Sở Hùng cùng Tyson kéo hành lí từ sân bay đi ra, thấy Sở Thiên Dương đang đứng bên cạnh xe đợi họ, sắc mặt rất khó coi. Sở Thiên Dương vừa thấy hai người bèn vội bước tới, đón hành lí trong tay họ bỏ vào cốp xe.
“Ông nội, ông Tyson, lên xe thôi.”
Sở Hùng nhìn Sở Thiên Dương, kì quái hỏi, “Chris, hôm nay con sao thế? Mất hứng vì hai ông lão này đến đây à?”
Tyson nhìn thần sắc của Sở Thiên Dương, nghĩ nghĩ, đoạn nói, “Cậu Chris, hôm nay có việc gấp à?”
Sở Thiên Dương đợi Sở Hùng và Tyson đã vào xe mới ngồi vào ghế lái, khởi động xe, “Ông nội, ông Tyson, hôm nay là ngày lễ tốt nghiệp của Tô Thần.”
Sở Hùng hiểu ra, liếc Tyson một cái, xem ra lần này đúng là do bọn họ rồi. Bọn họ vốn định tới đây từ tuần trước nhưng tình cờ gặp ông bạn cũ nên trễ hẹn một tuần, ai dè đến đúng ngày Tô Thần nhận bằng. Lễ tốt nghiệp của người yêu lại không được tham gia, chả trách tên nhãi này tức giận, trưng cái mặt thối hoắc cho họ xem.
“Chris, nếu hôm nay là ngày Tô Thần tốt nghiệp, con có thể sắp xếp người của công ti đến đón chúng ta cơ mà, hai người chúng ta có phải lần đầu đến đâu mà lo lạc đường?”
Nghe Sở Hùng nói, Sở Thiên Dương nhíu nhíu mày, “Là Tô Thần bảo con phải đích thân đi đón ông ạ.”
“Ra thế.” Sở Hùng gật đầu, cười cười, cậu bé này rất ngoan ngoãn, cân nhắc một chút, lại nói với Sở Thiên Dương, “Chris, đừng đi khách sạn vội, đưa chúng ta tới trường Tô Thần luôn đi.”
“Ông à?” Sở Thiên Dương kinh ngạc quay đầu lại, lập tức bị Tyson cốc cho một cái.
“Cậu chủ, cậu đang lái xe, phải chú ý an toàn. Cậu không nghe nhầm, đúng là ông chủ bảo cậu lái xe tới trường Tô Thần. Hôm nay là ngày tốt nghiệp của cậu Tô Thần, chúng ta cũng muốn tới góp vui.”
Nghe Tyson nói vậy, Sở Thiên Dương cười cười, quay đầu xe, hướng về phía trường Tô Thần phóng vút đi.
Sở Hùng nhìn dáng vẻ hí hửng của Sở Thiên Dương, lắc đầu cười. Nói thật thì đúng là ông chưa từng tham gia lễ tốt nghiệp của bọn trẻ lần nào. Sở Lâu – con trai ông, năm ấy cãi lời ông, thi vào trường âm nhạc, vì chuyện này, Sở Hùng suýt nữa thì từ mặt con, đương nhiên không có khả năng muốn đi tham dự lễ tốt nghiệp của con trai. Mà Sở Thiên Dương, tính tình tự chủ quá mức, chuyện ở trường chưa bao giờ nói với ông, đến khi ông ý thức được đã tới lúc Sở Thiên Dương tốt nghiệp đại học thì anh đã đem bằng thạc sĩ về cho ông xem, thế nên đương nhiên lễ tốt nghiệp của cháu trai cũng đã qua rồi. Hôm nay vừa đúng dịp Tô Thần tốt nghiệp, Sở Hùng sao có thể bỏ được. Còn Tyson, cả đời không con cái, coi Sở Thiên Dương như cháu ruột mình, cũng rất quí Tô Thần, nghe đến lễ nhận bằng của cậu, đương nhiên sẽ không muốn bỏ lỡ. Vì vậy, hai ông cụ ra lệnh cho Sở Thiên Dương thay đổi lộ trình, thẳng tiến về phía trường học của Tô Thần.
Lúc này, tại hội trường đại học Bắc Kinh, Tô Thần nhận bằng từ tay hiệu trưởng, sau đó hơi cúi đầu, hiệu trưởng nhấc tua mũ cử nhân vắt sang bên cạnh cho cậu, “Chúc mừng em tốt nghiệp.”
“Cảm ơn thầy.” Tô Thần ngẩng đầu, nở nụ cười.
‘Tách tách’, đèn loang loáng sáng lên, ghi lại nụ cười tuyệt đẹp của gương mặt trẻ trung.
Tô Kiến Quân đứng bên ngoài lễ đường, nghe bên trong truyền ra tiếng vỗ tay và tiếng cười hân hoan, viền mắt dần ửng đỏ. Lúc đầu Tô Thần không muốn ông tới vì lo lắng đến tình trạng của ông, hôm nay trong trường có hai khoa cử hành lễ tốt nghiệp, lượng người tới rất đông, mà mấy ngày gần đây thời tiết chuyển lạnh, cái chân bị thương của Tô Kiến Quân lại đau nhức. Con trai nói khi về nhà nhất định sẽ miêu tả thật kĩ cho ông nghe, đồng thời còn nhờ người chụp ảnh để ông xem, nhưng chờ nó vừa ra khỏi cửa trước, ông cũng lén lút từ cửa sau đến đây. Ngày lễ trọng đại của con, ông ngồi yên ở nhà sao được. Nhớ năm ấy ông ngã gãy chân, mẹ đứa nhỏ lại bỏ cha con ông mà đi mất, khi đó, con trai ông mới lên cấp 2 đã phải chìa đôi vai gầy guộc đỡ lấy gánh nặng gia đình này. Còn ông, ngày qua ngày chỉ đành nằm trên giường nhìn con tan học về nhà lại đầu tắt mặt tối dọn dẹp và chăm sóc mình, cứ đến dịp lĩnh học bổng của trường, việc đầu tiên đứa nhỏ này làm là chạy ngay ra hiệu thuốc mua thuốc cho ông, có món gì ngon liền luôn tay gắp đến tận miệng cha nó. Không phải ông chưa từng nghĩ đến việc tự sát nhưng mỗi khi thấy Tô Thần tựa vào bên giường ông, hai mắt cứ chăm chú nhìn ông, nhìn ông, …. trái tim ông như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Bây giờ, Tô Thần mở nhà hàng, lên đại học, Tô Kiến Quân cảm thấy nửa đời trước tựa như một giấc mộng, nhất định là kiếp trước ông đã lễ phật thành tâm hoặc là đã làm chuyện gì thật tốt nên kiếp này mới có được đứa con như Tô Thần. Nghĩ đến đây, nước mắt hạnh phúc không ngừng lăn trên má ông, họ Tô nhà ông cũng có một tấm bằng ‘trạng nguyên’ rồi, ông chẳng còn mong ước gì thêm nữa.
Bên cạnh cũng là mấy vị cha mẹ tới dự lễ tốt nghiệp của con, thấy Tô Kiến Quân như vậy bèn tiến đến vỗ vai ông, “Ông anh à, hôm nay là ngày vui của bọn trẻ, sao lại khóc?”
Tô Kiến Quân ngượng ngùng lau mặt, “Đúng vậy, anh xem tôi này, hôm nay là ngày lành, tôi khóc cái gì không biết.”
Vị kia cũng cười nói, “Tôi cũng chỉ mạnh miệng thôi, thực ra lúc nãy cũng lén lút chạy ra chỗ không có ai mà khóc một lát đấy. Anh nói chúng ta là cha mẹ, mong muốn cái gì, chẳng phải chỉ mong con cái có một tương lai tốt đẹp hay sao?”
“Đúng vậy.” Tô Kiến Quân gật đầu.
Hai người đang nói chuyện, Sở Thiên Dương đưa hai ông lão cũng vừa tới. Sở Thiên Dương nhìn thấy Tô Kiến Quân liền vội vã bước lại, “Bác Tô, bác tới rồi ạ.”
“Ừ” Tô Kiến Quân gật đầu đáp lại.
Vị kia thấy Tô Kiến Quân gặp người quen liền cười chào ông rồi bước đi.
Tô Kiến Quân nói chuyện với Sở Thiên Dương được mấy câu, thấy Sở Hùng và Tyson đang bước lại gần mình, “Thiên Dương, hôm nay cháu đi đón ông nội cháu à?”
“Dạ” Sở Thiên Dương gật đầu.
“Thằng bé này! Sao không đưa ông cháu tới khách sạn nghỉ ngơi đã? Ngồi máy bay nửa ngày trời, thân thể làm sao chịu được?” Tô Kiến Quân chào Sở Hùng xong, quay lại trách Sở Thiên Dương một câu.
Sở Thiên Dương sờ sờ mũi, không nói gì.
Sở Hùng cười nói, “Là tôi bảo Thiên Dương đưa hai lão già chúng tôi tới đấy. Tô Thần là một đứa cháu ngoan, sau này cũng phải gọi tôi một tiếng ‘ông’ mà, hôm nay cháu nó tốt nghiệp, làm ông sao lại không đến chúc mừng một chút chứ, ông nói có đúng không, Tyson?”
“Đúng vậy, Tô tiên sinh, tôi và ông chủ đều rất thích Tô Thần, nếu biết hôm nay là ngày cậu ấy tốt nghiệp thì nhất định sẽ đến đấy sớm hơn.”
Tô Kiến Quân cười trừ, không biết nên nói gì, tuy đã rõ quan hệ của Tô Thần và Sở Thiên Dương nhưng nghe đến những lời Sở Hùng và Tyson vừa nói thì cứ có cảm giác như con mình đã gả vào nhà họ Sở bọn họ không bằng, điều này khiến ông thấy hơi mất tự nhiên. Con ông là con trai, có phải con gái đâu, hơn nữa, cho dù là con gái thì cũng chưa cưới cơ mà, người nhà này quá là tự nhiên rồi.
Lúc này, lễ tốt nghiệp đã kết thúc, sinh viên đang nối đuôi nhau ra khỏi hội trường.
Tô Thần sóng bước cùng mấy người bạn học, vừa đi vừa nói chuyện. Bản thân cậu đã cao ráo, gương mặt lại thanh tú, tuy đều mặc lễ phục cử nhân màu đen, đội mũ cử nhân cũng màu đen nhưng nhìn cậu vẫn giống như hạc giữa bầy gà.
Sở Thiên Dương vừa thấy Tô Thần liền gọi một tiếng, vẫy vẫy tay. Tô Thần nghe thấy anh gọi, quay sang bạn học chào từ biệt, sau đó bước về phía người thân. Tới nơi, trước tiên cậu lễ phép chào Sở Hùng và Tyson.
“Ông Sở, ông Tyson, hai người vừa đến ạ.”
“Ừ” Sở Hùng gật đầu cười, Tyson cũng cười đáp lại Tô Thần.
Tô Thần lại quay sang Tô Kiến Quân nói, “Cha, con đã bảo cha đừng tới rồi mà. Thời tiết lạnh thế này, cha còn đến đây, tối nay chân lại đau thôi.”
Tô Kiến Quân cười lắc đầu, “Cha không sao, cha muốn tận mắt thấy con tốt nghiệp, nhà họ Tô mình mấy đời bần nông, hôm nay cũng có một cái bằng đại học rồi.” Nói đoạn, mắt lại bắt đầu đỏ lên.
Tô Thần thấy cha mình như vậy, mũi cũng cay cay. Sở Thiên Dương bước lại, ôm vai cậu, cười nói với Tô Kiến Quân, “Bác, hôm nay Tô Thần tốt nghiệp đại học, là chuyện vui mà.”
“Đúng vậy, là chuyện vui!” Tô Kiến Quân nghe thấy thế, vội vã lau mặt, quay sang nói với Sở Hùng và Tyson, “Thật ngại quá, làm các vị chê cười rồi.”
“Đâu có, tôi cũng hiểu được tâm tình của ông, Tô Thần là một đứa con ngoan, rất đáng để ông hãnh diện.” Sở Hùng vừa nói vừa bước tới trước mặt Tô Thần, “Cháu ngoan, nếu không ngại thì để ông ôm một cái nào. Hôm nay ta không mời mà đến, đừng để ý nhé.”
“Không đâu ạ.” Tô Thần cười ôm lấy ông, “Ngài có thể tới, cháu rất vui.”
Sở Hùng buông Tô Thần ra, “Muốn trách thì phải trách Chris ấy, nó không nói trước cho ta biết hôm nay cháu tốt nghiệp. Tới vội không kịp chuẩn bị quà gì cho cháu, vậy đi,” Sở Hùng vừa nói vừa tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, đặt vào tay Tô Thần, “Cái này coi như là quà tốt nghiệp cho cháu nhé.”
Tô Thần nhìn chiếc nhẫn ngọc bích xanh biếc trong tay, tuy không hiểu thẩm định châu báu nhưng cũng biết giá trị của nó chắc chắn rất lớn, đang định từ chối thì Sở Thiên Dương đã nắm chặt tay cậu, “Mau cảm ơn ông nội đi!”
“Không cần cảm ơn!” Sở Hùng phất phất tay, ngầm nháy mắt với Sở Thiên Dương, thế nào? Giúp con ‘đặt trước’ luôn rồi nhé.
Sở Thiên Dương cũng cười cười, chớp mắt nhìn ông, cảm ơn ông nội!
Tyson đứng phía sau, nhìn ông cháu nhà này nhấm nháy nhau, nếu ông không nhìn nhầm thì chiếc nhẫn kia là đồ gia truyền nhà họ Sở, từ ngày bà chủ qua đời, ông chủ vẫn đeo trên tay, hôm nay đưa cho Tô Thần, vậy có nghĩa là cậu bé này nhất định sẽ vào nhà họ Sở rồi.
Quay sang nhìn Tô Kiến Quân đứng bên cạnh chưa kịp hiểu gì, Tyson cười cười bước tới, xem ra ông chủ và cậu chủ nhỏ đều quên mất một việc, tạo quan hệ tốt với thân gia là rất quan trọng đó.