Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm

Chương 15

“…” Trong nháy mắt khi đôi môi tiếp xúc, phía sau lưng An Lạc liền cứng đờ, anh lập tức nghiêng đầu tránh đi.

Tuy chỉ đụng chạm một phần, nhưng cảm giác chân thực khi đôi môi đó chạm vào vẫn còn vương lại rất rõ ràng bên môi, đôi môi nóng rực cùng hơi thở cương nghị thuộc về quân nhân của An Trạch thậm chí còn khiến hô hấp của An Lạc như ngưng lại.

An Lạc là một người mắc bệnh sạch sẽ, kiếp trước cũng chưa từng chân chính chạm môi với ai, anh cảm thấy sự tiếp xúc thân mật này rất buồn nôn, hơn nữa trong lòng vẫn luôn thầm mến An Dương, lại càng không thể chấp nhận việc chạm môi với người khác.

Không ngờ, dưới tình huống như thế này mà lại hôn cậu em trai An Trạch, An Lạc cực kỳ xấu hổ, vội vàng cứng ngắc dời đường nhìn.

Vậy mà An Trạch vẫn tỏ ra rất điềm tĩnh, cậu mỉm cười, tiếp tục câu chuyện lúc nãy, hỏi: “Anh phát hiện ra điều gì?”

An Lạc vờ bình tĩnh, nói: “Ừm, tôi phát hiện, khung ảnh trên bàn tôi đã bị mở ra, cậu không tin có thể mở ra, xem bên trong rốt cục có máy nghe trộm hay không.”

An Trạch im lặng trong chốc lát, gật đầu, “Em rất vui vì anh có thể tín nhiệm em, hơn nữa còn nói cho em biết bí mật này.” Thoáng dừng lại, tựa hồ mang theo chút vui đùa mà hỏi, “Anh không sợ máy nghe trộm là do em lắp đặt sao?”

An Lạc nói: “Tôi tin tưởng vào ánh mắt của mình.”

Vì muốn để cho người nhà an tâm mà ngay cả chuyện mình bị điều đến căn cứ không quân cũng giấu diếm, một quân nhân không màng đến nguy hiểm tính mệnh mà chấp hành nhiệm vụ khó khăn như vậy, cậu em tư An Trạch quanh năm suốt tháng rất ít khi ở nhà, phẩm hạnh xem ra cực kỳ chính trực, An Lạc tin tưởng cậu ta sẽ không thực hiện loại chuyện giết người chiếm đoạt tài sản như thế này.

Theo như lời cậu ta nói, thân là một quân nhân, cậu ta có tín ngưỡng và nguyên tắc của mình. Nếu cậu ta thực sự cảm thấy hứng thú với tài sản của An gia thì sẽ không vào trường quân đội, bởi một khi đã trở thành quân nhân thì nhất định phải chấp nhận sự quản lý của quân đội, xuất ngũ tham gia thương nghiệp đã khó, giờ sẽ càng thêm trắc trở.

Tuy cho tới bây giờ, An Lạc chưa thể dành hoàn toàn sự tín nhiệm của mình cho cậu em tư này, nhưng trong số mấy người em trai, nếu đem so sánh với nhau, An Trạch chắc chắn là người đáng tin cậy nhất. An Lạc cũng hy vọng mình sẽ không nhìn lầm.

Nhìn sườn mặt không chút biểu cảm của anh trai, An Trạch im lặng một lúc lâu, đột nhiên tiến gần đến tai anh, thấp giọng: “Anh, ban nãy hình như mới hôn em.”

“…” An Lạc cứng mặt không nói được lời nào, bởi vì xấu hổ mà tai chậm rãi biến thành màu đỏ.

Quá trình làn da trắng nõn dần biến thành màu đỏ đều được thu hết vào tầm mắt của An Trạch, nhìn vẻ mặt kéo căng xấu hổ của anh trai, An Trạch không kiềm được mỉm cười, “Không sao đâu, đừng để tâm.”

Nói xong liền đứng dậy, đẩy xe lăn của An Lạc ra ngoài cửa, “Đi ăn trưa thôi, anh.”

***

An Trạch đẩy An Lạc tới trước bàn ăn, rồi xoay người xuống nhà bếp. Một lát sau, cậu bưng một mâm thức ăn đẹp mắt lên, tất cả đều là đậu Hà Lan, các loại nấm xào thông thường, nhìn cực kỳ thanh đạm ngon miệng.

An Lạc kinh ngạc phát hiện, đây đều là những món anh thích ăn, tuy không thèm ăn, nhưng nhìn tất cả các món trên bàn đều là món khoái khẩu của mình, tâm tình An Lạc cũng tốt lên rất nhiều, liên quan đến ăn uống dường như thấy khá hơn.

An Trạch bày món xong, xoay người xuống nhà bếp bưng một bát canh to mang lên. Nhân lúc cậu xuống lấy cơm, An Lạc có chút hiếu kỳ bèn cầm thìa khẽ khuấy lên, thấy trong bát canh có xương và đậu, là canh xương thịt lợn hầm đậu mình thích nhất, có lẽ vì đã được hầm rất lâu nên bát canh có mùi vị rất thơm.

An Trạch nhanh chóng mang cơm lên, đơm cho An Lạc một bát, nhìn bát canh có dấu vết bị khuấy lên, bèn hỏi: “Anh muốn ăn canh trước?”

An Lạc bình tĩnh nói: “Sao cũng được.”

Trong bụng tự nhiên muốn ăn canh trước, nhưng An Lạc không có thói quen nói ra.

An Trạch dường như nhìn thấu tâm tư của anh, khẽ mỉm cười, lấy muôi múc một bát canh đưa đến trước mặt An Lạc, “Đây anh, nếm thử chút xem.”

An Lạc cầm thìa thử mấy ngụm, mùi vị còn ngon hơn so với tưởng tượng. Cũng chẳng biết có phải do sau khi trùng sinh mà tâm tình anh lúc nào cũng không tốt, mấy ngày nay ăn cái gì cũng thấy không thích, nhưng bát canh xương hôm nay quả thực được hầm rất ngon, rõ ràng đầu bếp lúc hầm canh đã phải mất rất nhiều suy nghĩ.

An Lạc húp vài thìa, cảm thấy dạ dạy ấm áp hơn, quả thực là hưởng thụ. Cúi đầu chuyên tâm uống, bát canh nhanh chóng được ăn hết. Dùng khăn tay lau nước canh còn sót lại trên môi, An Lạc quay đầu sang hỏi: “Hôm nay đổi đầu bếp sao?”

Anh nhớ rõ mùi vị có chút mặn của thức ăn hôm qua khi cùng ăn với bố, nhất là canh cá, An Lạc cảm thấy rất ngấy, dưới ánh nhìn từ ái của An Úc Đông mới đành miễn cưỡng uống một bát. Hôm nay thức ăn thanh đạm ngon miệng hơn, không giống như được làm ra từ tay một người.

An Trạch không trả lời thẳng câu hỏi của anh mà hỏi lại: “Anh thích canh này ư?”

An Lạc đáp: “Ừ, rất ngon.”

An Trạch mỉm cười, “Vậy hôm nào em lại nấu cho anh nhé.”

An Lạc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu, “Đây là đồ cậu nấu?”

An Trạch gật đầu, “Vâng, em đã tham khảo ý kiến của bác sĩ, hiện tại anh bị gãy xương, đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, nhất định phải chú ý bổ sung chất canxi, ăn nhiều loại canh này mới có lợi cho thân thể của anh.”

“…” An Lạc hoàn toàn không thể liên tưởng tới một thanh niên mặc quân trang với một thanh niên đứng trong nhà bếp với nhau được.

Nhưng tài nghệ nấu nướng của An Trạch thực sự rất đỉnh, món ăn cậu làm rất hợp khẩu vị của anh, rau xào cũng không cho quá nhiều gia vị, nhai trong miệng thoải mái ngon lành, canh hầm không chỉ vô cùng ngon mà còn rất chú trọng dinh dưỡng. Không ngờ An Trạch nhìn nghiêm túc chính trực như vậy mà lại là một người am hiểu sinh hoạt, hơn nữa còn cực kỳ cẩn thận chu đáo.

An Lạc im lặng một hồi, ngờ vực hỏi: “Hôm nay đầu bếp trong nhà vắng mặt sao? Làm thế nào mà cậu lại tự mình xuống bếp?”

Từ lúc sáng sau khi bố và An Mạch đi, mấy người giúp việc nhanh chóng sửa sang lại phòng ngủ cho An Lạc cũng đi khỏi, căn biệt thự rộng lớn như vậy dường như chỉ còn lại hai anh em An Lạc và An Trạch, những người khác không biết đã chạy đi đằng nào, bóng người cũng chẳng thấy đâu.

An Lạc không nén nổi có chút nghi ngờ, tại sao trong nhà lại đột nhiên trở nên yên lặng như thế này.

An Trạch nhàn nhạt nói: “Bị em đuổi đi rồi.”

“…”

“Em muốn tự nấu canh cho anh, đầu bếp ở lại vướng chân vướng tay lắm, vậy nên em cho cô ấy về nhà nghỉ một ngày để chăm sóc con gái.” An Trạch quay đầu lại nhìn An Lạc, mỉm cười, “Anh không thích ăn những món em làm sao?”

An Lạc vội nói: “Không phải.”

“Vậy ăn nhiều một chút nữa đi.” An Trạch múc một bát nữa đưa tới.

“…” An Lạc không nói gì.

Anh cảm thấy mỗi lần đối thoại với An Trạch sẽ bất tri bất giác mà bị cậu chiếm mất quyền chủ động, cá tính của cậu em này dường như có phần bá đạo, tuy cậu ta không cương quyết bức người khác phải làm gì, nhưng cái kiểu vừa yêu cầu lại còn mỉm cười còn khiến người ta khó cự tuyệt hơn.

An Lạc không thể làm gì khác hơn là cúi đầu uống hết bát canh thứ hai cậu đưa tới.

Sinh mệnh một đời trước, An Lạc có thói quen ăn đủ bảy phần, anh chưa từng uống hai bát canh trong một bữa cơm bao giờ. Không ngờ dưới nụ cười và ánh nhìn chăm chú của An Trạch lại kiên trì uống hết hai bát canh, coi như là thiết lập một kỷ lục mới trong lịch sử.

***

Bữa cơm trưa coi như ấm áp chưa kết thúc thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở toang.

Từ tiếng bước chân có thể đoán ra có hai người, An Lạc nghi ngờ quay đầu lại, đúng lúc đối diện với một đôi mắt đang cười tủm tỉm.

“Anh ơi, em đến thăm anh nè ——” Cùng lời nói khiến da đầu tê rần rần này, An Nham cợt nhả đi tới, có lẽ là muốn ôm chầm lấy An Lạc, chỉ có điều đúng lúc An Trạch ngồi ngoài bàn chắn trước xe lăn của An Lạc, An Nham không thể làm gì khác hơn là dừng bước chân trước bàn ăn, nở một nụ cười xán lạn với An Trạch, “Lão Tứ, đã lâu không gặp.”

An Trạch tỏ ra bình tĩnh, “Tôi không thích bị gọi là lão Tứ.”

An Nham nhún vai, “Được rồi, vậy A Trạch, Tiểu Trạch, Tiểu Tứ, cậu thích cái nào?”

An Trạch không thèm để ý tới cậu ta, ngoảnh mặt đi gấp đồ ăn.

An Nham mặt dày ngồi xuống bàn đối diện, một lúc sau, một người khác cũng bước vào, quả nhiên là An Mạch.

An Lạc nghi ngờ ngẩng đầu hỏi: “Hai đứa sao lại về cùng nhau?”

An Mạch ngoan ngoãn trả lời: “Em gặp anh hai ở ngã tư, anh ấy tiện thể chở em về.”

An Nham cười hì hì nói: “Anh, không phải em đã nói là sẽ về nhà thăm anh sao? Làm người phải biết giữ chữ tín, lúc nghe bố nói anh đã về, em liền thoái thác hết mọi công việc của hôm nay, lập tức trở về nhà thăm anh.” Dứt lời, ngoảnh mặt xuống nhà bếp, gọi: “Cô Trương, cậu hai của cô đã về rồi nè, nhanh mang cho cháu một đôi đũa ——”

“Cô Trương không có ở đây đâu, tự đi lấy đi.” An Trạch đột nhiên cắt đứt lời cậu.

An Nham kinh ngạc quay đầu lại: “Không có ở đây? Tại sao?”

An Trạch đáp: “Tôi cho cô ấy nghỉ hai ngày.”

An Nham im lặng chốc lát, tức giận đứng dậy xuống nhà bếp lấy đũa, cũng tiện thể cầm cho An Mạch một đôi.

“Nói như vậy, thức ăn hôm nay là do lão Tứ làm, đúng là hiếm có nha, anh đây nhất định phải nếm thử. Nào, Tiểu Mạch, miếng xương to nhất này cho em này.” An Nham gấp một miếng xương đầy thịt vào bát An Mạch, sau đó quay lại mỉm cười, “Nước canh còn lại anh ăn hết nhé.”

An Mạch nói: “… Anh ăn đi.”

Vì vậy An Nham bưng thẳng bát canh lên mà uống.

Là anh cả, An Lạc vẫn tỏ ra bình tĩnh như cũ, vùi đầu ăn, hoàn toàn coi ba cậu em trở thành trong suốt.

Đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp: “Anh đã ăn no chưa? Chưa no bảo em nấu thêm.”

Hơi thở ấm áp lướt nhẹ bên tai, khiến An Lạc đột nhiên nhớ lại hình ảnh môi chạm môi trong phòng ngủ kia, mùi hương và nhiệt độ đặc biệt thuộc về cậu làm thân thể An Lạc hơi mất tự nhiên, trở nên cứng ngắc.

Câu hỏi quan tâm lại hợp ý này làm tăng thêm một chút ấm áp.

Quả thực anh ăn chưa no, nhưng thức ăn đều đã bị An Nham ăn tham giành hết đi rồi. An Trạch vốn chỉ chuẩn bị đủ số lượng cho hai người ăn, đột nhiên thêm hai người khác nên tự nhiên sẽ bị thiếu, An Trạch sợ anh ăn chưa no nên mới hỏi như vậy.

Cảm giác được người khác quan tâm săn sóc như thế này khiến lòng có chút rung động, An Lạc quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt cũng dịu dàng hơn rất nhiều, gật đầu nói: “No rồi, không cần phiền phức nữa đâu.”

An Trạch mỉm cười, “Vậy em đưa anh vào nghỉ ngơi nhé?”

“Ừ.”

An Trạch đứng dậy, đẩy chiếc xe lăn của An Lạc vào phòng ngủ.

An Nham đằng sau gọi với: “Rau không đủ, An Trạch xào thêm hai đĩa nữa được không?”

An Trạch không ngoảnh lại, nói luôn: “Trong tủ lạnh có đấy, tự làm đi.”

“…” An Nham im lặng trong thoáng chốc, rồi thấp giọng phàn nàn, “Đúng là vẫn xấu tính như xưa, gọi người ta về mà có thái độ này đây.”

An Mạch nhỏ giọng: “Anh hai, em nấu thêm chút nữa, anh muốn ăn gì?”

Cuộc đối thoại của hai người từ từ xa dần, An Trạch đẩy An Lạc vào phòng ngủ, rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên ắng, ở cùng An Trạch khiến An Lạc cảm thấy hơi mất tự do, không thể làm gì hơn là dời đường nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Nhớ lại lúc ở bệnh viện Chu Thái Bình đã nhắc qua, An Nham và An Trạch từ nhỏ đã không hợp nhau, khi còn bé lúc nào cũng đánh nhau đến mức mặt mũi bầm dập, sau này lớn lên, tuy không hành động trẻ con là đánh nhau nữa, nhưng hai đứa mỗi khi ở cùng một chỗ, không nói quá ba câu thì đã trở nên tẻ ngắt.

Xem tình huống vừa rồi, Chu Thái Bình nói quả nhiên không sai, hai người bọn họ rõ ràng không hợp nhau.

An Lạc hơi nghi ngờ, hỏi: “An Trạch, cậu rất ghét An Nham sao?”

An Trạch thoáng lặng im, rồi nói: “Em chỉ không thích anh ta lúc nào cũng chọc anh tức giận, mỗi lần phạm lỗi lại lấy anh làm lá chắn.” An Trạch hơi dừng lại, bước tới gần xe lăn của An Lạc, đặt tay lên tay vịn xe lăn, cúi người, nhìn anh chăm chú.

Khoảng cách gần như vậy, An Lạc thậm chí có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong ánh mắt đen sẫm của cậu.

“Anh, anh luôn luôn mềm lòng với anh ta, mỗi lần anh ta làm sai, giả bộ đáng thương trước mặt anh, anh lại tin lời, thu dọn đống lộn xộn cho anh ta. Còn đối với em…”

Cậu đột nhiên dừng lại, dường như không thể nói ra câu tiếp theo, cũng không muốn nói. Đột nhiên dừng lại như vậy khiến không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng, tâm tình không thể nói rõ trong mắt cậu chợt lóe lên rồi biến mất.

An Trạch đứng thẳng dậy, nhìn chăm chú vào đôi mắt An Lạc, thấp giọng nói từng chữ từng câu: “Anh không cần quá lo lắng, em với An Nham dù sao cũng là anh em ruột thịt, chỉ cần anh ta không động vào đường biên của em, em sẽ không làm gì với quá phận với anh ta đâu.”

Dứt lời liền xoay người đi mất, chỉ chừa lại cho An Lạc một bóng lưng lạnh lùng.

Vừa nói được một nửa lại dừng lại, nội dung tiếp theo rốt cục là gì vậy?

An Lạc khẽ nhíu mày.

Chỉ tới lúc này anh mới ý thức được, tình cảm của anh em An gia, dường như còn phức tạp hơn so với tưởng tượng của mình.