn hắn.


Hàn Trạch nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt còn đang dính nước mắt, làm Tiêu Vĩnh Thụy hai má ửng hồng. Cái này này luôn luôn lợi dụng cậu để làm trò thả dê! Thật đáng ghét!


"Em có thấy người nào coi em là đồ chơi lại tận tình bôi thuốc cho em, đưa em vào công ty, còn cho em toàn quyền lợi đặc cách không?" Còn cả dẹp yên vụ lộn xộn của em nữa... nhưng điều này hắn sẽ không nói ra đâu.


"Em, em, em gì! Chú ý ăn nói cho tôi! Với lại... anh làm mấy việc này toàn là muốn lợi dụng tôi thôi!" Tiêu Vĩnh Thụy ngạo kiều rồi, tên này quá xảo trá, tâm cậu không thể lay động được!


"Em năm nay bao nhiêu tuổi?" Hàn Trạch cười, nói.


"....Hai mươi hai." 


"Tôi hai mươi lăm, không gọi em bằng 'em' chẳng lẽ gọi bằng 'anh'?" Hàn Trạch nói kiểu vô cùng đương nhiên.


Ừm...cũng hợp lý. Nhưng điều này còn lâu Tiêu Vĩnh Thụy mới nói ra miệng. Cậu 'hứ' một tiếng, không thèm nhìn hắn nữa. Hàn Trạch lợi dụng xoa xoa cái eo thon của cậu, mặt gian manh, nói "Em nhìn em xem, có cái gì để tôi lợi dụng không? Không chỉ nghèo mà còn....khụ..."


"Còn gì?" Tiêu Vĩnh Thụy lườm huýt.


"Ngốc!" 


Tiêu Vĩnh Thụy:"...." Cuộc đời cậu ghét nhất từ 'ngốc'.


"Chúng ta đi ăn lẩu đi." Hàn Trạch rất bình tĩnh nói. Tiêu Vĩnh Thụy nghe đến lẩu là lại thèm, món ngon nhất cậu từng ăn đấy! Hai mắt sáng rực, " Đi, đi liền luôn!" Hàn Trạch cười ôn nhu, một phát bế Tiêu Vĩnh Thụy lên kiểu....công chúa. Tiêu Vĩnh Thụy hoảng hốt ôm chặt cổ hắn, nói " Anh bỏ xuống, kỳ chết được."


"Em chắc em sẽ đi lại được?" Hàn Trạch lia mắt nhìn Tiêu Vĩnh Thụy từ trên xuống dưới, hai mắt nhìn chằm chằm vào cái mông khi nãy vừa bị hắn lộng đến dinh dính kia, khóe mắt dường như cũng cười luôn được rồi. Tiêu Vĩnh Thụy đương nhiên biết hắn đang nhìn mông mình chớ, mông cậu nổi một tầng da gà luôn, tức giận quát "Nhìn đi đâu thế hả! Đi nhanh lên đi!" Rồi ngại ngùng cúi mặt xuống không dám nhìn hắn nữa.


Hàn Trạch cười 'ha ha' bước ra ngoài bằng cửa sau, giờ đây, Tiêu Vĩnh Thụy mới nhớ ra một việc, hai mắt chớp chớp linh động, nhỏ giọng mách lẻo cho Hàn Trạch.


"Hàn chủ tịch, anh nhất định phải lấy lại công bằng cho tôi!" 


"Sao? Em bị thất tiết hay sao mà đòi anh lấy lại công bằng?" Hàn Trạch đùa.


Tiêu Vĩnh Thụy đỏ mặt, nói "Tôi có phải nữ nhi đâu mà thất tiết, tôi muốn nói là, khi nãy cái tên...tên gì ấy nhỉ... tóm lại cái người khi nãy rõ ràng hãm hại tôi, anh nhất định phải giúp tôi!"


"Vì sao phải giúp em?"


".... Vì tôi là nhân viên của anh, anh là chủ tịch đương nhiên phải giúp nhân viên!"


"Tôi còn cho anh sờ mông của tôi nữa, mông tôi da vàng thịt ngọc, không phải muốn sờ là sờ được đâu. Phải trả tiền!"


Hàn Trạch dở khóc dở cười, "Chịu thua em luôn."


Từ nãy giờ Tiêu Vĩnh Thụy thấy Hàn Trạch không nói vấn đề chính, bắt đầu nóng nảy, nói "Anh rốt cuộc có giúp không?"


"Giúp, nhưng có điều kiện..." Hàn Trạch mỉm cười vô cùng ôn nhu, nói.


"Lại gì nữa?" Nên nhớ Tiêu Vĩnh Thụy cậu kiếp trước chưa từng gặp ai ra điều kiện nhiều như Hàn Trạch hết, cậu rất bực mình, biết là tài ăn nói của cậu không tốt mà.


"Dễ lắm, sờ mông...."


"Không!" Tiêu Vĩnh Thụy trả lời rất dứt khoát.


Hàn Trạch cũng không có gì tức giận, nói "Cho em hai lựa chọn, một là để anh sờ mông rồi anh giúp em đi đánh tên đó, hai là anh lột sạch sẽ em ra rồi làm giống như....buổi sáng hôm đó, sau đó không giúp em luôn."


Tiêu Vĩnh Thụy,"...." Có gì khác nhau?


Đừng cho là cậu ngốc như vậy chứ.


"Không chọn gì hết."


"Không chọn thì trừ lương." Hàn Trạch uy hiếp. 


Tiêu Vĩnh Thụy tròn mắt nhìn hắn, ha, hắn uy hiếp cậu kìa. "Tôi chọn lựa chọn thứ ba."


"Thứ ba? Được thôi, tiền lương của em đã giảm một nửa...." Hàn Trạch hiền lành nói.


"Không.... Đại ca à, tôi tôi tôi chọn thứ nhất!!! " Tiêu Vĩnh Thụy hoảng hốt la lên.


"Đấy, ngoan như này có phải tốt hơn không."


--- Hết chương 23 ---


Kiều: "Star" đi mấy bợn [tay tạo hình trái tim - hai mắt long lanh] Dạo này bận quá mấy bợn ạ...