Trùng Sinh Chi Thiên Hạ

Chương 53

Ninh Vân Tấn hiện tại mới tròn sáu tuổi, thậm chí chưa vào triều làm quan, hiện tại trên người hắn đã có một tước vị chính tam phẩm, điều này đã đủ gây chú ý, Văn Chân lại cho mình tấn tước là dễ, nhưng mà đợi cho mình sau khi trưởng thành, Hoàng đế còn có gì để thưởng cho mình?

Nếu chuyện thăng quan tấn tước này thật sự rơi trên đầu mình, đó chính là nâng sát. Thật sự phải như thế, Ninh Vân Tấn hiện tại phải lo lắng đường lui!

Đối với hôn sự của Ninh Xảo Hân người trong phủ đều rất hài lòng, Lộc vương phủ gia phong nổi danh là tốt, cũng là một trong vương gia tôn thất Hoàng thượng vẫn luôn hợp tác.

Tổ tiên của Lộc vương phủ này là một chi thân huynh đệ với Thái tổ cùng nhau giành chính quyền, là thừa kế tước Thân vương, bởi vì phụ mẫu của Lộc thân vương qua đời từ sớm, hắn từ nhỏ đã được ôm vào trong cung nuôi, là nhìn Văn Chân lớn lên.

Hắn cũng là trước mắt trừ bỏ Cẩn thân vương ra là một trong hai vương gia có thực quyền, hiện giờ chưởng quản Hộ bộ, có thể thấy được với thân phận của Ninh Xảo Hân có thể gả vào nhà vương phủ này làm chính phi đúng là gia ân của Hoàng thượng!

Lộc vương gia là có tiếng không hảo mĩ sắc, cùng vương phi vẫn cầm sắt hòa minh, nhưng mà Ninh Vân Tấn đối với nhi tử của hắn vẫn là có chút không yên lòng, khiến người đi hỏi thăm một chút danh tiếng của tỷ phu tương lai.

Sau khi nghe ngóng chuyện này hắn đúng là vui vẻ, vị tỷ phu này thật đúng là một diệu nhân.

Thế tử Tông Chính Nhã Kỳ này mặc dù là trí tuệ, bất quá từ nhỏ chỉ có một yêu thích – thích xem sách, nghe nói trong phòng ngay cả nha hoàn thông phòng cũng không có, rất là thủ lễ, người đi hỏi thăm quả thật tìm không ra một chút không tốt của hắn ta.

Khi hai nhà xong xuôi nạp thái, sau khi Vấn danh và Nạp cát, Ninh Vân Tấn đã đặc biệt tìm nhóm lão sư xin thời gian, nghĩ muốn tận mắt xem tỷ phu tương lai này một chút.

Vị Thế tử này thời gian xuất môn rất ít, bình thường chỉ là cố định đi mấy nhà thư điếm và tiệm đồ cổ, lộ tuyến vô cùng dễ hỏi thăm. Kế hoạch ban đầu của Ninh Vân Tấn là ở một nhà thư điếm trong chờ đợi ôm cây đợi thỏ.

Không nghĩ tới Tông Chính Nhã Kỳ cũng không phải ngốc tử chỉ biết đọc thử thư, hắn vào tiến vào gian cửa hàng luôn luôn đến này, đã phát hiện có một tiểu đậu đinh vừa lật sách vừa nhìn lén mình, lúc này hắn đã có chỗ cảnh giác.

Tướng mạo tiểu hài tử sinh rất tốt, y phục cũng thân phận, ngửi thấy trên người hắn truyền đến hương hoa hồng nhàn nhạt, Nhã Kỳ trong lòng khẽ động đã đoán được thân phận của hài tử. Hắn đi lên trước thăm dò hỏi, “Ninh nhị công tử?”

“…”

Ninh Vân Tấn không nghĩ tới vừa đối mặt mình đã bị bắt phủ – hắn còn không biết mình ở kinh thành danh khí có bao nhiêu lớn, bất quá gia hỏa này là da mặt dày, không có chút nào tự giác bị chọc thủng mục đích, tự nhiên nhà nhã nói, “Tiểu đệ cho tỷ phu thỉnh an.”

Nhã Kỳ bị tiếng tỷ phu này của hắn biến thành ngại ngùng mà cười, trong lòng lại với đệ đệ nhu thuận này nhiều hơn vài phần yêu thích, hài tử xinh đẹp đáng yêu lúc nào cũng được yêu thích hơn.

Nhìn thấy nụ cười của hắn cho dù Ninh Vân Tấn với ánh mắt xoi mói cũng phải tán thưởng một tiếng, người này nhìn qua chính là dạng quân tử ôn nhuận như ngọc, ngôn luận nói năng không có gì là không nho nhã lễ độ, cực kỳ dễ làm cho người ta hảo cảm, khó trách phụ thân đối với con rể này khen không dứt miệng.

Đợi cho Ninh Vân Tấn cùng Nhã Kỳ cùng nhau ở Nghênh Tân lâu ăn xong, hai người đã thân đến giống như thân huynh đệ.

Nhã Kỳ thích sự thông tuệ nhạy bén của hắn, Ninh Vân Tấn thưởng thức ôn nhu khéo léo của y, xử sự chu đáo, một bữa cơm tán gẫu xong bọn họ gần như trở thành anh em kết nghĩa, đợi cho chia tay lại có chút lưu luyến không rời.

Nhã Kỳ lúc trước đã hỏi thăm chuyện của Ninh phủ, biết Ninh Vân Tấn cũng có thể nói là được thê tử tương lai của mình chăm sóc, đều nói gần đèn thì rạng, tiểu đệ thông minh lanh lợi này khiến hắn cũng không khỏi đối với hôn lễ sang năm ôm lấy vài phần chờ mong.

Việc vui của Ninh gia có thể nói là liên tiếp, ngay tại sau khi hôn kỳ của Ninh Xảo Hân định tốt, thì tuần tự tra ra Bội Hoa và Triệu di nương đều có bầu, đem Ninh lão thái thái mừng rỡ vui rạo rực.

Lão nhân gia đều ngóng trông nhân đinh của nhi tử hưng vượng, ba tỷ muội Ninh gia trong lòng lại có chút tư vị không khỏe.

Thiên Thụ ngày tám tháng năm năm thứ mười ba Ninh Xảo Hân xuất giá, ngày nào đó có thể nói là mười dặm hồng trang, tràn đầy một trăm hai mươi tám gánh đồ cưới từ Ninh phủ mang ra, cho dù công chúa xuất giá cũng không hơn gì việc này, chọc trúng mắt người nóng không thôi.

Mọi người chỉ cho là Ninh phủ hào phóng, nhưng không biết những đồ cưới này trong đó có ít nhất một nửa là công lao của Ninh Vân Tấn.

Ban đầu Bội Hoa cho Ninh Xảo Hân đồ cưới cũng chỉ có toàn bộ một bộ sáu mươi bốn gánh mà thôi, nữ nhi gả ra ngoài như nước hắt ra ngoài, nàng đã có bầu muốn vì hài tử trong bụng mình tính toán.

Nhiều đồ cưới như thế nếu như là gả vào nhân gia phú quý tầm thường nhất định là đủ rồi, nhưng mà Ninh Xảo Hân lại là phải gả vào vương phủ làm chính phi, số lượng thì lại có vẻ tầm thường!

Vì thế Ninh Vân Tấn đối với việc này rất không hài lòng, hắn năm trước đã nói qua tiền lời của Văn Hương cư phải toàn bộ cho tỷ tỷ làm hồi môn, ngành nghề có món lãi kếch sù như thế cho dù loại trừ phí tổn, bạc kiếm được cũng hết sức kinh người.

Nửa năm tìm xếp đặt hết, hắn ước chừng mua thêm cho Ninh Xảo Hân không ít thứ tốt, trăm cài các loại, ngọc trai phương Đông, bảo thạch, vòng san hô các loại thì đủ để chứa đầy mười hộp, còn có vải và da thuộc các loại thượng đẳng Văn Chân ban cho hắn, trong đó có một bàn trang điểm làm bằng gỗ tử đàn Ninh Vân Tấn tự tay chế khắc hoa, mỹ phẩm dưỡng da các loại khiến Bội Hoa cũng nhìn nóng mắt.

Sáu mươi bốn gánh ban đầu thêm đồ Ninh Vân Tấn mua thêm, thì gần trăm, hơn nữa đó đều là đồ tốt, nếu đồ kém một chút còn có thể hơn mấy gánh, cuối cùng vẫn là lão thái thái ra tay, từ trong tư kho của mình lấp một chút, trong công trướng lại thêm một ít, cuối cùng không thể làm cho cô nương nhà mình đến vương phủ chịu ủy khuất.

Vì việc này trong lòng Bội Hoa hận đến ngứa răng, bên trong đồ cưới mấy gia cụ đại kiện đều là sớm chuẩn bị tốt, lấp thêm nữ trang cũng chỉ có thể dùng vàng bạc châu báu hoặc là thôn trang, vì thế nàng triệt để cùng Ninh Vân Tấn căng cứng.

Đối với chuyện này Ninh Vân Tấn hồn nhiên không thèm để ý, hắn biết Bội Hoa rốt cuộc là bản thân mang thai oa nhi, hiện giờ đủ bận rộn, dù sao cùng mình hai huynh đệ làm cứng là chuyện sớm hay muộn.

Cuối tháng chín Triệu di nương sinh non sinh hạ một bé gái nặng sáu cân, điều này làm cho Bội Hoa nhẹ nhàng thở ra, tới trung tuần tháng mười, chính nàng ta thuận thuận lợi lợi mà sinh hạ một nhi tử to béo nặng tám cân.

Trong phủ đã lâu không có sinh nhi tử, nàng sinh Thiếu gia tự nhiên là việc vui cực tốt, liên tiếp yến hội không ngừng khiến Ninh phủ náo nhiệt lên.

Hài tử được Bội Hoa đem làm mắt châu mà yêu thương cuối cùng được Ninh Kính Hiền mệnh danh là Ninh Vân Tường, bất quá cho dù sinh làm ca ca của hắn, Ninh Vân Tấn số lần gặp hài tử này cũng không nhiều. Bội Hoa đem hắn trông coi đến kín, không phải nàng để tâm mọi người không cho tới gần, Ninh Vân Tấn chỉ biết hài tử kia thẳng đến tròn một tuổi cũng còn muốn cho người ôm, ngay cả đi đường cũng sẽ không đi.

Ngày cứ như vậy không mặn không nhạt lại quả thật trôi nhanh, trong những ngày đó Ninh Vân Tấn không còn cơ hội diện thánh, bất quá ngày lễ tết Văn Chân cũng cho hắn một ít ban thưởng, ngẫu nhiên trong cung có cống phẩm mới còn có thể để cho người đưa lại cho hắn, làm cho người ta có thể rõ ràng thấy được Hoàng thượng thánh quyết nồng đậm với hắn.

Thiên Thụ năm thứ mười bốn là năm tháng không yên ổn, bởi vì trời đông năm trước rất là lạnh, phương bắc đông lạnh chết không ít súc vật, một số bộ lạc ở vùng tộc Phụng Vũ chịu đựng không qua được, rốt cuộc tập hợp lại gõ cửa ải.

Nếu khai chiến Ninh Kính Hiền thân là Binh bộ Thượng thư thì không thể không bận rộn lên, hắn lúc trước chưa tiếp xúc qua bộ vụ này, một năm nay cũng chẳng qua là vừa mới cùng đám thuộc hạ cọ sát tốt, làm rõ các loại quan hệ rắc rối phức tạp mà thôi, hiện giờ gặp phải chiến sự khó tránh khỏi có chút luống cuống tay chân, đôi khi bận rộn đêm không về ngủ là chuyện thường xuyên.

Cùng với Thiên thụ năm thứ mười hai đục nước béo cò khác nhau, bộ tộc tộc Phụng Vũ phương Bắc lần này là tử chiến đến cùng. Hai năm nay không phải nạn hạn hán thì là lũ lụt, mùa đông lại phá lệ lạnh, bọn họ nếu không đánh vào Trung nguyên đoạt lấy lương thảo thức ăn thì chống đỡ không nổi đến mùa nước tràn cỏ dày quý giá.

Nhưng Đại Hạ đồng dạng là nhận thiên tai ảnh hưởng nghiêm trọng, đặc biệt năm trước Giang Nam lũ lụt triền miên, triều đình chẳng những không thu thuế má còn trợ giúp không ít bạc giúp thiên tai, sau đó lại miễn hai năm thuế má cho Giang Nam, chỗ nào còn đủ lương cho đánh giặc, cuối cùng triều đình giảm mặc chắt ăn cũng chỉ là phái đi một nhánh quân đội năm vạn người.

Bộ tộc tộc Phụng Vũ tổ hợp lại ước chừng gần một vạn năm, bất quá đều là kỵ binh, bọn họ lấy chiến nuôi chiến, cư nhiên cùng năm vạn người này đánh ngang tay.

Ninh Kính Hiền là người làm việc nghiêm túc, một ít chuyện trọng yếu luôn luôn sẽ tự lực tự làm. Ai cũng không nghĩ tới trận chiến tranh này với tộc Phụng Vũ phương Bắc tạo thành trạng thái giằng co, ước chừng giằng co đến mùa đông, kéo đến Binh bộ và Hộ bộ đều có chút tình cảnh bi thảm.

Đầu tiên phát hiện Ninh Kính Hiền không thích hợp vẫn là Ninh Vân Tấn!

Hắn biết phụ thân vào Thiên Thụ năm thứ bảy khi bắt Phu Mông Trác Minh thì bị thương, lúc ấy tuy rằng trị, nhưng võ công khó mà tinh tiến cũng không nói nữa, mùa đông hàng năm nếu làm lụng vất vả quá độ còn sẽ khiến cho ngực nghẹn ho ra máu.

Tháng mười một năm này kinh Bắc phá lệ khô ráo rét lạnh, Ninh Vân Tấn vào thời gian thỉnh an phát hiện thần sắc Ninh Kính Hiền có chút xám tàn không khỏi có chút bận tâm.

Nam nữ bảy tuổi bất đồng, hắn lúc này đã tám tuổi, thật sự không thích hợp chú ý quá mức chuyện bên trong. Cho dù cùng Bội Hoa làm cứng, bất quá cấp bậc lễ nghĩa ngoài mặt hắn vẫn là làm rất tốt, vì thế càng nghĩ thì vẫn là thừa dịp thời gian cho Bội Hoa thỉnh an nói ra một câu.

“Mẫu thân, gần đây bình an mạch của phụ thân, có nên mời đại phu bắt mạch cho hắn hay không?”

Bội Hoa trêu đùa Ninh Vân Tường đã hơn một tuổi, mày hơi hơi thoáng nhướn cuối cùng cho hắn một ánh mắt, “Phụ thân ngươi bất quá là mệt nhọc, đợi cho chiến tranh đánh xong lại hảo hảo nghỉ ngơi một chút là được rồi.”

Thấy nàng vừa nói còn vừa thần tình yêu thương vuốt nhi tử, Ninh Vân Tấn nhíu mày, trong lòng nổi lên khó chịu, có người làm thê tử như thế sào?! Nữ nhân ngu xuẩn này.

Đúng lúc này Ninh Vân Tường đột nhiên oa oa khó lên, Bội Hoa vội vàng ôm lên dỗ. Thấy hắn cắm một bên như cột gỗ, chán ghét mà liếc mắt nhìn hắn, “Nếu không còn việc gì thì lui ra ngoài đi!”

Ninh Vân Tấn vung tay áo, nổi giận đùng đùng mà đi ra.

Khi quay về viện của mình hắn cân nhắc chuyện vừa rồi, cảm giác được Bội Hoa nhìn mình thần tình tựa hồ có chút phức tạp, ghen tị, tức giận thậm chí oán niệm nồng đậm, hắn nén lòng không ở trong bụng nói thầm, mình gần nhất hình như không có đụng chạm nữ nhân này đi?

Hắn lại không biết Bội Hoa vừa nhìn thấy Ninh Vân Tấn, thì nghĩ đến nghe bọn hạ nhân nói, khi Ninh Vân Tấn trảo chu trong phủ khung cảnh náo nhiệt, nhưng mà tháng trước đến lượt Vân Tường yến trảo chu, Ninh Kính Hiền lại nói trong kinh đang bởi vì chiến tranh phương Bắc không khí khẩn trương, không thích hợp phô trương, chỉ là mời thân bằng hảo hữu dọn mấy bàn, thì tan.

Đánh giặc thì làm sao?! Chẳng lẽ bởi vì lúc này đánh giặc, thì không thể bày rượu, nghe kịch sao? Thiên hạ làm gì có đạo lý này.

Lúc trước nàng đã cảm thấy trượng phu đối với nhi tử coi trọng cùng yêu thương so ra kém hơn hai nhi tử trước, vì việc này Bội Hoa ngay cả Ninh Kính Hiền cũng oán, vài ngày không muốn phản ứng đến hắn, hiện giờ nhìn thấy Ninh Vân Tấn niềm vui nhất của Ninh Kính Hiền, nàng chỗ nào thì hiểu ý thuận khí.