Trùng Sinh Chi Quân Quan Cùng Nam Hài

Chương 6: Khắc khẩu và giúp đỡ

Cả ngày hôm sau Tô Kha đều ở trong nông trại, vì chuyện ngày hôm qua mà mẹ cậu không cho phép cậu đi chơi nữa, đối với lệnh cấm này Tô Kha cũng không nói gì, khi Tô Mẫn Dung hỏi cậu đối với trừng phạt lần này có gì không phục không, Tô Kha vẫn một mực im lặng. Sau khi trải qua chuyện hôm qua, một chút tình thân trong lòng đối với Tô Mẫn Dung của cậu đã bị giảm hết một nửa rồi, lúc này Tô Mẫn Dung lại nhắc đến chuyện hôm qua chỉ càng làm cho Tô Kha cảm thấy chán ghét hơn.

Cậu nhẹ nhàng hạ mi mắt, khẽ “Dạ” một tiếng liền xoay người trở về phòng. Đối với hành động này của cậu, Tô Mẫn Dung rất là tức giận, một tay vươn ra giữ chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của Tô Kha, nhíu mi nói: “Có người nói chuyện với mẹ mình như vậy sao?”

Tô Kha dùng sức rút cổ tay ra nói: “Bây giờ không phải có rồi sao!”

“Con có ý gì?”

“Chính là ý mẹ đang nghĩ!”

Hai người lớn tiếng nói chuyện, không khí càng ngày càng kém, khi Tô Mẫn Dung tức giận đến cực hạn muốn bộc phát, bỗng một tiếng khóc của trẻ con vang lên, bà lập tức ôm lấy Thích Mậu đang nằm ngủ trong nôi, nhỏ giọng dỗ dành, Thích Mậu vẫn khóc, bà quay đầu lại hung hăng liếc Tô Kha một cái, tay vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ, ôm Thích Mậu vào phòng.

Tô Kha nhìn vẻ mặt lúc ôm Thích Mậu của bà, đầy cưng chiều cùng dịu dàng.

Có thể thay đổi sắc mặt nhanh như vậy sao, Tô Kha tự giễu cười cười, cứ như lật trang sách ấy.

Sau khi trở về phòng, Tô Kha đóng cửa lại, nằm ở trên giường, trong phòng thật ngột ngạt, hôm kia còn có cây quạt điện mà dùng, nhưng do Thích Mậu vẫn khóc la cho nên đã bị Tô Mẫn Dung lấy đi, đem vào trong phòng mình quạt cho Thích Mậu. Tô Kha thật sự rất nóng, liền xé tấm lịch gấp lại, tạo thành một cái quạt tự chế, cầm ở trong tay quạt quạt, mặc dù có chút đơn sơ nhưng vẫn mát, Tô Kha nằm trên giường quạt được một lúc, liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Đến khi tỉnh lại thì sắc trời bên ngoài đã tối, Tô Kha ngáp một cái, bước ra ngoài, trong nhà không có ai, trên bàn có bày vài món ăn đã nguội lạnh, Tô Kha cầm chén cơm lên ăn cho no bụng.

Buổi tối mọi người mới trở về, Tô Mẫn Dung ôm Thích Mậu, Đại Quảng đi theo phía sau thỉnh thoảng dùng ngón tay đùa Thích Mậu, nhóc con đáng yêu trắng trắng lại mềm mềm, cười rộ lên giống như đóa hoa, khó trách tại sao lại khiến mọi người yêu thích. Tô Kha ngồi ở trước bàn, khẽ nhịp ngón tay, nhìn một nhà ba người hạnh phúc ở ngoài cửa sổ.

............

Sáng hôm sau, khi thức dậy Tô Kha liền nhìn thấy một tờ giấy đặt trên bàn, là Tô Mẫn Dung ghi chú lại, chữ viết rất đẹp, trên giấy viết bà và Đại Quảng đưa Thích Mậu tới bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, bảo cho Tô Kha giữ nhà, sẵn tiện quét dọn kho thóc luôn.

Tô Kha ngậm bánh quẩy đã nguội từ lâu trên miệng, đọc lướt qua nội dung ghi trên tờ giấy rồi vò chúng quăng vào thùng rác, do trong lòng không muốn đi quét dọn kho thóc nên Tô Kha ăn xong điểm tâm liền nằm trên giường một lúc rồi mới chậm rì rì đi tới kho thóc.

Vừa bước vào kho thóc liền nhìn thấy bông lúa rơi đầy trên đất, đống cam thảo được chất cao ngất ở một bên, bên kia là chuồng gia súc, đi ngang qua chuồng ngựa bắt chuyện với con Đốm Trắng, con ngựa con từ trong lỗ mũi hừ hừ hai tiếng, như là muốn trách cậu mấy bữa nay không tới thăm nó. Tô Kha sờ sờ đầu con Đốm Trắng, nó lấy cái mũi khẽ cọ cọ vào tay cậu làm nũng.

Công việc quét dọn này thật nặng nhọc, đầu tiên là phải lấy cam thảo cho ngựa ăn, rồi đem phân trong chuồng dọn sạch, thay nước mới, bận bịu làm những chuyện tưởng chừng lặt vặt này cũng đủ làm cho Tô Kha đổ đầy mồ hôi.

Đúng lúc này phúc tinh của cậu lại đến.

Mạt Kình Lộc đến là để giúp Tô Kha làm việc, nếu để Tô Kha với thân hình nho nhỏ của mình làm những việc này không mệt chết cậu thì cũng khiến cậu kiệt sức té xỉu. Tô Kha đem bông lúa trong kho buộc lại lần nữa cho kỹ, đem phần bị mốc hỏng ném đi, phần còn tốt chất lại thành từng đống.

Chỉ cần chút động tác trong kho thóc nóng bức này cũng liền ra mồ hôi, quần áo chẳng mấy chốc ướt đẫm mồ hôi, Mạt Kình Lộc cởi trần giúp Tô Kha chất lúa lên. Làm hết cả buổi chiều mới xong hết việc, Tô Kha mệt nhừ, ngay cả tay cũng không muốn động, Mạt Kình Lộc lau mồ hôi trên người, lại nhìn Tô Kha nằm lè lưỡi như cún con, mặt vì nóng mà hồng hồng, anh cảm thấy bộ dạng lúc này của Tô Kha thật đáng yêu, điểm nhẹ chóp mũi của cậu bé.

Tô Kha ngẩng đầu nhìn anh sững sờ, Mạt Kình Lộc mỉm cười: “Có vòi nước không, hôm nay nóng quá.”

Tô Kha chỉ chỉ ra phía ngoài, cách kho thóc không xa có một cái vòi nước trên bãi cỏ, Mạt Kình Lộc vắt quần áo lên vai, khom người, thắt lưng nhỏ kia lập tức hiện ra, Tô Kha đứng gần đó đều thấy rất rõ ràng, nuốt nước miếng. Mạt Kình Lộc cúi đầu xuống dưới vòi nước, để nước chảy lên đầu anh, nước chảy ào ào xuống đầu Mạt Kình Lộc khiến bọt nước văng ra, rơi xuống đôi giày boot.

Từ phần gáy tinh tế của Mạt Kình Lộc trở xuống, dọc theo tấm lưng rộng lớn trượt xuống khe quần, Tô Kha che một con mắt nhìn cảnh xuân, trong lòng một mực niệm tĩnh tâm chú.

Mạt Kình Lộc đột nhiên xoay đầu lại, nheo một mắt, nhìn nhìn tro bụi trên mặt Tô Kha, “Em cũng lại đây rửa mặt đi, trông như mèo mướp.” Tô Kha đang nhìn ngắm thân thể Mạt Kình Lộc, sao có thể bỏ qua cơ hội chiêm ngưỡng tốt như thế này, vội lắc đầu xua tay, ý bảo không cần, Mạt Kình Lộc đành phải gật đầu, chờ Tô Kha không đề phòng, Mạt Kình Lộc liền lập tức quay lại kéo Tô Kha qua chỗ mình.

Thân thể Tô Kha gầy gò nằm gọn trong lòng Mạt Kình Lộc, Mạt Kình Lộc bịt vòi vước, nước từ giữa khe ngón tay xì ra, tưới vào mặt Tô Kha. Tô Kha liên tục lui lại, miệng lầm bầm, “Không được, không muốn chơi” mà anh lính đang ôm cậu dường như rất hưng phấn.

Người xưa nay vẫn nổi tiếng nghiêm khắc đem cậu bé ôm thật chặt từ phía sau, một tay giữ lấy Tô Kha đang nằm trước ngực anh, Tô Kha một chút cũng không thể nhúc nhích, dòng nước liền tưới vào trên người Tô Kha, xối lên cả quần áo cậu.

Sau khi chơi đùa xong, Tô Kha vào phòng thay quần áo, giường của Tô Kha được kê sát vách tường, trên trải một tấm ra giường màu lam, ra giường có chút cũ, các góc giường đều bị bung lên, Mạt Kình Lộc ngồi ở trên giường nhỏ, còn Tô Kha thì đang mặc quần áo. Tủ quần áo của cậu ở ngay trong phòng, Tô Kha cởi quần áo để lộ ra thân mình nhỏ gầy của mình, cậu mặc một cái áo thun màu xanh nhạt, quần áo Tô Kha đều rộng thùng thình, vì Tô Mẫn Dung muốn Tô Kha có thể mặc chúng lâu một chút.

Trước tiên cậu mặc áo vào, cái áo dài phủ xuống che ngang cái mông cậu, lộ ra đường cong thật tròn, nhưng khi Tô Kha mặc quần lót thì phải co chân lên, tư thế như vậy không khỏi làm Tô Kha trong lòng tru lên, cậu cứ có cảm giác một ánh mắt nóng rực đáng sợ đang nhìn mình ở phía sau, không biết có phải ảo giác hay không, chẳng lẽ Mạt Kình Lộc cũng có ý với cậu?

Giường phía sau đột nhiên phát ra tiếng kẽo kẹt, Mạt Kình Lộc bước về phía Tô Kha, thân thể cao lớn chặn đi ánh sáng, Tô Kha còn cầm cái quần lót nhỏ màu xám trên tay, Mạt Kình Lộc liếc nhìn hai cái đùi trắng bóng của Tô Kha, ba tấc dưới bụng còn ẩn hiện một chú tiểu điểu (cái ấy ấy của pé =))), đáy mắt nhẹ nhàng lộ ra ý cười, vươn tay vỗ vỗ mông nhỏ mượt mà của Tô Kha, nói: “Anh ra ngoài hút điếu thuốc!”

Mạt Kình Lộc vừa rời khỏi phòng, không khí lập tức thay đổi, Tô Kha lắc lắc cái mông vừa bị Mạt Kình Lộc vỗ, trong lòng đặc biệt vui vẻ mặc quần lót vào, lại mặc thêm một cái quần đùi rộng thùng thình.

Sau khi mặc xong, Tô Kha cuối cùng cũng không còn cảm thấy lành lạnh phía sau nữa. Mở cửa phòng đi ra liền thấy Mạt Kình Lộc ngồi trên bãi cỏ, anh còn chưa mặc xong quần áo, nửa người trên vẫn còn cởi trần, đưa tấm lưng rắn chắc về phía Tô Kha. Anh không hút thuốc, mà chỉ ngồi yên lặng, nghe được tiếng bước chân của Tô Kha, anh mới quay đầu, ôm chầm lấy cậu.

Tô Kha chỉ cảm thấy chung toàn thân mình đều tràn ngập mùi vị của Mạt Kình Lộc, người lính tinh lực dồi dào, ôm Tô Kha đến chóng mặt. Mạt Kình Lộc thấy Tô Kha giống chú cún con cọ cọ trong lòng mình, cảm thấy thật đáng yêu, nhéo nhéo má Tô Kha, hỏi: “Em muốn vào nội thành chơi không? Ngày mai anh phải tới Nam Hà xem mấy đội ngũ khác thi đấu, có thể mang thêm người, muốn đi với anh không?”

“A?”

“Đừng có kêu, em muốn đi không?”

Tô Kha nghiêng đầu, nhìn nhìn Mạt Kình Lộc đang nghiêm mặt, rụt cổ nói: “Em rất muốn đi, chỉ là vừa rồi không kịp phản ứng thôi.” Nhìn bộ dạng run cầm cập của cậu, Mạt Kình Lộc nhịn không được liền sờ đầu cậu, tóc ngắn mềm mềm lại xù xù, dùng tay sờ giống như lông mèo.

Thấy anh nổi lên hưng thú với tóc mình, Tô Kha cũng ngoan ngoãn cho anh xoa, nhưng ngoài miệng vẫn nói, “Xoa nữa là phải trả tiền đó nha!”

“A! Nhóc con khẩu khí cũng không nhỏ.” Chân mày Mạt Kình Lộc khẽ cau lại, ôm Tô Kha vào trong ngực mà cù lét.