Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 117: CHƯƠNG 77.1 Chủ mưu là ai

Edit: Mây

Trên bầu trời từng giọt từng giọt tí tách mưa xuống, trên phố người người cố gắng chạy thật nhanh về nhà, ai cũng không có chú ý chiếc xe ngựa dừng thật lâu trong ngõ hẻm cùng người phu xe nằm chết ở đó.

Sắc trời dần dần tối, giữa Cố phủ Thanh Nha lần đầu tiên nóng nảy, tiểu thư đi từ trưa đến giờ mà vẫn chưa thấy về, nàng có đi qua viện của Đại thiếu gia một lần thì biết thiếu phu nhân nói tiểu thư sai người đi hỏi nàng muốn ăn cái gì, nói sẽ đi Nam thị mua một ít đồ ăn vặt về, nhưng tới bây giờ vẫn chưa thấy người mang tới a.

Mưa càng ngày càng lớn, Thanh Nha cầm cái ô lớn đứng ở ngoài cổng chờ, nhưng chỉ thấy Đại thiếu gia cùng Tam gia trở về, tiểu thư của nàng vẫn chưa trở lại, Nhĩ Đông cầm hộp cơm lấy từ phòng bếp cũng chạy đến cửa lớn chờ cùng àng, "Tiểu thư chưa từng trở về muộn như vậy, Thanh Nha tỷ tỷ, chúng ta có nên đi qua Nam thị xem một chút không, có lẽ là mưa quá lớn, tiểu thư chờ một lát mới trở về."

"Muội đi qua chỗ phu nhân xin phép đi, rồi bảo hai người nữa cùng đi." Thanh Nha nhớ rõ thời điểm Ngâm Hoan đi ra ngoài đã nói hẹn Trình tiểu thư đi Thiên Ngọc các xem đồ trang sức đeo tay, "Ta đi Thiên Ngọc các xem." Dứt lời, Thanh Nha che dù xông vào trong màn mưa.

Ban đêm hai lồng đèn ngoài tiệm đã bị nước mưa làm tắt, trên đường mưa ướt một mảnh, Thanh Nha nhìn những chiếc xe ngựa vội vã chạy qua, đều không là xe của Cố phủ.

Đến cửa Thiên Ngọc các, quần đã bị nước mưa làm ướt một nửa, trong cửa hàng không có người khách nào, Trần chưởng quỹ cùng hai vị tiểu nhị đang tính tiền, thấy Thanh Nha thu thu ô đi vào sửng sốt hồi lâu mới có phản ứng, "Thanh Nha cô nương, tiểu thư bỏ quên cái gì ở đây sao."

"Trần chưởng quỹ, tiểu thư buổi chiều là đi giờ nào." Thanh Nha bất chấp ướt át dưới chân, nàng biết rõ tính tình của tiểu thư, nàng không phải là người không nói tiếng nào mà không sai người báo tin về nhà.

"Tiểu thư đưa Trình tiểu thư đi ra ngoài thì chính mình cũng lên xe ngựa đi về." Thanh Nha nghe chưởng quỹ nói thời gian, tâm trầm xuống, hi vọng bọn Nhĩ Đông có thể tìm thấy tiểu thư đang trú mưa ở Nam thị.

"Vậy tạ ơn Trần chưởng quỹ, có lẽ là tiểu thư trú mưa trễ một chút mới hồi phủ, là ta quá nóng lòng." Thanh Nha cười cười, bung cái ô trở về Cố phủ, lúc đến Cố gia đã là nửa canh giờ sau, trong Tử Kinh viện Mộc thị ngồi ở trên ghế không nói một lời, thấy nàng ướt mẹp tiến vào, "Nhanh thay quần áo đi”.

"Phu nhân, tiểu thư chạng vạng là rời Thiên Ngọc các rồi." Thanh Nha vội vã đổi qua một bộ quần áo bẩm lại với bà, Mộc thị gật gật đầu, một lát nữa Cố Dật Tín cùng bọn Nhĩ Đông sẽ trở lại, Mộc thị bỗng nhiên đứng dậy, sau lưng Cố Dật Tín không hề thấy bóng dáng quen thuộc kia.

Cố Dật Tín cầm trong tay vòng vàng trên tay Ngâm Hoan rớt xuống, sắc mặt trầm xuống, "Đại bá mẫu, mới ngài đi theo con."

Tim Mộc thị như muốn vọt ra ngoài, lúc đi ra ngoài, một chiếc xe ngựa dừng ở hậu viện Cố gia, mưa to đánh vào nóc xe ngựa bồng bồng, Cố Dật Tín giật nửa cái rèm còn lại lên, thi thể phu xe thình lình xuất hiện trong xe ngựa, Tư Kỳ vội vàng vịn lấy Mộc thị, Mộc thị thấy đôi chân lộ ra ngoài xe ngựa kia, run giọng hỏi, "Vậy Ngâm Hoan đâu?"

"Đại bá mẫu, chúng ta đã đến cửa hàng bán trái cây ngâm tại Nam thị , hắn là có nói Thất muội đã đi về rồi, nhưng lúc rời đi trời cũng chưa có tối lắm, lúc ấy trời cũng chưa có mưa, chúng con rà xoát hết những con đường có thể về Cố phủ, cuối cùng tại trong một ngõ hẻm thì tìm được chiếc xe ngựa này mà không thấy Thất muội cùng nha hoàn của nàng, chỉ còn lại này chiếc vòng này."

"Phu nhân! Phu nhân... Ngài mau tỉnh lại!" Mộc thị chán nản ngất đi...

Ngâm Hoan nghe âm thanh hạt mưa đánh vào miếng ngói ngoài buồng, còn có âm thanh của cây bị gió thổi, nàng từ từ mở mắt ra, phát hiện mình trên một chiếc giường cây cũ kỹ, bên góc tường dưới giường Tập Noãn còn chưa có tỉnh lại, khi thấy quần áo hai người hoàn hảo thì thở phào nhẹ nhõm.

Quay đầu nhìn về phía cửa kia, mấy cây mộc lan ngoài cửa sổ lúc này đã đen nhánh, tại đây yên tĩnh ban đêm, chung quanh đây hết thảy đều có vẻ kinh khủng.

Ngâm Hoan nhẹ nhàng gọi Tập Noãn một tiếng, không có dấu hiệu tỉnh lại, thời gian này Cố phủ hẳn là biết chuyện mình mất tích rồi đi, nhưng dưới thời tiết này thì làm sao bọn họ tìm được mình đây.

Mưa to giống như là muốn cọ rửa đi hết thảy tất cả chứng cớ, không ngừng rửa sạch vết xe trên đường, ngoại trừ tiếng mưa rơi, Ngâm Hoan lại không nghe thấy thanh âm nào khác, Ngâm Hoan rón rén xuống giường, dưới chân khắp nơi dều là rơm rạ, Ngâm Hoan đi đến bên cạnh Tập Noãn nhẹ khẽ đẩy đẩy.

"Tiểu thư..." Tập Noãn chậm rãi mở mắt ra, Ngâm Hoan đỡ nàng dậy đến bên giường, "Tập Noãn, ngươi còn nhớ rõ những thứ gì không?"

Tập Noãn lắc lắc đầu, "Bọn họ sau khi làm tiểu thư hôn mê thì cũng kéo nô tỳ lên xe luôn, một lát sau nô tỳ cũng bị làm hôn mê như tiểu thue vậy, sau đó cái gì cũng đều không nhớ rõ."

"Vậy ngươi có nghe được bọn họ nói cái gì không?"

"Tựa hồ muốn nói có muốn mang theo nô tỳ hay không, có người nói không, có người nói có sợ nô tỳ chạy về mật báo." Tập Noãn suy nghĩ một chút nói ra, Ngâm Hoan đứng dậy khẽ đi đến cửa sổ nhìn người đứng canh gác phía trước, tâm lập tức trầm xuống, ngoài màn mưa kia chính là một rừng cây lớn, mà chỗ các nàng ở tựa hồ là ở trên lầu các, Ngâm Hoan dựa vào tường, nếu như chỉ là đơn thuần bắt cóc vơ vét tài sản, bọn họ vì sao lại tàn nhẫn giết phu xe như vậy, không nên có một người lưu lại để trở về báo tin giao tiền chuộc sao.

Không phải là đòi tiền thì đó chính là lấy mạng.

Ngâm Hoan đứng ở bên tường, ôm đầu gối suy nghĩ, người không thích nàng người đố kị nàng cũng không ít, nhưng là hận đến mức muốn mệnh nàng chỉ có vài người, còn có thể có bức hoạ của nàng giao cho bọn cướp, mấy ngày trước nàng dưỡng thương cũng không ra cửa, bọn họ nhất định đã chuẩn bị từ sớm rồi.

"Tiểu thư." Tập Noãn hô một tiếng, Ngâm Hoan ra hiệu nàng đừng lên tiếng, nàng muốn suy nghĩ thật rõ xem ai sẽ là người được lợi nhiều nhất từ cái chết của nàng, mẫu thân hẳn sẽ không phải là người để tâm chuyện con nuôi, trong Cố phủ ngoại trừ Tiền di nương ra thì không có ai có địch ý lớn như vậy, nhưng Tiền di nương đã chết rồi a.

Ngâm Hoan trong đầu thoáng hiện lên cái gì, nếu là nàng chết, như vậy hôn sự của nàng cùng Tô thiếu gia liền không còn nữa, cho dù là thánh chỉ cũng không thể bắt buộc hắn cưới một người đã mất, như vậy người khác liền có cơ hội...

Ngâm Hoan bị ý tưởng này của mình làm cho sợ hết hồn, vì gả cho Tô Khiêm Mặc cho nên mưu hại tính mạng của mình, cách này chẳng phải là quá mạo hiểm sao, nhưng người kia lúc trước cũng từng giật dây là Thất công chúa gây phiền phức với nàng thì hôm nay tại sao không thể là người đó chưa, Ngâm Hoan thở dài nguyên do sâu xa cũng là bởi vì hắn a.