Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1965: Mánh mung của Uông Quốc Chiêu

Liễu Tuấn cười:
- Đồng chí Mạnh kế Lương cũng làm bên chính pháp lâu năm, phương diện kinh nghiệm không có vấn đề gì.

- Nếu như bí thư cho rằng đồng chí Mạnh Kế Lương thích hợp thì tôi cũng tán thành.

Trang Quốc Thắng không chần chứ mấy, nói.

Dù thế nào giải đoạn hiện nay tất cả mọi chuyện phải làm theo Liễu Tuấn, không được làm sai. Đấy là phương thức xử sự nhất quán của Trang Quốc Thắng, Lưu Phi Bằng tại vị, hắn cũng kiên định chấp hành chỉ thị của Lưu Phi Bằng, hiện giờ thay người

Hiện giờ phải tránh bất kỳ khả năng nào có thể khiến Liễu Tuấn không vui.

Đó là đạo sinh tồn.

Kỳ thực để Mạnh Kế Lương làm sở trưởng tư pháp không phải là đề nghị của Liễu Tuấn, mà là của Bạch Dương. Nguyên nhân vì sao Liễu Tuấn cũng biết.

Là vì Uông Quốc Chiêu.

Nghe Bạch Dương nói, Uông Quốc Chiêu chủ động tìm cô nói chuyện này, theo ý của Uông Quốc Chiêu, Mạnh Kế Lương là một cán bộ rất co năng lực, lại luôn làm công tác chính pháp, từ phó viện trưởng viện kiểm sát, sang làm sở trưởng sở tư pháp là điều ngang chức. Một cán bộ công tác ở một cương vị quá lâu không phải là chuyện tốt.

Thái độ của Uông Quốc Chiêu rất rõ ràng, tựa hồ hết sức kiên quyết tranh thủ vị trí này cho Mạnh Kế Lương, đồng thời không hề kiêng kỵ nhắc tới giao tình cá nhân giữa hắn với Mạnh Kế Lương, nói hắn rất hiểu Mạnh Kế Lương, biết Mạnh Kế Lương có thể đảm nhận được trách nhiệm.

Bạch Dương mới tới nhậm chức chưa lâu, không hiểu giao tình giữa hai người này, nhưng Uông Quốc Chiêu thẳng thắng "xin quan chức" cho bạn thân, nằm ngoài dự liệu của cô. Dù cô chưa có tiếp xúc với Uông Quốc Chiêu, nhưng khi tán gẫu với với Liễu Tuấn cũng đã nghe nói tới người ngày, một người thâm trầm đa mưu, am hiểu đạo quan trường. Tại sao khi Bạch Dương mới tới nhậm chức chưa lâu lại làm chuyện trái lý thường dễ bị người ta tóm gáy này?

Đương nhiên sở trưởng tư pháp tỉnh nghe qua thì hơn vị trí phó viện trưởng viện kiệm sát một chút, cho dù uy quyền người đứng đầu công - Kiểm - pháp không thể so với nhau, ít nhất cũng là "đại ca", nói là quyết được. Rất nhiều người trong quan trường cả đời cũng chỉ truy cầu một lần làm"đại ca" mà thôi.

Có điều một chút "lợi ích" như thế tựa hồ không đáng để Uông Quốc Chiêu có hành động khó coi như thế.

Bạch Dương không tỏ thái độ, cười nói sẽ trao đổi với Liễu Tuấn.

Chuyện này vừa nhắc tới với Liễu Tuấn, y liền cười nói:
- Kẻ thông minh.

Bạch Dương thêm vào một câu:
- Thông minh thái quá.

Nhưng Liễu Tuấn lại thấy Uông Quốc Chiêu thông minh vừa khéo, Mạnh Kế Lương đúng là bạn của hắn, hắn ra mặt mưu cầu chút "phúc lợi" cho bạn là rất nên. Có điều đây tuyệt đối không phải là mục đích Uông Quốc Chiêu muốn đạt được.

Căn cứ vào cục thế hiện nay của tỉnh A mà phán đoán, chẳng những Trang Quốc Thắng rất uất ức, Uông Quốc Chiêu càng ức chế hơn. Dù sao Trang Quốc Thắng ở TW gửi xuống, chỗ dựa không phải là Lưu Phi Bằng, đợi thế cục dần sáng tỏ, các đại lão sẽ có an bài thỏa đáng cho hắn.

Căn cơ của Uông Quốc Chiêu kém hơn, trong số các đại lão miễn cưỡng tính có quan hệ với hắn chỉ có Cù Hạo Cẩm, nhưng Cù Hạo Cẩm chỉ tán thưởng năng lực của hắn, giữa đôi bên không có tư giao gì.

Theo hiểu biết của hắn về Liễu Tuấn, hiện giờ hắn phải nghĩ cách tự bảo vệ lấy mình.

Bạch Dương, phân tích theo lẽ bề ngoài thì là "người một nhà".

Con gái của Bạch Kiến Minh mà.

Uông Quốc Chiêu trực tiếp xin xỏ Bạch Dương, là muốn bày tỏ cho cô thấy : Sau này tôi sẽ toàn lực ủng hộ cô, làm trọng chức trách trợ thủ, cho nên tôi mới đi xin xỏ.

Đó là chuyện thường thấy trên quan trường.

Bạch Dương nhận lời chuyện này, là bằng với đón nhận thiện chí của hắn.

Uông Quốc Chiêu cũng có thể đã nghe tới những tin đồn về quan hệ của Liễu Tuấn và Bạch Dương. Nhưng không hề gì, nếu như TW đã quyết định điều Bạch Dương tới cộng sự với Liễu Tuấn thì thái độ đã hết sức rõ ràng rồi, cho dù có chuyện kia cũng không ai nói ra.

Kẻ nào dám lấy chuyện đó ra giở trò thì chỉ có một lý do --- Chán sống.

Trừ khi có thể đối phó với Nghiêm Liễu hệ và nhà họ Bạch liên thủ, hơn nữa còn phải một đòn trí mạng.

Hiện giờ ở trong nước dù cá nhân hay tập đoàn đều không có được sự tự tin đó.

Nhưng có một sự thực Uông Quốc Chiêu và các viên trong tỉnh nhìn rõ ràng, đó là Liễu Tuấn hết sức tôn trọng Bạch Dương. Nghe nói mấy lần Liễu Tuấn đưa ra đề nghị đều bị Bạch Dương bác bỏ , đó là minh chứng.

Liễu Tuấn muốn giúp Bạch Dương gây dựng lên uy tín trong thời gian ngắn.

Điều này phù hợp với tác phong nhất quán của Liễu Tuấn, khi làm người đứng đầu, thủ trưởng bên chính phủ luôn được y tôn trọng, Liễu Tuấn chỉ kiểm soát đại cục. Chỉ có như thế đảng và chính phủ mới đồng tập hiệp lực làm tốt công tác.

Nếu đó là kết quả Liễu Tuấn muốn thấy, Uông Quốc Chiêu chủ động phối hợp, tỏ rõ thái độ.

Tôi không tranh quyền.

Tôi sẽ phối hợp tốt với công tác của tỉnh trưởng.

Uông Quốc Chiêu tự động tự giác hạ mình xuống thành "quan viên phổ thông", tựa hồ trong mắt chỉ có chút lợi ích nho nhỏ, không có tham vọng lớn.

Uông Quốc Chiêu hiểu , bất kể Liễu Tuấn hay Bạch Dương, bên trong chính phủ tỉnh chỉ kiêng kỵ duy nhất có một mình hắn, nếu mình "thần phục" thế cục sẽ đơn giản hơn nhiều.

Uông Quốc Chiêu tin Liễu Tuấn có thể hiểu được tâm tư của mình.

Liễu Tuấn liền đi tìm Trang Quốc Thắng trao đổi.

- Đồng chí Quốc Thắng, công tác bên mảng tư pháp cũng không thể xem nhẹ nhất là tuyên truyền phổ biến pháp luật và giám sát quản lý càng phải tăng cường.
Liễu Tuấn rít một hơi thuốc, chậm rãi nói.

Trang Quốc Thắng tim đập đánh thót, trước đó không lâu có sự kiện quản ngục đánh bị thương phạm nhân, gây xôn xao trên mạng. Liễu Tuấn đặc biệt nhắc tới chuyện giám sát quản lý, xem ra là nói tới chuyện này rồi. Chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, thường thì chẳng dính líu gì tới hắn, nhưng nếu Liễu Tuấn kiếm cớ gây khó cho hắn cũng không phải là không làm được.

- Vâng thưa bí thư, hai công tác này đúng là phải tăng cường.

Trang Quốc Thắng nói thuận theo.

- Tuyên truyền phổ biến pháp luật hiện giờ chúng ta có chút quá chú trọng hình thức rồi, trong thành phố còn khá, người dân có cơ hội tiếp xúc truyền thông, báo chí nhiều. Nhưng ở nông thôn, đặc biệt ở vùng núi xa xôi, công tác này rất trì trệ. Thương thường pháp luận mới ban hành rất lâu mà vẫn còn rất nhiều nông dân căn bản chưa bao giờ nghe nói tới. Không biết pháp luật nói gì tới tuân thủ pháp luật? Điều này chẳng những là ẩn họa của xã hội, mà còn là sự bất công với người dân vùng núi. Họ phạm pháp trong lúc không hề hay biết rồi bị xử phạt, trong lòng bọn họ sẽ phản cảm với pháp luật, với đảng và chính phủ. Điều này cần phải coi trọng, quần chúng cơ sở là hòn đá tạo dựng lên xã hội, cũng là cơ sở chúc ta dựa vào chấp chính, không thể xem nhẹ.
Vẻ mặt và giọng nói của Liễu Tuấn dần trở nên nghiêm khắc.

- Vâng thưa bí thư, tôi hoàn toàn tán đồng ý kiến của bí thư, tôi lập tức triển khai phổ biến giáo dục toàn tỉnh.

Trang Quốc Thắng cung khính đáp.

- Ừm, bất kể cuối cùng ai làm sở trưởng tư pháp, công tác này phải làm tốt, làm hiệu quả.

.... .....

Rời khỏi trung tâm huấn luyện, Liễu Tuấn lên xe, đột nhiên nói:
- Hạo nhiên, Bạch tỉnh trưởng hiện giờ còn chưa xác định cảnh vệ, cậu có chiến hữu gì đó tiến cử không?

Hồ Hạo Nhiên suy nghĩ một chút mới đáp:
- Thủ trưởng, chiến hữu của tôi đại bộ phận là nam...

- Ha ha, không có chiến hữu thì bạn bè cũng được.

Hồ Hạo Nhiên ấp úng:
- Làm thế ... E không hay lắm.

- Có gì mà không hay, tôi đi đòi người với Quách trưởng phòng, hai vợ chồng nhỏ nhà cậu sớm ngày đoàn tụ.

Hồ Hạo Nhiên đỏ mặt, nói lí nhí:
- Chúng tôi chưa phải vợ chồng.

Liễu Tuấn cười ha hả:
- Nói như thế là cậu mong sớm thành vợ chồng rồi? Được, để tôi nói với ba cậu, bảo ông ấy làm sớm việc này cho cậu, thế nào?

Hồ Hạo Nhiên giật nảy mình, xua tay liên tục:
- Đừng đừng đừng, thủ trưởng, tôi...

Hắn thực sự lo Liễu Tuấn sẽ đi nói, chẳng phải là hắn không thích Đàm Tân Anh, nhưng chuyện này quá sức đột ngột, nhất thời chưa có sự chuẩn bị tâm lý nên luống cuống.

- Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, có gì mà phải xấu hổ.

Kha Khải Phàm ở ghế phụ lái cũng góp vui:
- Phải đó Hạo Nhiên, cậu thống khoái một chút đi, gật đầu nhanh cho chúng tôi còn kiếm rượu mừng để uống.


Không ngờ Hồ Hạo Nhiên cũng không dễ bắt nạt, lập tức phản bác:
- Kha xử, ánh đừng chỉ biết nói tôi, sao anh không kết hôn đi cho chúng tôi uống rượu mừng.

Liễu Tuấn cười:
- Ừ Hạo Nhiên nói đúng, Khải Phàm, vấn đề cá nhân của cậu phải giải quyết rồi, cậu còn chưa hạ quyết tâm à?

Kha Khải Phàm không ngờ "chiến hỏa" thoáng cái đã lan sang người mình, tức thì mặt đỏ dừ, cười khan vài tiếng nói:
- Săp, sắp rồi ạ...

Trong lòng hắn thầm cả kinh, lời này của Liễu Tuấn ám nghỉ điều gì, chẳng lẽ chuyện mình do dự giữa Lữ Na và Trần Thiếu Mẫn bị bí thư biết rồi?

Không hay, phải sớm hạ quyết tâm mới được