Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu

Chương 52: Đào hoa công chúa

Lý Thần Phong vốn muốn giải thích cho người này ngọn nguồn, đột nhiên nghe được lời này, không khỏi kinh ngạc trừng mắt, trầm mặc mà ngậm lại miệng.

Hắn không nói lời nào, Lâm Tịch Cẩn mỉm cười: "Ngươi nhận biết, Hiền Vương điện hạ tự nhiên cũng nhận biết, người này không thích ta, đơn giản chính là bất mãn hôn ước của ta cùng Hiền Vương, ta đoán, hắn thích Hiền Vương điện hạ, nhưng sao?"

Lý Thần phong hít một hơi, bao nhiêu tị hiềm đều quên mất, vội duỗi tay che lại miệng y: "Hư......"  

Người nọ lại như là đã biết cái gì , ánh mắt càng thêm không tốt, gắt gao nhìn chằm chằm y một lúc lâu, cuối cùng chỉ là hướng Lý Thần Phong khẽ gật đầu, xem như là chào hỏi.  

Lâm Tịch Cận biết y đây là bị xem thường, bất quá y chán nản một trận lúc sau, lại cũng không quá để ý, dù sao cũng đã trải qua hai đời người, hà tất vì địch ý của người này mà làm bản thân không thoải mái.

Lúc sau, Đào Hoa công chúa và Phò mã Tư Mã Tuấn thế nhưng cũng song song mà đến,lễ cập kê của  Lâm Ngọc Hồng hôm nay tăng thêm phong cảnh. Điều này, Lâm Tịch Cẩn lại có chút khó hiểu, cớ gì mà lễ cập kê của Nhị tiểu thư phủ tướng quân phủ lại dẫn tới nhiều  nhân sĩ như vậy? Hay là Thanh Chiêu gần nhất có cái gì không tốt?  

Y lại không biết, hôm nay người đến đây đều là hướng về phía Lâm Tịch Cận y mà tới, cũng không phải số ít, tin tức Hiền Vương có hôn ước cũng đủ khiến cho khắp nơi gợn sóng.  

Đào Hoa công chúa vóc người cao gầy, thân hình cân xứng, một đôi mày lá liễu, đôi mắt  đen nhánh chớp động, phục sức quý giá đẹp đẽ đeo trêи người càng tôn lên dáng vẻ cao quý. Liếc mắt một cái đã hơn những hoa thơm cỏ lạ, nói đến, nàng cũng bất quá mới hai mươi tuổi, đúng là mỹ lệ không gì sánh được tuổi tác. Tư Mã Tuấn tuấn nhan lạnh lùng, đứng bên cạnh nàng trầm mặc không nói, đơn giản như vậy, nhưng thật ra tài tử giai nhân.

"Ngươi đó là tiểu tứ Lâm gia? Quá nhỏ gầy."  

Đào Hoa công chúa lập tức hướng về Lâm Tịch Cẩn đi tới, trêи dưới đánh giá một phen , lúc sau khẽ lắc đầu thở dài nói.

Lâm Tịch Cận không hiểu Đào Hoa công chúa đến tột cùng  tính tình thế nào, lại nghe được câu nói này của nàng...... Xem như rất khách khí, liền mỉm cười đáp lễ, nói: "Công chúa xin đừng trách, ta thật là còn nhỏ!"  

Đào Hoa công chúa lộ ra vẻ tươi cười, thần sắc rất là hoà nhã: "Nhưng thật ra có thể nói, xác thật, hiện tại cũng nhìn không ra cái gì, không chừng  trưởng thành chính là  mỹ nhân , hoàng chất của ta cũng là có chủ ý, bổn cung biết chính hắn là người mở miệng muốn ngươi, tất nhiên là sẽ không làm khó ngươi. Bất quá đệ đệ ta cũng khó mà nói, hắn tính tình rất là quái đản nhưng lại thích hoàng chất nhi vô cùng, chỉ sợ ngươi phải nếm chút khổ sở."  

Đệ đệ của Đào Hoa công chúa? Trong đầu Lâm Tịch Cẩn nhanh chóng chuyển động, tầm mắt theo bản năng nhìn về phía tuyệt mỹ nam tử phía trước : "Công chúa nói chính là Nhạc Vương gia sao, nghe đồn Nhạc Vương gia tính tình tiêu sái gọi là Thanh Chiêu đệ nhất Tiêu Dao Vương gia, hôm nay vừa thấy, lại giác có chút hữu danh vô thực, Vương gia mặt mày rõ ràng có chút lo lắng."  

Đào Hoa công chúa sửng sốt, ngay sau đó ha ha nở nụ cười: "Quả nhiên là rất thông minh, ta biết hoàng chất của ta sẽ không thật sự bạc đãi chính mình!"  

Nàng vừa cười, vừa từ trong tay áo lấy ra một cái hộp tinh xảo, tùy ý ném tới tay Lâm Tịch Cận : "Xem như là quà gặp mặt, đây chính là quà tự tay bổn cung vì ngươi mà chọn đó, rất thực dụng."  

Lúc này, Tư Mã Tuấn thần sắc lãnh đạm cũng từ trong lòng lấy ra một cái  hộp đưa tới. Lâm Tịch Cận ngốc ra, cũng nhận lấy,  do dự nói: "Cảm ơn Tư Mã tiên sinh, chỉ là ngài cùng công chúa mỗi người một phần, như vậy xem như thu song lễ đi?" 

Nói xong y lộ ra biểu tình đắc ý.

Y nhớ tới Tư Mã Tuấn là người không ham mê nữ sắc, phương diện đức hạnh kỳ thật cũng là tuyệt hảo, cùng Đào Hoa công chúa là một lương duyên tốt đẹp, chỉ là trong đó hỗn tạp rất nhiều hiểu lầm, hai người lại đều rất có cá tính , thời gian rất lâu, hiểu lầm  cũng không có cởi bỏ, tự nhiên khó có thể hòa hợp ở chung. Kiếp trước nghe nói hai người có hiềm khích, Tư Mã Tuấn lại không nhường nhịn Đào Hoa công chúa nên cả hai có rất nhiều bất mãn, lại cũng vẫn mặt lạnh như thường nghĩ như thế  hai người lại cũng là có tình. Chỉ là vốn có chút gập ghềnh, tự nhiên chịu không nổi người ngoài thêm mắm thêm muối, huống chi người kia rõ ràng là có tâm tính vô tâm.

Từ một ngày chứng kiến, nữ nhân rõ ràng chính là cố ý muốn trêu chọc tính kế Tư Mã Tuấn, không khó tưởng tượng nàng sau lưng còn có nguyên do khác. Lâm Tịch Cận rất có hảo cảm với Đào Hoa công chúa, đối với Tư Mã Tuấn cũng không có ác cảm gì nên liền sinh ra một tia nhắc nhở, ý muốn hai người vui vẻ ở chung.   

"Tiên sinh? Tiểu Tứ Nhi, ngươi không nên xưng một tiếng Phò mã gia sao?" Thần sắc Đào Hoa công chúa hơi có chút cổ quái, nhìn trượng phu thần sắc lạnh lùng bên cạnh liếc mắt một cái, nhịn không được mở miệng.