Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn Phụ

Chương 64

Chuyện đầu tiên Tề Trung Châu làm sau khi trở về chính là đi thăm Tề Hạo Minh, nghe Đại ca nói y có thể đứng lên, ban đầu ông ta còn không tin, mãi tới khi tận mắt thấy y một tay chống cột đứng dậy, Tề Trung Châu mới vội dìu y ngồi xuống: "Có khởi sắc thì tốt, có khởi sắc thì tốt!"

Tề Trung Châu râu còn chưa cạo sạch, nếu không phải nhờ có y phục, nhìn qua thật giống dã nhân từ núi sâu xuống. Tề Hạo Minh nhìn ông tùy ý để tóc dài phía sau, Tứ thúc ngày thường chú trọng hình tượng từ khi nào lại trở nên lôi thôi như vậy?

Tề Trung Châu chỉ lo nghiên cứu hai chân của Tề Hạo Minh: "Cháu nói Định Vương mời người tới xem, xác định là trúng độc?" Năm ấy Tề Hạo Minh xảy ra chuyện, Tề Trung Châu mười bốn tuổi, đã hiểu rõ tất cả diễn ra trong nhàu, biết cháu trai biến thành bộ dáng này, ông trực tiếp vứt bỏ vị hôn thê đính hôn từ nhỏ, để lại một phong thư, rời khỏi Nam Dương Hầu phủ. 

Mấy năm nay gặp nhiều trắc trở, đối với bệnh tình của cháu trai cũng có hiểu biết, chỉ là trong lòng vẫn luôn không muốn suy đoán, rốt cuộc là ai lại nhẫn tâm như vậy, ngay cả một hài tử cũng hạ độc thủ!

"Vâng, y sư trong truyền thuyết kia nói độc ở trong người đã lâu, nếu không phải Tứ thúc thường xuyên mang về những dược liệu trân quý đó, mạng của cháu, e rằng sớm đã không còn." Tề Hạo Minh nhớ tới lời y sư kia nói mà tâm trạng nhiễu nặng, độc có thể giải sau nửa năm, nhưng quan trọng nhất là phải dùng thuốc khôi phục gân cốt đã hư hao, đây mới là quá trình cần nhiều thời gian nhất.

"Không nói Đại ca biết?" Tề Trung Châu nhìn đơn thuốc của y, bất giác hỏi.

Tề Hạo Minh lắc đầu: "Vẫn chưa nói phụ thân biết việc trúng độc."

"Lần trước sau khi xem cho cháu, ta liền đi Bắc Quyết, khí hậu Bắc Quyết nóng hơn chúng ta rất nhiều, nơi nơi đều là núi sâu rừng già, ta ở trong núi suốt hai năm, vừa xuống núi không bao lâu phải cứu một người trẻ tuổi, cho nên dây dưa tới hiện tại mới trở về."

Khó trách Tứ thúc không màng hình tượng như vậy.

Tề Hạo Minh thấy ông một lòng trầm mê với y học, vẫn nhịn không được mà nhắc nhở: "Tứ thúc, Chu cô cô đã biết ngươi trở về."

Tay lật sách bỗng nhiên run lên, sau chòm râu kia không giấu được ý cười chua xót, Tề Trung Châu gấp đơn thuốc lại, quay đầu nhìn Tề Hạo Minh, cao giọng: "Hạo Minh, nương tử cháu đâu, tiểu tử, Tứ thúc mới đi mấy năm, cháu đã sắp làm cha rồi!"

Tề Hạo Minh biết ông không muốn nhắc tới việc này, liền kêu Trác Dạ đi mời Oánh Tú tới.

Trước khi trọng sinh không có nhiều cơ hội gặp Tề Trung Châu, ôm một phần cảm kích, Oánh Tú hành đại lễ với ông: "Chất tức Oánh Tú gặp qua Tứ thúc."

"Khách khí gì chứ, mau ngồi đi." Tề Trung Châu thấy khí sắc của họ không tồi, kêu Oánh Tú ngồi xuống cho mình bắt mạch, "Đồ ăn của cháu và Hạo Minh đều lấy từ bếp lớn?"

Oánh Tú gật đầu.

Tề Trung Châu thoáng nhíu mày: "Bồi bổ hơi nhiều đấy." Ông ở Bắc Quyết mấy năm, thấy nữ nhân Bắc Quyết hoài hài tử thường không ngồi yên một chỗ, thường tìm vài việc để làm, ngày ngày tản bộ, ăn uống cũng không khoa trương như họ, nhưng thời điểm sinh hài tử thường tương đối thuận lợi, rất ít có chuyện khó sinh mà chết.

"Hiện tại tháng còn nhỏ, không cần bồi bổ nhiều như vậy, ăn thanh đạm là được, những thứ cần thiết ta nghĩ đại phu tới bắt mạch cũng nói, ta đây viết lại cho cháu một danh sách vậy." Mẫu thân Tề Hạo Minh khó sinh, sinh y được mấy ngày liền ra đi, mẫu thân của Oánh Tú cũng thế, ngay cả hài tử cũng không để lại, những việc tương tự, Tề Trung Châu đã gặp quá nhiều, thân thể tiểu thư khuê các trong kinh thành tương đối yếu ớt, sau khi có thai thường nằm yên một chỗ, bồi bổ quá nhiều, như thế càng khiến thân thể trở nên lười nhác.

Nghe Tề Trung Châu nói thế, Tề Hạo Minh mới phát hiện thời gian trôi qua, bụng của thê tử mình đã lớn không ít, người cũng nở nang rất nhiều.

Đang viết, Bão Cầm tới, nhìn thoáng qua Tề Trung Châu ngồi bên án thư, nói với Oánh Tú: "Tiểu thư, có nữ tử xưng Chu cô cô từ trong cung tới, nói muốn gặp Tứ lão gia, hiện đang ở thiên thính chờ."

Bút trong tay bỗng nhiên rơi xuống, Tề Trung Châu hoảng loạn cầm tờ giấy đã bị làm dơ, vậy lấy giấy trắng khác tới, tay cầm vẫn còn run run.

"Oánh Tú, nàng đi đoán tiếp đi, đó là Chu cô cô bên cạnh Hoàng Hậu, ta sẽ qua ngay." Thấy Tứ thúc khẩn trương như vậy, Tề Hạo Minh đành kêu Oánh Tú ra ngoài trước.

Vất vả lắm mới viết xong phương thuốc nhưng một chút Tề Trung Châu cũng không muốn dừng lại, Tề Hạo Minh ngồi trên xe lăn an tĩnh nhìn ông ta, cuối cùng ông ta vẫn đứng dậy, thở dài: "Nên tới, vẫn sẽ tới."

Trốn tránh nhiều năm như vậy, bà đối với mình vẫn đều quyết tâm.

Oánh Tú kêu Bão Cầm đi trà bánh, tới thiên thính, gặp Chu cô cô kia liền hành lễ: "Chu cô cô, không biết người tới, chậm trễ."

Bão Cầm thông minh để lại trà bánh rồi lui đến bên cửa. 

Chu Sơ Nhu cười đánh giá Oánh Tú: "Tới đây, ngồi đi, đừng mệt nhọc."

"Chu cô cô uống trà." Oánh Tú ngồi xuống bên cạnh bà ấy, cho dù Chu Sơ Nhu tươi cười ôn hòa, nhưng vài phần nghiên cứu tìm tòi trong đó nàng vẫn cảm nhận được.

Chu Sơ Nhu thoáng nhìn qua bụng Oánh Tú, từ trong tay áo lấy ra một túi cẩm đặt lên bàn: "Lần này xuất cung, Hoàng Hậu nương nương ủy thác ta mang lễ vật cho hài tử chưa chào đời này, đây là bùa hộ mệnh xin từ chùa của hoàng gia, hi vọng có thể mang đến cho nó ít vận may."

"Đa tạ nương nương ban thưởng." 

Oánh Tú muốn đứng lên quỳ hành lễ, Chu Sơ Nhu nhanh chóng đỡ nàng, đáy mắt hiện lên một mạt tán thưởng: "Nơi này không phải trong cung, ngươi còn đang có thai." Chu Sơ Nhu chậm rãi uống trà, ánh mắt dừng ở cửa, nơi có tiếng bánh xe truyền đến.

Tề Hạo Minh tới cửa nhưng không vào, chỉ kêu Bão Cầm gọi Oánh Tú ra.

Oánh Tú đẩy y tới trà phòng mới dừng lại, dây đằng đã leo trên giá, Oánh Tú hái lá cho vào nước, tò mò hỏi: "Hoàng Hậu cũng họ Chu, Chu cô cô kia có phải người trong tộc Hoàng Hậu nương nương không?"

"Nương tử thông tuệ, Chu cô cô này đúng là vị hôn thê của Tứ thúc." Đợi Oánh Tú ngồi xuống, Tề Hạo Minh mới bắt đầu kể cho nàng nghe, "Năm đó ta rơi xuống nước, lúc tỉnh lại hai chân không thể cử động, khi đó Tứ thúc vừa khoa khảo xong, cái gì cũng không cần, cứ thế mà rời hầu phủ, nói là muốn tìm thuốc trị thương cho ta, nhất định phải trị khỏi, chỉ để lại một phong thơ rồi biến mất vô ảnh vô tung. Chu cô cô là người đính hôn với Tứ thúc từ nhỏ, là đích nữ của Tam phòng Chu gia, hai người hơn kém năm tuổi, xem như là thanh mai trúc mã, Chu cô cô vẫn luôn được giáo dưỡng như vậy mà trưởng thành, không ngờ Tứ thúc cứ thế mà bỏ đi, lúc đó Chu cô cô chỉ mới chín tuổi. Khi ấy phụ thân tự mình tới cửa nhận lỗi, nói nhất định sẽ tìm Tứ thúc về, bốn năm trôi qua, chỗ ta thường xuyên nhận được dược liệu người của Tứ thúc đưa tới, nhưng Tứ thúc vẫn luôn không hiện thân. Chu cô cô đã mười ba, Chu gia nói muốn giải trừ hôn ức hai nhà Tề Chu, thừa dịp Chu cô cô còn trẻ, với địa vị của Chu gia, rất dễ tìm được hôn sự tốt khác. Lão hầu gia cũng hết cách, người sai là Tứ thúc, vì thế chỉ có thể đồng ý việc này."

Vốn dĩ từ hôn không khó, nhưng đến cuối cùng Chu Sơ Nhu lại không đồng ý giải trừ hôn ước, bà không nói hai lời trực tiếp tiến cung phụng dưỡng Hoàng Hậu nương nương, ai cũng không chịu gả, phải đợi Tề Trung Châu trở về.

Hoàng Hậu nương nương không khuyên được, Chu gia cũng khuyên không được, lão hầu gia cũng không muốn tiếp tục giằng co, đành tự mình vào cung khuyên bảo, nhưng Chu Sơ Nhu vẫn không đồng ý, chính vì việc này, cho đến hiện tại Nam Dương Hầu phủ đối với Chu gia vẫn có áy náy.

Lại qua ba năm, Tề Trung Châu trở về, ông vốn cho rằng Chu Sơ Nhu lúc này đã gả chồng sinh con, không ngờ bà không chỉ không gả, còn trực tiếp đợi mình về. Về hầu phủ không bao lâu, vừa xem xong hai chân của Tề Hạo Minh, Nam Dương Hầu trực tiếp hạ lệnh bắt người, Tề Trung Châu đành phải lần nữa trốn đi.

Cứ mèo vờn chuột giằng co suốt mười ba năm, mỗi lần Tề Trung Châu trở về đều trốn tránh tai mắt Chu gia, Tề Trung Dương thân làm Đại ca cũng không có thể diện đo nói chuyện vớ họ, Chu Sơ Nhu từ một cô nương tuổi hoa nở rộ chờ đến bây giờ, ở bên cạnh Hoàng Hậu nương nương, bị gọi là Chu cô cô.

Oánh Tú sau khi nghe xong chỉ biết thở dài, bất giác nắm tay y: "Chu cô cô đúng là người si tình."

"Mỗi lần Chu cô cô tới thăm ta, rất ít khi nhắc tới Tứ thúc, có điều trong ấn tượng, khi nhỏ Tứ thúc thường xuyên lén tới Chu phủ tìm Chu cô cô, chỉ sợ là vì cảm thấy hổ thẹn, năm đó nếu không phải bỏ đi, hiện tại cũng không cần trốn tránh, không dám gặp mặt như vậy."

Trong sảnh, Chu Sơ Nhu nhìn nam nhân đầy râu ria kia, nhưng đối mắt sáng đó bà chưa từng quên: "Mười ba năm, Trung Châu, chàng còn nhớ ta trông thế nào không?"

Tề Trung Châu có chút thất thố, không dám quay đầu rời đi, năm đó lúc đi bà chẳng qua mới chín tuổi, trên mặt còn giữ vẻ non nớt, qua hôm nay đã hoàn toàn khác xưa: "Ta nhớ." Tề Trung Châu nghe được thanh âm trả lời nặng nề của mình.

"Lần này trở về, chàng còn đi sao?" Chu Sơ Nhu đi tới, trên mặt treo một ý cười nhạt, duỗi tay sờ râu của ông, "Trước kia chàng thích sạch sẽ, dơ bẩn trên người một chút cũng không muốn giữ lại."

Tề Trung Châu không khỏi quẫn bách, lắc đầu: "Chân của Hạo Minh có thể trị, ta không đi nữa."

Nhìn hai má ông ửng đỏ, Chu Sơ Nhu hỏi: "Vậy ta đi khẩn cầu Hoàng Hậu nương nương, tứ hôn cho chúng ta, được không?"

"Được." Tề Trung Châu nhìn nụ cười quen thuộc kia, rất lâu sau, gật đầu.

Thấy ông không nói nữa, Chu Sơ Nhu lấy ra một túi hương, giúp ông đeo bên hông: "Vốn dĩ mỗi năm đều thêu cho chàng một cái, nhưng năm trước trong nhà hỏa hoãn, chỉ còn lại cái này."

Mãi đến khi Chu Sơ Nhu rời đi, Tề Trung Châu vẫn còn đứng ở đó, duỗi tay sờ sờ túi hương trên người, gương mặt để lộ sự bất đắc dĩ, xoay người ra ngoài, đi tìm Nam Dương Hầu.

Ba ngày sau, Hoàng Hậu hạ chỉ xuống, tứ hôn cho Chu Sơ Nhu và Tề Trung Châu, đoạn hôn sự đã hủy bỏ năm đó thế mà lại dùng cách này để kết thúc. Chu Sơ Nhu là nữ quan ở bên Hoàng Hậu nương nương, có phẩm cấp riêng, mà Tề Trung Châu sau đó thi đỗ lại không nhậm quan, trực tiếp rời khỏi Nam Dương Hầu phủ, Hoàng Thượng cân nhắc, cho Tề Trung Châu vào Thái Y Viện.

Vì hôn sự của Tề Trung Châu, cùng Tam phòng Tề gia ở bên ngoài cũng trở về, lần này Nam Dương Hầu phủ mới chính thức là cả nhà đoàn tụ.