“Đúng, Giai Lệ, sao còn đứng đó, ta cũng quên mất, nơi này là trong nhà không cần câu nệ.” Thẩm lão gia sớm đã quên Tiết Giai Lệ đang im lặng đứng ở phía sau lão, nghe được lời Thẩm Tích Họa nói mới nhớ đến.
“Chuyện này...” Tiết Giai Lệ vẫn như trước không dám ngồi xuống, bà là một di nương sao có thể ngồi cùng bàn với Vương gia, Vương phi, lão gia được.
“Nhạc mẫu cứ ngồi xuống.” Mặc Thanh Dạ đã lên tiếng, Tiết Giai Lệ cũng chỉ có thể làm theo. Tuy rằng vẫn thấy có chút không quen.
“Cũng nên nói cho bổn vương phi biết chuyện gì đã xảy ra được rồi chứ?” Thanh âm Thẩm Tích Họa lười nhác lại biểu hiện ra khí thế cao quý, làm nhóm tỳ nữ sợ tới mức phải quỳ xuống, trong lòng lại cảm thấy nghi ngờ, người này vẫn là Thẩm Tích Họa trước đây vẫn bị các nàng khi dễ sao? Hiện tại lời nói ra lại làm cho người ta cảm thấy một loại áp lực.
Thẩm lão gia ngời ở một bên cũng không khỏi chắt lưỡi, lão gặp qua Thẩm Tích Họa có vài lần, mỗi lần đều nhát gan lẩn trốn, ánh mắt chưa bao giờ nhìn lão, hiện nay lại khác với lúc xưa. Chẳng lẽ là do Vương gia dạy dỗ?
“Chuyện này ... đây ...” Nhóm tỳ nữ quỳ trên đất ấp úng nói không ra lời.
“Đông Mạt, muội nói.” Thẩm Tích Họa cầm một ly trà khẽ nhấp một ngụm ra lệnh sau đó lười nhác đưa tay chống cằm, chờ Đông Mạt trả lời.
“Vương phi, vốn là muội theo phân phó đi mua thêm nguyên liệu nấu ăn cho Họa cư, nhưng không nghĩ tới là trên đường tắt ở phía sau hoa viên thấy các nàng động thủ đánh Quân nhi.” Đông Mạt hung hăng trừng mắt các nàng.
“Vương phi, không phải, là vì Quân nhi nói xấu Vương phi, cho nên chúng tôi mới đánh nàng.” Trong nhóm có một tỳ nữ bộ dạng xinh đẹp lập tức giải thích.
“Quân nhi sao có thể nói xấu Vương phi.” Đông Mạt nghe xong lời giải thích của nàng ta liền lập tức phản bác. Thẩm Tích Họa nhìn, trong lòng thầm nghĩ tính cách Đông Mạt vẫn còn rất nóng vội.
“Hả? Nói xấu bổn vương phi như thế nào, nói bổn vương phi nghe thử.” Nàng rất có hứng thú hỏi. Đôi con ngươi có chút lười nhác lại mang theo chút chờ đợi nhìn ả tỳ nữ.
“Nàng ... Nói ...” Nàng có chút khó xử nhìn Thẩm Tích Họa, lại nhìn Thẩm lão gia, sau đó nhìn người đang nhắm mắt nằm trên ghế dài - An vương gia, dường như chuyện xảy ra bên ngoài đối với hắn không có chút liên quan nào vẫn bình yên ngủ say.
Thẩm Tích Họa vẫn không mở miệng, nhưng lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ả tỳ nữ. Một cảm giác bức bách vô hình đè lên người nàng ta: “Quân nhi nói Vương phi đoạt vị trí của tam tiểu thư, Vương phi phải là của tam tiểu thư.”
“Hửm? Thì ra là thế à? Nếu nói như thế có ý nói bổn vương phi là hàng giả? Bổn vương phi không có tư cách làm Vương phi đúng không?” Nàng híp lại đôi mắt nhìn ả.
“Vâng.” Ả tỳ nữ gật gật đầu, bỗng nghĩ lại, phát hiện không đúng, lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Không, không, không, không phải, Vương phi, những lời đó là do Quân nhi nói. Cho nên chúng tôi mới thấy bất bình dùm Vương phi.”
“Hừ, đổi trắng thay đen.” Đông Mạt nhất thời tức giận trừng mắt nhìn ả tỳ nữ đang nói chuyện, hoàn toàn là ả mở to mắt nói dối.
Thẩm Tích Họa híp lại đôi mắt nhìn ả tỳ nữ nói chuyện, cũng không có ý ngăn cản Đông Mạt, ánh mắt nàng lộ ra sự không tin. Đông Mạt cùng đại phu đều nói nha đầu Quân nhi kia có chút si ngốc, thử hỏi một đứa si ngốc làm sao biết Vương phi là hàng giả, lại biết được chuyện đoạt vị trí Vương phi của tam tiểu thư.
“Ngươi không có ở đó, sao biết ta đổi trắng thay đen?” Ả tỳ nữ thấy Thẩm Tích Họa không nói lời gì, rất nghiêm túc nghe nàng nói chuyện, cho rằng đã biến trở về là ngũ tiểu thư, cho nên lá gan nàng ta cũng lớn mạnh lên, cho nên nghe được tiếng hét của Đông Mạt liền mở miệng cười nhạo.
“Tiếp theo?” Đôi mắt Thẩm Tích Họa vẫn bình tĩnh như trước, chỉ lạnh nhạt mở miệng.
“Chúng tôi mắng nàng ta không được nói xấu Vương phi, nàng ta vẫn cứ mở miệng nói, chúng ta không nghe nổi nữa mới ra tay đánh nàng ta.” Ả tỳ nữ thấy Thẩm Tích Họa vẫn không có động tác gì, vẻ mặt không có vẻ tức giận, cũng không tỏ ý bênh vực Đông Mạt, vì thế cũng làm lá gan của nàng nhất thời lại lớn hơn nữa: “Nàng ta luôn nói xấu Vương phi, chúng tôi mới không nhịn được .”
Trong lòng Thẩm Tích Họa cười tự giễu, là như vậy sao? Ả cho rằng Thẩm Tích Họa nàng là đứa ngốc sao?
“Đông Mạt, là như vậy sao?” Đến lúc này thì Thẩm Tích Họa cũng lười nghe, chuyển động đôi mắt, nhìn về phía Đông Mạt.
“Thúi lắm, tính cách Quân nhi ta còn không biết rõ sao? Vương phi nhà ta từng cứu Quân nhi, hỏi thế thì sao có thể nói xấu Vương phi, chỉ sợ là do các ngươi nói xấu Vương phi mà thôi?” Đông Mạt càng nói thì càng lớn tiếng, mang theo khí thế của một đại nha hoàn.
Đám tỳ nữ nghe thế liền hiểu được số phận của bản thâm liền bắt đầu run rẩy: “Vương phi, ngài không thể nghe Đông Mạt nói bừa.” Ả tỳ nữ có lá gan khá lớn nói chuyện khi nãy vẫn không từ bỏ ý định, còn không sợ chết nói.
Thẩm Tích Họa hơi cong khóe miệng, vẻ tươi cười mang theo chút châm biếm nói: “Thật đúng là lợn chết không sợ nước sôi. Đã thấy qua ngu xuẩn chưa thấy qua ngu xuẩn hơn.”
“Vương phi?” Nghe được lời Thẩm Tích Họa nói, ả tỳ nữ kia có chút không rõ nhìn Thẩm Tích Họa, ý của nàng ta là mắng nàng ngu xuẩn sao?. “Sao ngài có thể mắng nô tì là ngu xuẩn? Tốt xấu gì nô tì cũng là người.”. “À? Ta nói ngươi không phải người sao? Ngươi cũng xác định bổn vương phi nói ngươi ngu xuẩn?” Thẩm Tích Họa nhìn thấy đoàn người mang nguyên liệu làm thức ăn vào Họa cư, nàng vừa nói chuyện, vừa đi về hướng người đang bưng mâm hoa quả: “Đưa cho ta, những cái khác đưa hết vào phòng bếp.” Nàng tiếp nhận khay hoa quả từ tay nha hoàn, vẻ mặt tươi cười làm cho người ta đoán không ra suy nghĩ.
“Vậy ...” Tỳ nữ quỳ trên đất không có lời nào để nói, Thẩm Tích Họa nói là sự thật, làm nàng không thể phản bác. Thẩm Tích Họa cầm một một miếng táo đưa đến bên môi Mặc Thanh Dạ, đôi môi mỏng tự nhiên mà mở ra, cắn một miếng táo, cũng thuận tiện ngậm luôn đầu ngón tay như bạch ngọc kia vào miệng, mùi hương trên người nàng lại tràn đầy chóp mũi hắn.
Thẩm Tích Họa sợ hãi, dùng đôi tay còn lại lập tức che miệng hắn, nhanh chóng rút tay về, thấy đầu ngón tay ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng liền đỏ ửng, nơi này nhiều người, hắn lại dám ngậm ngón tay của nàng, còn dùng đầu lưỡi liếm nữa chứ, tha thứ cho nàng là người thế kỷ hai mươi mốt, tư tưởng lại không bằng cổ đại. Phải nghĩ thoáng một chút, nhưng hắn làm như vậy nàng cũng đã rất xấu hổ, huống chi còn trong tình huống có nhiều người xung quanh đang nhìn nữa chứ.
Mặc Thanh Dạ nhìn bộ dáng của nàng, khóe miệng liền cong lên, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt giờ phút này lại mang chút ý cười, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa, vẻ tươi cười của hắn xinh đẹp đến mức làm cho người ta nghĩ lầm hắn là tiên nhân bị giáng xuống trần.
Mà đôi mắt ấy lại chỉ dừng ở trên người Thẩm Tích Họa, không có ý muốn rời đi.
“Khụ khụ.” Thẩm Tích Họa hung hăng trừng mắt Mặc Thanh Dạ, ý muốn nói với hắn nơi đây còn có công chúng, sao hắn có thể không biết xấu hổ mà làm như vậy.
Mặc Thanh Dạ giả ngu, cố ý không hiểu ý của nàng, khóe miệng vẫn tươi cười, lười nhác nhắm lại đôi mắt. Đôi môi hơi mở ra, tiếng nói lạnh lùng như băng sơn ngàn năm từ cổ họng phát ra: “Sỉ nhục An vương phi, không thể tha, kéo xuống lăng trì xử tử.”
Không hề tình cảm, nhất thời làm cho người ta cảm giác như đang trong mùa đông khắc nghiệt, thân thể như bị giam trong hầm băng, bị cái lạnh thấu xương thấm vào da thịt.
“Vương gia tha mạng. Vương gia tha mạng ...” Mặc Thanh Dạ không chút để ý tới lời cầu xin, cứ để mặc hạ nhân kéo bọn họ đi xuống, đúng lúc này, một tiếng nói vang lên: “Khoan đã.”
“Vương gia, tội các nàng không đáng chết.” Trong tay Thẩm Tích Họa đang cầm miếng táo, đưa tới bên môi nàng, cánh môi hồng nhạt bị miếng táo làm cho ướt át mà kiều diễm, càng nhìn càng càng bóng bẩy, nhẹ nhàng khép lại mở ra, làm cho Mặc Thanh Dạ nhìn xem có chút si mê: “Vương gia?”
Thẩm Tích Họa thấy Mặc Thanh Dạ nhìn nàng chằm chằm, lại không lên tiếng trả lời, nàng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ trên mặt nàng có dính gì sao?: “Vương gia, trên mặt ta có cái gì sao?”
“Không có, Vương phi có ý kiến gì?” Bộ dáng Mặc Thanh Dạ có chút khó hiểu, làm Thẩm Tích Họa không thể nắm bắt được, đôi mắt sâu thẳm làm cho người ta nhìn không ra trong lòng hắn đang nghĩ cái gì.
“Đuổi khỏi Thẩm phủ đi.” Thẩm Tích Họa cũng không muốn so đo, nếu làm quá cũng không ổn, cứu một mạng người như xây bảy tháp phù đồ. Tuy rằng lúc trước nàng sống trong giới hắc đạo hỗn độn, nhưng đối với mạng người, nàng vẫn quý trọng.
“Theo ý Vương phi làm đi.” Ánh mắt Mặc Thanh Dạ thủy chung chưa từng rời khỏi Thẩm Tích Họa, trong lòng suy nghĩ nữ tử này chẳng những xử sự khôn khéo lão luyện, nhưng cũng có lòng lương thiện. Có quyết đoán có thể dồn ép người ta vào đường cùng, cũng hiền lành không có ý hại người vô tội, trong lòng liền có quyết định.
Mặc Thanh Dạ cười cầm một miếng táo đút cho Thẩm Tích Họa, Thẩm Tích Họa bắt buộc phải mở ra cái miệng anh đào nhỏ nhắn nhận lấy miếng táo Mặc Thanh Dạ đưa tới, Mặc Thanh Dạ thuận thế vén tóc nàng qua bên tai, chờ nàng không kịp phòng bị liền khẽ hôn trên trán nàng một cái.
Thẩm Tích Họa tức giận trừng mắt nhìn Mặc Thanh Dạ, vừa rồi ở trước mặt mọi người ngậm ngón tay nàng làm nàng cảm thấy khó xử rồi, hiện giờ lại ở trước mắt bao người hôn nàng, làm nàng nhất thời xấu hổ đỏ bừng mặt.
Nhìn gò má hơi ửng hồng của Thẩm Tích Họa, Mặc Thanh Dạ thu tay nằm xuống, khóe miệng vẫn mang theo mỉm cười.
Tiết Giai Lệ ngồi một bên cũng lộ ra tươi cười, nhìn ái nữ của bà được Vương gia sủng ái cùng tín nhiệm, là chuyện vui vẻ nhất trong mười mấy năm qua của bà, cho dù Vương gia là người sắp chết, bà cũng cảm thấy vui mừng, ít nhất nữ nhi của bà cũng đã sống vui vẻ không còn bị người khi dễ.
Thẩm lão gia ngồi nhìn Vương gia đối với Thẩm Tích Họa yêu thương thì hối hận muốn đứt ruột, dáng vẻ Thư nhi của ông làm Vương phi tuyệt đối cũng không kém, hiện nay Vương gia nhìn qua thì có thể đi lại, nếu như chuyện xung hỉ lần này có thể đổi lại, Thư nhi của ông chẳng phải là bay lên làm phượng hoàng, Thẩm gia cũng có thể dính chút quý khí, nói không chừng còn có thể xin được một chức quan một bước lên mây.
“Tạ ơn Vương phi không giết!” Đám tỳ nữ đau buồn dập đầu như giã tỏi với Thẩm Tích Họa.
“Nô tì nguyện ý làm trâu làm ngựa xin đừng đuổi nô tì đi.” Trong nhóm bỗng có một tỳ nữ quỳ đi về hướng Thẩm Tích Họa, ôm chân Thẩm Tích Họa dập đầu, thấy thế những người khác cũng lập tức noi theo.
Họ bị Vương phi đuổi ra khỏi Thẩm phủ thử hỏi làm sao có năng lực mà sống yên, muốn lập gia đình nhưng lại mang tiếng xấu, sợ là làm thiếp cũng không có người chịu cưới.
“Các ngươi phạm là tử tội, Vương phi đã cho các ngươi một đường sống, còn dám van xin? Người đâu, mang các nàng ra khỏi Thẩm phủ.” Nhóm tỳ nữ ồn ào cầu xin làm Thẩm lão gia đang chìm trong ảo tưởng phải tỉnh lại.