Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 21: Tham ăn

Tô Vinh gõ cửa, Mạc Phi cùng Mạc Nhất vội vàng thu châu báu lại.

Mở cửa ra thấy người tới là Tô Vinh, Mạc Phi lập tức mỉm cười tươi rói, có chút nịnh nọt hỏi: “Tiểu Vinh, có chuyện gì không?”

“Mạc Phi thiếu gia, chúng ta sắp tới hoàng đô rồi.”

Mạc Phi gật đầu: “Ta biết rồi.”

Tô Vinh nhìn Mạc Phi, có chút muốn nói lại thôi.

Thấy biểu tình Tô Vinh có vẻ khó xử, Mạc Phi tò mò hỏi: “Tiểu Vinh, ngươi có gì muốn nói à?”

“Mạc Phi điện hạ, ngươi đừng cười khoa trương như vậy, trông rất mất tự nhiên.” Tô Vinh nói xong liền rời đi.

Nhìn bóng dáng Tô Vinh, Mạc Phi quay qua nói với Mạc Nhất: “Nhìn đi nhìn đi, đây là điển hình của câu nói thượng bất chính hạ tắc loạn.”

Mạc Nhất gật đầu thật mạnh.

Tốc độ tinh xe chậm rãi chậm lại, Lâu Vũ từ phòng nghỉ tinh xe bước ra, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.

Nhìn biểu tình sẵn sàng đón địch của Lâu Vũ, Mạc Phi thầm nghĩ: bộ dáng cái tên này chẳng giống sắp kết hôn gì cả, cứ như sắp tham gia đại chiến ấy.

Mạc Phi đi tới bên cạnh Lâu Vũ, Lâu Vũ lạnh lùng liếc nhìn Mạc Phi một cái rồi nói: “Đi thôi.”

Liếc nhìn tòa hoàng cung lộng lẫy ở xa xa, cảm xúc trong lòng Mạc Phi có chút phập phồng.

Lâu Vũ nắm tay Mạc Phi đi vào hoàng cung, trong cung điện là yến tiệc linh đình, rất nhiều phu nhân ăn diện xinh đẹp cũng những nhân vật nổi tiếng đang trò chuyện, nhìn thấy Lâu Vũ cùng Mạc Phi tiến vào, âm thanh trò chuyện lập tức nhỏ đi.

Nhìn thấy ánh mắt đám người tập trung về phía mình, Mạc Phi nhịn không được có chút khẩn trương.

Lâu Vũ nắm tay Mạc Phi, áp sát tới bên tai Mạc Phi trào phúng: “Ngươi đang run à? Bị dọa tới nhũn chân rồi hả?”

Mạc Phi cũng áp sát bên tai Lâu Vũ, thì thầm: “Thiệt nhiều mỹ nữ đang nhìn ta, đâu chỉ là nhũn chân, xương cốt cũng sắp nhũn ra rồi này.”

Lâu Vũ cười cười: “Xương mềm cũng không sao, nhưng nếu ngươi dám ngã sấp xuống làm ta mất mặt thì ta sẽ cho ngươi biết thế nào là vĩnh viễn không thể đứng dậy được.”

Nhìn nụ cười mỉm ôn hòa trên mặt Lâu Vũ, Mạc Phi nghĩ thầm: cái tên mặt người dạ thú Lâu Vũ này nhất định là do hòn đá sinh ra.

Một nữ nhân ăn mặc diễm lệ đoan trang đi tới, bên cạnh là một nam nhân thoạt nhìn rất ôn hòa nhã nhặn, tuy bề ngoài nam nhân hòa ái dễ gần nhưng Mạc Phi cũng không dám sơ ý, người này chính là quân chủ đại nhân của Vinh quốc a!

“Đây chính là Mạc Phi à, quả nhiên tuấn tú lịch sự!” Nạp Lan Nguyệt nói.

Mạc Phi mỉm cười xấu hổ: “Mẫu phi đại nhân quá khen.”

Nạp Lan Nguyệt liếc nhìn Lâu Vũ một cái: “Tính cách đứa nhỏ Lâu Vũ này có chút bướng bỉnh, thật không ngờ hai đứa vừa thành thân đã thân mật như vậy, xem ra hai đứa quả nhiên rất có duyên phận.”

Mạc Phi cười cười không nói gì, duyên phận? Nghiệt duyên thì có!

Lâu Vũ lạnh lùng nhìn Nạp Lan Nguyệt, Nạp Lan Nguyệt mỉm cười ôn hòa, hoàn toàn không để ý tới biểu tình bất mãn của Lâu Vũ.

“Mẫu phi đại nhân xin cứ tự nhiên, ta đi tiếp đón khách nhân.” Lâu Vũ hung hăng kéo Mạc Phi đi.

Mạc Phi bất đắc dĩ đi theo Lâu Vũ, đi tới một góc, Lâu Vũ buông tay Mạc Phi nói: “Ngươi tự tiện.”

Mạc Phi xoa xoa cổ tay, có chút buồn bực thở dài.

Lâu Vũ bỏ mặc Mạc Phi, xoay người đi tiếp đãi khách nhân.

Mạc Phi có chút bất đắc dĩ nhìn Lâu Vũ, ánh mắt bị một đống thức ăn ngon hấp dẫn…. vô số món bánh ngọt đủ hương vị được bày trên bàn, Mạc Phi nhìn mà ánh mắt lóe sáng.

Mạc Phi nhịn không được chà chà tay, xuyên tới đây một khoảng thời gian dài như vậy, thân lại nghèo khó không có bao nhiêu tiền, loại thực phẩm xa hoa như bánh ngọt đã lâu không được ăn a!

Mạc Phi cầm lấy dĩa, gắp thiệt nhiều bánh ngọt.



“Tam hoàng tử, phu nhân của ngươi hình như rất đói a!” Một vị phu nhân dùng quạt che miệng, cười nói.

Lâu Vũ cười nhạt: “Chắc vậy.” Tuy ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại hung hăng ghi sổ Mạc Phi.

Nhị công chúa Lâu Tĩnh bình tĩnh nhìn Mạc Phi, nhếch môi cười lạnh: “Quả nhiên là đồ nhà quê, không có chút giáo dưỡng.”

Lâu Phong nhìn Mạc Phi, châm chọc nói: “Bị từ hôn hơn mười lần rồi, làm gì có giáo dưỡng được.”



Nhìn bộ dáng như quỷ đói đầu thai của Mạc Phi, Tô Vinh nhịn không được bước qua nhắc nhở: “Tam hoàng tử phi đại nhân, ngài chưa ăn cơm à?”

Mạc Phi khen ngợi nhìn Tô Vinh nói: “Đúng vậy, chẳng những chưa ăn sáng, bữa trưa cũng chưa ăn gì, sắp chết đói rồi.”

Tô Vinh: “…”