Các giáo viên dạy lớp 12.10 dần dần cũng cảm nhận được sự thay đổi của lớp này. Một lớp luôn quậy phá, lúc nào cũng xếp hạng chót trong các đợt thi đua vậy mà lại đang lặng lẽ chuyển biến. Dưới sự đè nặng của dịch SARS và kỳ thi đại học, ai cũng lặng lẽ cố gắng.
Giống như con báo tập trung quan sát con mồi, giữ sức chờ thời cơ, móng vuốt ghim chặt lên mặt đất tìm điểm tựa. Bọn hắn trầm mặc, chăm chú, ánh mắt kiên định nhưng cố chấp, tràn ngập khát khao.
Các giáo viên bắt đầu vui vẻ trò chuyện về lớp 12.10, không còn giống như trước, lúc nào cũng hậm hực thậm chí còn có lúc không nhịn được mà kích động tìm đến thầy Chu phàn nàn một phen.
Ba người "tức nước vỡ bờ" là chủ đề bàn tán gần đây thường được đề cập đến trong văn phòng nhất. Như câu chuyện xưa lãng tử quay đầu luôn được mọi người bàn tán không nhàm chán, vì Hứa Đình Sinh đã từng buông thả khoác lác nên cũng không khỏi bị nói thêm mấy lần.
"Có một loại cảm giác không thể thốt nên lời."
Đây là cảm giác của các giáo viên.
Dù là môn học nào thì Hứa Đình Sinh cũng không nghe giảng, nhưng mà bạn cũng không thể nói anh không chăm chú được. Anh đọc sách, anh làm bài tập, mọi việc anh làm đều rất nhịp nhàng và logic. Nếu như không phải đã đến giai đoạn nước rút của lớp 12 thì các giáo viên có lẽ sẽ không bỏ qua chuyện này, nhưng mà bây giờ, bạn có bản lĩnh gì? Đều cứ thoải mái thể hiện đi.
Đương nhiên cũng có lúc các giáo viên quá tức giận sẽ ngẫu nhiên đột kích, gọi anh trả lời mấy câu hỏi.
Lúc ấy, anh thường lễ phép đứng dậy, xấu hổ cười cười nói:
- Thưa thầy, có thể phiền thầy đọc lại câu hỏi một lần không ạ?
Đưa tay không thể đánh người đang cười, các giáo viên đành bất đắc dĩ nhắc lại câu hỏi một lần.
Nếu như là môn toán, anh sẽ nói: "Thật xin lỗi, câu này em không biết."
Còn nếu là các môn khác thì anh sẽ mỉm cười gật đầu, sau đó trả lời cặn kẽ từ đầu đến đuôi. Giáo viên lắng nghe chuẩn bị để bổ sung nhưng rồi chợt nhận ra, mình chẳng còn gì để bắt bẽ nữa.
Đây là cách trần thuật của các giáo viên dày dặn kinh nghiệm, là thói quen nghề nghiệp mà Hứa Đình Sinh không cẩn thận còn giữ lại.
- Có lẽ em ấy đã tiến bộ không ít. - Các giáo viên nói - Đáng tiếc giác ngộ hơi muộn.
Về việc chê cười thành tích đứng top 20 thì các giáo viên đa phần đều chọn bỏ qua, bởi vì hà tất làm khó người khác chứ.
.........
Ngày 10 tháng 4 năm 2003, các chuyên gia của Cục quản lý Dược ban bố Phương án thử nghiệm phòng chống SARS, cho rằng chất điều chế từ rễ bản lam có thể phòng chống SARS.
Thần dược rễ bản lam rơi vào trạng thái được thu mua điên cuồng. Chỉ trong vòng ba giờ đồng hồ, tất cả rễ bản lam ở trong các nhà thuốc ở huyện Lệ Bắc đều được mua sạch. Nửa tháng trước, giá gốc còn là sáu đồng một bao rể bản lam (20 túi nhỏ), mà bây giờ giá cả đang dần dần được đẩy lên, giá bán ra lúc này là sáu mươi đồng một bao, sau đó thì nhanh chóng cháy hàng. Một ít gian thương buôn bán lời vậy mà cón đấm ngực dậm chân, kêu gào bán sớm quá, lỗ lớn rồi.
Cùng hôm đó, giá giấm trắng từ một đồng một bình tăng lên năm mươi đồng một lọ, hơn nữa còn càng lúc càng lên. Khẩu trang, vitamin cũng được điên cuồng mua về.
Ngày đó, toàn bộ trường trung học Lệ Bắc thậm chí ngay cả huyện Lệ Bắc đều tràn ngập mùi giấm.
Ngày đó, ba người Hứa Đình Sinh, Phó Thành và Hoàng Á Minh đều được người nhà khen rất nhiều, không lâu sau họ hàng thân thích của bọn họ cũng gia nhập vào hàng ngũ khen ngợi này.
Ngày đó, ba người khiêng đến lớp 12.10 một rương lớn rể bản lam và giấm trắng, đã trở thành "Thượng đế", không lâu sau bọn họ cũng trở thành các học sinh ngoan mà thầy cô sớm biết, những học sinh đáng yêu nhất.
Buổi chiều hôm đó, sau khi cả huyện Lệ Bắc đều cháy hàng, thì một tiệm thuốc nhỏ còn chưa lắp đặt xong thiết bị lại bắt đầu bán ra một ít rể bản lam và giấm trắng.
Sau khi trả lại cho Phó Thành số tiền vốn mà anh ấy bỏ ra, thì cả ba người Hứa, Hoàng, Phó mỗi người đều lãi hơn ba nghìn đồng nữa.
Cùng lúc đó, thành phố Nham Châu cũng đã xuất hiện ca nhiễm SARS đầu tiên, bạn học Hạng Ngưng lớp 6.4 trường trung học Tân Nham nhận được một túi quấn lớn, không có đề tên người gửi, bên trong chỉ có một tờ giấy: Số lượng vừa đủ là được rồi, đừng uống nhiều quá, uống chậm một chút, đừng uống nhanh như chết khát kẻo lưỡi phỏng đấy. Còn nữa, đừng ra ngoài chạy loạn.
Chủ nhiệm lớp Lưu Mỹ Lệ đang đứng trên bục nhấn mạnh các công việc liên quan đến SARS, còn đọc cả phương án phòng chống SARS theo kỹ thuật Đông y. Yêu cầu mỗi học sinh phải báo tin với gia đình, dù là khó mua đến cỡ nào, đắt đỏ như thế nào thì vẫn phải mua cho con nhà mình một bao rễ bản lam để mang đến trường học. Đồng thời, còn để cho phụ huynh của các học sinh chung phòng hợp tác với nhau nghĩ cách lấy tới một lọ giấm trắng.
Bạn học Hạng Ngưng giơ tay nói:
- Thưa cô, em có rất nhiều.
Cô Lưu mở rương ra, rất hoảng hốt, sau lại do dự nói:
- Báo tin cho người nhà em đến đưa về nhà một ít, số còn dư nếu có thể thì em hãy bán cho thầy cô và bạn học.
Kỳ thật cô Lưu rất muốn nói, người bạn nhỏ à hãy cho cô một ít đi. Chồng cô xếp hàng đến trưa nhưng cũng chỉ mua được một bao mà thôi. Nhà cô từ già đến trẻ có đến tám miệng ăn, nhiêu đó sao đủ chứ. Chỉ là tôn nghiêm của một vị giáo viên không cho phép cô chủ động mở miệng. Cô nghĩ nếu đứa nhỏ Hạng Ngưng không thể hiểu được thì đợi người nhà em ấy đến ám chỉ một cái, có lẽ sẽ hiểu phải không.
Sau khi cô Lưu tan giờ quay về văn phòng thì phát hiện mình cũng nhận được một cái bao, bên trong có hơn mười rễ bản lam và hai bình giấm trắng.
Cùng hôm đó, ở lớp 12.10 trung học Lệ Bắc.
Đàm Thanh Linh phá lệ hôn Hoàng Á Minh một cái, bởi vì anh ta đã chuẩn bị xong phần cho cả cô ả cùng cha mẹ cô ả rồi.
Phó Thành thì đứng trên bục nói, trong lớp bất kể là ai muốn đưa về nhà thì hôn anh ấy một cái... Mấy cậu bạn trai liền bổ nhào đến.
Diêu Nhu phát hiện dưới ngăn bàn mình có năm bao rễ bản lam và hai bình giấm trắng và một chồng khẩu trăng, còn có một tờ giấy: Kỳ thật chúng ta ở đây có lẽ sẽ không có việc gì, bất quá an ủi tâm lý cũng rất quan trọng, đừng uống nhiều quá, uống không hết thì hãy đưa về nha.
Diêu Nhu cảm thấy cần phải nói cảm ơn, tuy rằng với quan hệ của hai người thì có lẽ không cần phải thế.
"Nhưng bình thường cậu ấy cũng không tìm mình nói chuyện, mình cũng không thường xuyên tìm cậu ấy, nhân cơ hội này tìm cậu ấy nói cảm ơn tiện thể tâm sự..."
Diêu Nhu bị chính suy nghĩ này của mình hù không nhẹ, từ lúc nào cô lại trở thành cô gái yếu đuối như thế? Nhưng mà cô không thể không thừa nhận, kỳ thật cô cũng có chút hối hận rồi, lúc ấy mà nói "Mình đồng ý" không phải là tốt rồi sao, sao phải thêm một câu "Sau khi tốt nghiệp thì ở chung một chỗ" chứ.
Diêu Nhu quay đầu tìm Hứa Đình Sinh, nhưng lại phát hiện anh không có ở trong phòng học. Chạy ra hành lang ngó nghiêng một hồi thì thấy Hứa Đình Sinh đang ở chỗ rẽ sang trường cấp hai phía đối diện. Anh đang giao một túi rễ bản lam, giấm trăng và khẩu trang cho một nữ sinh cấp hai xinh đẹp.
Hôm nay trung học Lệ Bắc nồng nặc mùi giấm.
Ngô Nguyệt Vi không mua được rễ bản lam và giấm trắng, cô bé có chút thất vọng, vốn dĩ cô bé còn định mua cho Hứa Đình Sinh một chút nữa.
"Ngốc thật, trong trường học có lẽ không sao đâu." - Ngô Nguyệt Vi tự an ủi mình.
Ở cửa phòng học có một bạn lên tiếng:
- Ngô Nguyệt Vi, có người tìm.
Sau đó cô bé bước ra cửa liền nhìn thấy Hứa Đình Sinh.
Mỗi ngày thứ hai, cô bé đều ăn cơm rất sớm, sau đó đứng đợi Hứa Đình Sinh ở ven đường. Mỗi lần Hứa Đình Sinh đều sẽ nói chuyện phiếm với cô bé vài câu, anh cổ vũ cô bé học tốt, nhưng cũng chưa bao giờ chủ động đi tìm cô bé cả.
Hôm nay anh lại chủ động đến tìm cô bé, Ngô Nguyệt Vi rất vui.
Hứa Đình Sinh giao cái túi trong tay cho Ngô Nguyệt Vi, mỉm cười nói:
- Kỳ thật ở chỗ chúng ta cũng sẽ không sao đâu. Nhưng an ủi tâm lý cũng rất quan trọng, em cứ yên tâm học hành đi, đừng lo lắng quá. Còn nữa, thuốc này cũng có ba phần độc, em đừng uống nhiều quá, uống không hết thì hãy chia cho bạn học. Còn nữa, anh không chỉ đưa cho em, anh còn đưa cho rất nhiều giáo viên và bạn học khác.
Lúc nói xong câu cuối cùng anh cũng có chút lúng túng.
Ngô Nguyệt Vi rất thích biểu cảm và phản ứng này của anh, cô bé cảm giác như Hứa Đình Sinh đang tận lực để che giấu sự yêu mến ẩn giấu phía sau vậy.
- Ừ. - Ngô Nguyệt Vi nói - Em hiểu rõ.
Hứa Đình Sinh lại nói:
- Hiểu rõ? Hiểu rõ cái gì?
Ngô Nguyệt Vi giảo hoạt cười cười nói:
- Hiểu rõ anh chạy đến trường cấp hai không phải chỉ để giao cho em thứ này, hiểu rõ anh không thích em.
Hứa Đình Sinh chỉ "Ừm" một tiếng.
Ngô Nguyệt Vi lại nói:
- Thế nhưng em thích anh.
Diêu Nhu bước đến, có chút hậm hực nói:
- Hứa Đình Sinh sao cậu lại ở đây, nhanh vào học thôi.
Hứa Đình Sinh liền theo Diêu Nhu rời đi.
Ngô Nguyệt Vi dậm chân, cảm thấy mình còn quá vô dụng, sao lại có thể để anh cứ như vậy rời đi với người khác như vậy chứ.
"Lần tới, lần tới nhất định mình sẽ lợi hại hơn." - Ngô Nguyệt Vi nghĩ.
Lúc đi đến của phòng học, Diêu Nhu chợt nói với Hứa Đình Sinh:
- Nghe nói em gái kia thích cậu, cậu cũng thích em ấy?
Hứa Đình Sinh đáp lời:
- Không hề.
Diêu Nhu rất tiêu sái nói:
- Ừ. Mình tin cậu.
Hứa Đình Sinh nghĩ thầm: Cứ ngỡ là anh em, hóa ra là đại ca.