Trương Vạn Trung mồ hôi như tắm, lưỡi cứng lại không biết trả lời ra sao.
Liễu Tuấn lại mỉm cười, vẻ nghiêm khắc trên mặt đột nhiên không thấy nữa, ánh mắt tựa hồ còn mang theo chút khích lệ.
Trương Vạn Trung cố ép mình trấn tĩnh lại, đầu óc vận chuyển nhanh chóng, suy nghĩ cách ứng phó. Sự khích lệ của Liễu Tuấn cho ông ta thấy được hi vọng.
Đúng thế, vừa rồi Liễu Tuấn nhắc tới tổng đội điều tra kinh tế, nói cách khác y đã có hành động cần thiết với tập đoàn Phi Đạt, vậy tức là cái gọi là bí mất của tập đoàn Phi Đạt đã nằm trong tay Liễu Tuấn, âm mưu câu kết với quan viên trọng yếu kia kiếm chác của ông ta đã bại lộ hoàn toàn.
Nếu như Liễu Tuấn chỉ muốn thông qua tập đoàn Tứ Hải để đả kích người đứng sau lưng ông ta, vậy Liễu Tuấn chẳng cần thừa lời nói rõ với ông ta. Đây có phải là trò chơi trẻ con đâu. Chẳng phải đánh trận thời cổ, hai quân dàn trận, Liễu Tuấn còn hét to "tướng tới báo danh", nói cho Trương Vạn Trung vì sao muốn gì ông ta.
Nghĩ tới đây Trương Vạn Trung liền bình tĩnh lại.
Liễu Tuấn đã nhắc tới việc này ngay trước mặt ông ta, tức là nhắc nhở, chuyện còn có cơ vãn hồi. Quan trọng là Trương Vạn Trung có nghĩ thấu được điểm mấu chốt trong đó không.
Chớp mắt, không ngờ trong lòng ông ta lại hưng phấn.
Nếu đúng là như thế thì đúng là phúc trong họa rồi, nếu có thể có quan hệ với Liễu Tuấn, chẳng phải là quá tuyệt ? Tứ Hải có thể đột phá vượt ra khỏi một tỉnh, hoàn toàn triển khai trên phạm vi toàn quốc.
Có lẽ Liễu Tuấn vừa mới tới nhậm chức, chưa hoàn toàn khống chế được đội ngũ cán bộ tỉnh D, nhưng Nghiêm Liễu hệ hùng mạnh nhường nào, bối cảnh thế lực đó, cán bộ tỉnh D ai có thể bì được.
Có điều suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu ông ta mà thôi, không dám biểu lộ ra. Nói tới cùng chỉ là một suy đoán, nếu như lỗ mãng nói ra, chẳng may mà nhầm thì ngay cả hi vọng cuối cùng cũng mất sạch.
- Liễu bí thư, Vạn Trung ngu dốt, chuyện này phải xử trí ra sao, xin Liễu bí thư chỉ điểm. Tôi nhất định hoàn toàn làm theo chỉ thị của ngài.
Trương Vạn Trung hạ quyết tâm nói, vẻ mặt rất chân thành.
Nếu chưa nắm được ý đồ của Liễu Tuấn, vậy không dấu dốt, xin Liễu Tuấn chỉ điểm là được. Lúc này trong lòng Trương Vạn Trung là thực lòng, bất kể Liễu Tuấn bảo sao, chỉ cần ông ta có thể làm được, nhất định sẽ chấp hành triệt để.
Nói ra cũng kỳ, đây là lần đầu tiên hai người chính thức tiếp xúc, nói chưa được mấy câu, Liễu Tuấn đã nắm quyền chủ động cuộc nói chuyện, còn làm ông ta sinh ra ý dựa dẫm.
Việc này tuyệt đối không phải chỉ vì quyền lực của Liễu Tuấn, quan trọng là Liễu Tuấn vừa ra tay đã nắm "tử huyệt" của ông ta, không phục không được.
Liễu Tuấn cười, y không hề hoài nghi ý quy thuận của Trương Vạn Trung vào lúc này.
- Chủ tíchTrương, tôi không can thiệp vào việc phân chia quyền sở hữu cụ thể của tập đoàn, chuyện này ông nên chủ độn tới Quốc tư ủy đàm phán. Dựa theo quy định pháp luật, mọi người hiệp thương hữu hảo, vừa đảm bảo được lợi ích cá nhân, lại đảm bảo được tài sản quốc gia. Đương nhiên tôi sẽ trao đổi với Ngụy tỉnh trưởng và Lưu tỉnh trưởng, mời bọn họ đốc thúc, sớm ngày hoàn thành công tác này. Liễu Tuấn chậm rãi nói.
Trương Vạn Trung rối rít gật đầu vâng dạ.
Xem ra phương án của mình không làm được nữa rồi, Liễu Tuấn nói thể là đã rất nể mặt, mình còn không biết tốt xấu, muốn nhân cơ hội kiếm chác chỉ e ngay cả vốn gốc cũng mất. Tổng đội điều tra kinh tế đã nhúng tay vào, há ngồi yên cho ông ta khoét sạch mang hết tài sản sang tập đoàn Phi Đạt?
- Còn về phần tập đoàn Phi Đạt, chủ tịch Trương có thể tiếp tục giữ lại, nhưng phải tính vào trong tổng tài sản của tập đoàn Tứ Hải, như thế mới tiện tiến hành phân chia quyền sở hữu. Các đồng chí của Quốc tư ủy và các ban ngành khác cũng sẽ không có ý kiến.
Liễu Tuấn nói với giọng bình hòa, nhưng ý mệnh lệnh rõ ràng.
Trương Vạn Trung vội tuân theo: - Vâng, tối hoàn toàn làm theo chỉ thị của Liễu bí thư.
- Chủ tịch Trương, hôm nay tôi thương thảo với ông không hoàn toàn vì chuyện này. Vấn đề phân chia quyền sở hữu tập đoàn Tứ Hải phải sớm ngày hoàn thành, đó là tiền đề, tiếp theo mới tiện ứng phó với biến cố khác.
Trương Vạn Trung cả kinh: - Biến cố khác?
Liễu Tuấn gật đầu: - Tập đoàn tứ hải lên sàn chứng khoán Nasdaq của Mỹ vào năm 2004, mấy năm qua phát triển không tệ. Nhưng tình hình kinh tế Mỹ không lạc quan, tôi tin ông cũng phát giác ra rồi.
Bàn tới thao tác thương nghiệp cụ thể, Trương Vạn Trung dần trấn tĩnh trở lại, nói: - Vâng thưa Liễu bí thư, tôi có phát giác ra, hiện giờ các nhà kinh tế học trên thế giới đều nói tới bong bóng kinh tế cả Mỹ, đúng là không lạc quan. Nghe nói có khả năng bùng phát nguy cơ tài chính.
- Nếu đã như thế vì sao chủ tịch Trương không áp dựng biện pháp ứng phó? Tập đàn Phi Đạt mở ở quần đảo Cayman hẳn sở hữu không ít trái phiếu của Mỹ, còn cả cổ phần của công ty địa ốc Mỹ. Một khi nguy cơ tài chính bùng phát, chỉ riêng hạng mục này đã tổn thất thảm trọng. Chủ tích Trương, đầu tư vào thị trưởng quốc tế nhất định phải thận trọng. Trong mắt không thể chỉ có lợi nhuận, mà phải có ý thức nguy hiểm.
Liễu Tuấn chân thành nói.
Trương Vạn Trung rùng mình, ông ta không phải kinh ngạc vì Liễu Tuấn hiểu nội tình kinh doanh của tập đoàn Phi Đạt đến thế, mà là sự quan tâm của Liễu Tuấn tới tập đoàn Tứ Hải, cùng dự đoán về xu thế quốc tế.
- Liễu bí thư dạy bảo rất chính xác, thời gian qua tôi đúng là sơ xuất với nguy hiểm này.
Thời gian qua ông ta còn bận tính kế với Quốc tư ủy mà lại.
Liễu Tuấn cười, đích thân rót trà cho Trương Vạn Trung, ông ta được tôn trọng đâm bối rồi, vội vàng cảm tạ.
- Chủ tịch Trương, đây là một cuộc đại chiến đã được kéo màn. Trong cuộc đại chiến này, phàm là người dân trong nước, bất kể là chính phủ hay dân gian, đều phải đoàn kết nhất trí đối ngoai. Hai mươi năm cải cách mở cửa, kinh tế phát triển không tệ. Nhưng thứ cho tôi nói thẳng, đại bộ phận tài sản tập đoàn Tứ Hải kiếm được là từ trong nước. Chúng ta kiếm tiền từ đồng bào, nhưng trong nguy cơ tài chính, lại mất cho nước ngoài, vậy cáo khác gì tư thông với ngoại quốc. Nói nghiêm trọng một chút là Hán Gian. Về bản chất ông không có ý đồ làm Hán gian, nhưng ông đã làm chuyện này. Chủ tịch Trương, phải cảnh giác.
Mồ hôi trên người Trương Vạn Trung vừa mới giảm đi chút ít lại toát ra. Nhưng ông ta không thể phản bác lời của Liễu Tuấn. Mấy năm qua tập đoàn Tứ Hải qua nhiều con đường đúng là làm một số chuyện thối nát, trong đó còn có cả liên kết với quan viên chính phủ, nói tư thông với nước ngoài, tổn hại lợi ích quốc gia là không hề oan uổng.
- Liễu bí thư phê bình rất đúng, chúng tôi đúng là đã làm sai một số chuyện, hiện giờ rất hối hận.
Trương Vạn Trung gian nan nói.
Liễu Tuấn khoát tay: - Chủ tịch trương, biết hổ thẹn sẽ có dũng khí, hiện giờ sửa đổi vẫn còn kịp. Tôi hi vọng tập đoàn Tứ Hải có thể hoàn toàn phối hợp với bước tiến của tỉnh ủy, phát huy tác dụng của mình trong cuộc chiến này. Bước thứ nhất, phải rút toàn bộ tài chính đầu tư ở nước ngoài về, hành động này phải nhanh, thời gian không còn nhiều nữa. Tập đoàn Tứ Hải đã lên thị trường chứng khoán Mỹ, rút khỏi thị trưởng chứng khoán là không hiện thực, như vậy phải thao tác bảo vệ giá trị, cố gẳng giảm thiểu tổn thất ở mức thấp nhất. Bước thứ hai, tôi hi vọng chủ tịch Trương phát huy ảnh hưởng của mình ở Bách Đảo thậm chí toàn tình phát động mọi người cùng ứng phó với nguy cơ. Đợi sau khi nguy cơ bùng phát, tiến quân vào xí nghiệp thực thể, cố gắng thua mua những công ty có tiềm lực. Điều này không những có lợi với tập đoàn Tứ Hải, đối với quốc gia, dân tộc đều có lợi. Mong chủ tịch Trương suy sét kỹ.
Ngữ khí của Liễu Tuấn trở nên hết sức nghiêm túc.
Trương Vạn Trung hạ quyết tâm đáp: - Xin bí thư yên tâm, Trương Vạn Trung ra sức vì nước, không dám tụt lại phía sau.
Liễu Tuấn khẽ gật đầu tán thưởng.
....
- Lãnh đạo....
Sau khi Liễu Tuấn rời đi, Trương Vạn Trung ngồi trong phòng bao suy nghĩ rất lâu mới gọi cú điện thoại này, báo cáo kết quả hội diện với Liễu Tuấn, trong lòng thấp thỏm.
Trong điện thoại truyền tới tiếng hít sâu, hồi lâu bên kia mới chậm rãi nói: - Vạn Trung, nếu đã thế, chuyện kia không làm được nữa rồi....
Trương Vạn Trung nghe ra, lãnh đạo cực kỳ áp chế nhưng trong giọng nói vẫn không khỏi lộ ra sự hoảng sợ.
Chẳng trách được.
Hôm nay Liễu Tuấn chẳng khác gì đã xòe bài: Chuyện thối tha của các người đừng tưởng có thể lừa được tôi.
Bí mật của tập đoàn Tứ Hải không giữ được, có nghĩa là người đứng đằng sau Trương Vạn Trung đã bại lộ, Liễu Tuấn đang cho bọn họ một cơ hội tự tỉnh ngộ quay đầu lại.
Vào thời khắc quan trọng này, Liễu Tuấn không muốn đấu đá, y muốn đoàn kết toàn bộ lực lượng có thể đoàn kết, đánh thắng cuộc chiến liên quan tới tiền đồ quốc gia dân tộc.
Đương nhiên nếu kẻ đứng sau kia không chịu hối cải, Liễu Tuấn sẽ ra tay cắt bỏ ung nhọt.
Người bên kia biết tổng đội điều tra kinh tế đã vào cuộc, tức là Hoang Chấn An đã bắt đầu ngả theo Liễu Tuấn. Đó là điều bình thường, trong tay Liễu Tuấn có 100 chỉ tiêu giao lưu, Hoàng Chấn An muốn nhanh chóng lập nên uy vọng của mình thì đó là điều tối quan trọng.
- Vạn Trung, tất cả hãy làm theo chỉ thị của Liễu bí thư.