Nhìn dáng vẻ vô ngữ hết biết nói gì của Lâu Vũ, Mạc Phi an ủi: “Ngươi không
cần quá thất vọng, lọ dược khi nãy có thể chửa khỏi năm phần ám thương
của ngươi, hơn nữa ngươi lại có không linh chi thể, thân thể sẽ tự tiến
hành chữa trị, không bao lâu nữa sẽ khôi phục như trước, sau này tiền đồ vẫn vô lượng, đương nhiên, nếu muốn hoàn toàn khôi phục tư chất thì vẫn cần cửu diệp bổ thiên thảo.”
“Không linh chi thể? Đó là cái gì?” Lâu Vũ có chút khó hiểu nhìn Mạc Phi.
“Đó là một dạng thánh thể tu luyện, người có được thể chất này chẳng những
có tốc độ tu luyện rất nhanh, hơn nữa cơ bản sẽ không gặp phải bình
cảnh, chỉ cần tích lũy đủ nguyên lực sẽ thăng cấp, tốc độ khôi phục khi
bị thương cũng rất nhanh… Người có được thể chất này đều là con cưng của trời.” Mạc Phi nhịn không được ghen tị nhìn Lâu Vũ.
Lâu Vũ cười cười: “Hóa ra ta là không linh chi thể sao? Đúng là ngoài ý muốn.”
Mạc Phi hừ khẽ một tiếng: “Đừng tưởng ngươi là không linh chi thể là giỏi
lắm, trên đời này người tư chất tốt nhưng chết sớm nhiều lắm, ngươi tốt
nhất nên cẩn thận một chút.”
Lâu Vũ bất đắc dĩ nhún vai: “Cám ơn ngươi nhắc nhở, đúng rồi, cửu diệp bổ thiên thảo có hình dáng thế nào?”
Mạc Phi nghĩ nghĩ nói: “Ngươi lấy giấy bút tới đi, ta vẽ cho ngươi xem.”
Lâu Vũ nhịn không được có chút cảm động, nhìn Mạc Phi nói: “Cám ơn ngươi.”
Mạc Phi mỉm cười thản nhiên: “Không cần khách khí, đây là chuyện ta phải
làm, đương nhiên nếu ngươi nguyện ý trả mấy chục mấy trăm tỷ thì càng
tốt hơn nữa.”
Lâu Vũ: “…”
Một lúc lâu sau đó, Lâu Vũ cầm bức vẽ tinh thảo của Mạc Phi, sắc mặt thực rối rắm: “Ngươi vẽ bừa có lệ với ta à?”
Mạc Phi đen mặt: “Gì mà vẽ bừa chứ? Bức tranh của ta rõ ràng rất sinh động rất hình tượng mà.”
Lâu Vũ không nói tiếng nào nhìn chằm chằm Mạc Phi.
Mạc Phi bị nhìn tới đỏ mặt: “Rồi rồi, bức vẽ quả thực hơi xấu một chút, à
không, là ta vẽ theo trường phái ấn tượng đó, mặc dù xấu nhưng có đủ các điểm đặc thù, ngươi thông qua được thì thông qua đi, so với không có
vẫn tốt hơn mà, đúng không?”
Lâu Vũ cất bức vẽ nói: “Ta sẽ phái người thăm dò, hi vọng sẽ có tin tức.”
Mạc Phi gật đầu: “Ta sẽ cầu thần linh phù hộ cho ngươi.”
“Thần linh? Ngươi không phải không tin tưởng thần thánh à?” Lâu Vũ khó hiểu hỏi.
“Đúng vậy! Cho nên ta tùy tiện nói thôi a.”
Lâu Vũ: “…”
Thấy sắc mặt Lâu Vũ trở nên khó coi, Mạc Phi đứng dậy nói: “Ta đi tu luyện.”
Lâu Vũ thu liễm thần sắc: “Hảo hảo tu luyện đi, tốt xấu gì cũng có thực lực tự bảo hộ mình, với danh tiếng của ngươi bây giờ, rất nhiều chuyện
không thể che giấu được đâu.”
Hiện giờ Mạc Phi sáng chói như vậy, sớm muộn gì cũng có người phát hiện sự lợi hại của hắn, khi đó có muốn
giấu cũng không được, điều duy nhất có thể làm bây giờ là kéo dài được
bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Mạc Phi ngoài ý muốn liếc nhìn Lâu Vũ, nghĩ tới lão sư dược tề của mình, hắn nghiêm túc gật đầu: “Ta biết rồi.”
Lâu Vũ mím môi, có chút bất an nhìn Mạc Phi: “Gần nhất ngươi nên cẩn thận một chút.”
Người nổi bật dễ bị ghen ghét ám hại, cho dù hắn có ngoại công làm chỗ dựa vẫn khó tránh khỏi, nói chi là Mạc Phi.
Mạc Phi gật đầu: “Ta biết rồi.”
Mạc Phi nhíu mày, không phải hắn không biết che giấu, chỉ là cứ trói chân trói tay như vậy sẽ vĩnh viễn không có ngày ngẩng đầu.
…
Trong phòng huấn luyện, Tô Vinh quỳ rạp dưới đất, cả người đau nhức.
Mạc Nhất chỉ một loạt lọ thuốc ở góc tường: “Nhìn thấy không, tất cả số đó
đều là dược tề chữa trị để ngươi dùng, có tác dụng hỗ trợ ngươi khỏe lại trong thời gian ngắn nhất, sau đó tiếp tục huấn luyện. Nhìn số thuốc
này hẳn ngươi cũng tưởng tượng được thiếu gia quyết tâm cỡ nào đi, nếu
ngươi dám thua trận, hẳn có thể đoán được kết cục thê thảm của mình đúng không?”
Tô Vinh nhìn Mạc Nhất mỉm cười hệt như ác ma, cắn răng bò dậy, tiếp tục chiến đấu.
Không bao lâu sau, Tô Vinh lại bị đánh nằm bẹp dưới đất.
“Ngươi làm sao vậy hả? Thăng lên cấp bốn rồi mà vẫn yếu như vậy, bộ dáng này
của ngươi sao đánh thắng được nha đầu Minh Phi Nhã kia.” Mạc Nhất lạnh
lùng nói.
Lâu Vũ mở cửa phòng huấn luyện, tiến vào.
Nhìn thấy Lâu Vũ tiến vào, Mạc Nhất vô thức nhíu mi, có chút ghét bỏ nói: “Tam hoàng tử.”
Nhìn dáng vẻ xa cách của Mạc Nhất, Lâu Vũ cũng không tức giận: “Mạc Nhất, tốt quá hóa lốp, để Tô Vinh nghỉ ngơi một chút đi.”
Tô Vinh thực cảm động nhìn Lâu Vũ, thầm nghĩ, vẫn là tam hoàng tử tốt nhất!
Mạc Nhất nghĩ nghĩ một chút, gật đầu: “Cũng được.”
Mạc Nhất cầm kiếm đi ra ngoài, Tô Vinh lặng lẽ thở phào một hơi.
“Ngươi không sao chứ?” Nhìn Tô Vinh nằm dài dưới đất, Lâu Vũ hỏi.
“Tạm thời không có việc gì, cho dù thương tích đầy mình thì cũng là việc
nhỏ, quan trọng là ba ngày sau có thể sống sót hay không.”
Lâu Vũ lắc đầu: “Vậy ngươi cố gắng đánh bại Minh Phi Nhã đi, lúc lên đài ngàn vạn lần đừng thương hương tiếc ngọc.”
Tô Vinh xấu hổ cười cười: “Ta nào dám chứ.”
Lâu Vũ nhìn Tô Vinh nói: “Chuyện ngươi thăng cấp lần này đừng để truyền ra
ngoài, cho dù phụ thân hay gia gia cũng không được nói, biết chưa?”
Tô Vinh nghiêm túc gật đầu: “Tam hoàng tử, ngươi yên tâm, ta hiểu mà.”
Lâu Vũ gật gật đầu: “Vậy thì tốt rồi, ngươi tiếp tục đối chiến với Mạc Nhất đi, ta sẽ xem tư liệu chiến đấu trước kia của Minh Phi Nhã thử xem có
tìm được nhược điểm hay không, hi vọng có thể giúp đỡ ngươi một chút.”
Nghe Lâu Vũ nói vậy, Tô Vinh nhịn không được kích động gật gật đầu lia lịa: “Đa tạ tam hoàng tử.”
“Mạc Nhất xuống tay thực ác a!” Lâu Vũ có chút trêu chọc nói.
Tô Vinh bất đắc dĩ thở dài: “Lúc Mạc Phi đặt cược, Mạc Nhất cũng đặt theo một tỷ, nếu ta thua, Nhất Nhất…”
Lâu Vũ cười cười: “Hóa ra Nhất Nhất đặt nhiều như vậy a, hiện giờ tỷ lệ đã
lên tới một bồi ba mươi rồi, ta vừa mới rải một vòng, đặt năm tỷ cho
ngươi a.”
Năm tỷ là con số tối đa mà các sòng bạc có thể tiếp nhận, Lâu Vũ tính toán xong liền đặt cược.
Sắc mặt Tô Vinh cứng ngắc, hai tỷ của tam hoàng tử phi đã đủ đáng sợ rồi,
hiện giờ tam hoàng tử còn nhảy vào giúp vui, ngày chết của hắn thực sự
không có cách nào né tránh a.”
Lâu Vũ mỉm cười tươi rói nhìn Tô
Vinh, nặng nề vỗ vỗ bả vai Tô Vinh: “Vinh Vinh à, trách nhiệm của ngươi
rất trọng đại, nhất định phải cố gắng a!”
Tô Vinh miễn cưỡng cười cười: “Vâng tam hoàng tử, ta nhất định sẽ cố gắng.”
Lâu Vũ gật đầu: “Tốt lắm tốt lắm, một khi đã vậy thì ta an tâm rồi.”
Tô Vinh: “…”
Lâu Vũ cỗ vai Tô Vinh: “Ta sẽ không chậm trễ ngươi cùng Nhất Nhất, cố lên a! Xuất ra chút nam tử khí khái đi!”
Tô Vinh cười khổ, làm chuyện gì cũng có giá của nó a! Thiên hạ này không có cái bánh nào là cho không cả.
Tạm biệt Tô Vinh, Lâu Vũ đi tới phòng tu luyện chuyên dụng của mình bắt đầu tu luyện, sau khi uống dược tề của Mạc Phi, ám thương của hắn đã tốt
hơn rất nhiều, tốc độ tu luyện cũng tăng lên.
Lâu Vũ cố gắng hấp
thu tinh nguyên lực, trước kia mỗi khi hấp thu thì mười phần hết chín
phần bị tản đi, hiện giờ nhiều nhất chỉ tản đi hai phần, cộng thêm trận
bàn hỗ trợ, tốc độ tu luyện so với trước lúc bị thương còn nhanh hơn.
Lâu Vũ mở mắt, gần nhất hắn đã bắt đầu có dấu hiệu tiến vào cấp sáu, chỉ
cần cố gắng hơn một chút có lẽ sẽ thăng lên cấp sáu trong cuộc thi.
Lâu Vũ híp mắt thầm nghĩ, nếu mình thăng cấp thì có lẽ sẽ gánh được chút
lực chú ý giùm Mạc Phi, cũng có khả năng bảo hộ Mạc Phi tốt hơn.
Ba ngày nhanh chóng trôi qua, vòng thi đấu thứ hai bắt đầu.
Sau khi trải qua vòng loại, số lượng tuyển thủ chỉ còn lại năm trăm người.
Mạc Phi có chút phiền muộn đi tới: “Nhất Nhất, đối thủ của ngươi hôm nay là ai vậy?”
“Là một tinh sư cấp hai may mắn, vòng đầu không bị loại có lẽ đã dùng hết may mắn của hắn rồi.” Mạc Nhất thản nhiên nói.
Mạc Phi gật gật đầu: “Nếu Tô Vinh có vận khí như ngươi thì ta việc gì phải lo lắng như vậy chứ.”
Tô Vinh từ trong phòng đi ra, thấy Mạc Phi cùng Mạc Nhất thì nhịn không được muốn đi đường vòng.
“Vinh Vinh à, ngươi cảm thấy hôm nay mình có mấy phần thắng a?” Mạc Phi tò mò hỏi.
Sắc mặt Tô Vinh cứng ngắc: “Đại khái khoảng bảy phần.”
Lâu Vũ vận dụng mạng lưới tình báo thu thập rất nhiều bản ghi chép chiến
đấu của Minh Phi Nhã, sau khi xem qua, Mạc Nhất liền mô phỏng theo
phương thức tấn công của Minh Phi Nhã giao chiến với Tô Vinh, Lâu Vũ
cũng chỉ điểm hắn rất nhiều.
“Bảy phần à? Không tồi, không tồi.” Mạc Phi cười tủm tỉm.
Lâu Vũ bước tới vỗ vỗ vai Tô Vinh: “Tốt lắm, cứ thuận theo tự nhiên đi, ngươi đừng quá áp lực, chúng ta sẽ cổ vũ ngươi.”
Tô Vinh cười khô khan: “Cám ơn mọi người.” Chết tiệt, trên lưng có ba hòn núi lớn, áp lực của hắn có thể không lớn à?
…
Học viện Phi Tuyết vừa tới nơi, mọi người liền vây lấy Minh Phi Nhã.
“Minh học tỷ, đối thủ hôm nay của ngươi là Tô Vinh a! Mặc dù có chút bản lĩnh nhưng vẫn kém xa học tỷ.”
“Nghe nói trận trước hắn bị thương rất nặng, hôm nay có thể lên đài hay không vẫn chưa biết.”
“Trận này học tỷ nhất định không cần tốn sức.”
Minh Phi Nhã có chút do dự nói: “Chưa chắc đâu, ta nghe nói hôm qua bên các sòng bài có rất nhiều người cược lớn cho Tô Vinh.”
“À! Cái đám con bạc kia bị tỷ lệ cao làm mờ mắt ấy mà, hi vọng một đêm lên đời.”
Minh Phi Nhã cau mày: “Nhưng cơ hồ là được đặt cùng một lúc ở các sòng bạc, từ trăm vạn tới một tỷ, cộng lại khoảng năm tỷ.”
“Cho dù thương thế của Tô Vinh lành hẳn cũng không có khả năng là đối thủ
của ngươi a! Sao lại có người đặt lớn như vậy?” Có đồng học nghi hoặc.
Minh Phi Nhã lắc đầu: “Ta cũng không biết, có lẽ trải qua trận kịch chiến
trước đó, Tô Vinh bộc phát tiềm lực thăng lên cấp bốn.”
“Không đến mức đó đi, hắn may mắn vậy à?” Có đồng học không đồng ý.
“Bên kia, Tô Vinh tới rồi kìa.” Một tuyển thủ của học viện Phi Tuyết kích động nói.
Nhìn về phía Tô Vinh, ánh mắt Minh Phi Nhã lập tức nheo lại: “Quả nhiên đã thăng lên cấp bốn.”
Học viên của học viện Phi Tuyết kinh ngạc nhìn Minh Phi Nhã: “Học tỷ, ngươi nói Tô Vinh cấp bốn à?”
Minh Phi Nhã gật gật đầu, bình tĩnh nói: “Ừm, là cấp bốn, ta biết ngay mà, năm tỷ kia nhất định có vấn đề.”
Minh Phi Nhã mỉm cười thản nhiên, trong lòng vẫn vô cùng tự tin như cũ, cho
dù Tô Vinh thăng lên cấp bốn thì nàng vẫn không nghĩ Tô Vinh là đối thủ
của mình, Minh Phi Nhã nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, thầm nghĩ, như vậy cũng tốt, nếu Tô Vinh không tới thi đấu thì thực nhàm chán.