Trứng Lùn vươn tay một cái tát đẩy tay Tịch Lục ra, cả giận nói: “Đừng đụng đầu tao, còn muốn cao lên đấy, lỡ như bị mày vỗ không cao lên được thì làm thế nào?”
Tịch Lục cười, nói: “Sao tao cảm thấy mày vẫn thấp.”
Trứng Lùn dựng lông trả lời: “Biến biến biến! Lăn được bao xa thì lăn bấy xa cho tao!”
Anh Phim Mát nhìn đồng hồ, nói: “Tịch Lục, không vào trường sao? Mày vừa đi, bạn học trong lớp thỉnh thoảng sẽ nhắc tới mày, đều nói rất nhớ mày.”
Mắt Tịch Lục sáng lên, không nghĩ tới nhân duyên của mình tốt như vậy, vừa đi còn có thể để cho nhiều người nhớ mãi không quên như vậy, Tịch Lục nói: “Thật sự?”
Anh Phim Mát nói: “Dĩ nhiên, bọn họ đều nói không có Tịch Lục, hằng ngày cũng không có khôi hài như vậy nữa rồi.”
Tịch Lục: “…”
Cậu an ủi mình, đây cũng là một loại chứng minh nhân khí.
Tịch Lục ngẩng đầu lên, không khỏi cảm thấy có chút thê lương, bị anh Phim Mát vỗ vỗ bả vai, nói: “Đi vào trường đi.”
Tịch Lục dùng sức gật gật đầu, cùng bọn họ đi vào trong trường học.
Thành phố A chung quy không bằng thành phố D, khác với sân trường mới toanh thường xuyên tu sửa của thành phố D, cậu ngắm nhìn bốn phía, nơi này vẫn là lộ ra một cỗ mùi xưa cũ, cửa lớn tróc sơn loang lổ, cùng với vách tường vàng ố, không khí cãi nhau ầm ĩ giữa các học sinh, nói giọng quê hương quen thuộc, Tịch Lục nhếch môi lên, vẫn là thích nơi này nhất.
Lúc cậu đi ngang qua tòa nhà dạy học lớp mười, cậu gần như là phản xạ có điều kiện lên lầu, lại bị Trứng Lùn ở phía sau bắt được cánh tay, nói: “Mày làm gì thế, chúng ta là lớp mười một rồi.”
Tịch Lục giật mình gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn thoáng qua phòng học trước kia của mình, hiện tại đã ngồi đầy học sinh mới rồi nhỉ.
Đến tòa nhà dạy học lớp mười một, Trứng Lùn giải thích: “Tao và anh Phim Mát đều là học khoa học xã hội, phải lên tầng ba tầng bốn, khoa học tự nhiên là ở tầng một tầng hai…” Cậu ta nhìn thoáng qua Tịch Lục, còn nói thêm: “Trần Giới ở lớp một tầng một, lớp khoa học tự nhiên tốt nhất.”
Tịch Lục gật gật đầu, cũng không kinh ngạc, cậu nói: “Trần Giới quả nhiên là học bá.”
Trứng Lùn nhìn cậu, nói: “Tao đoán Trần Giới đã tới rồi.”
Tịch Lục hiểu ý của cậu ta.
Trứng Lùn nói: “Mày lắc lư trong trường một chút trước đã, tao cùng anh Phim Mát về lớp đưa tin, tan học mày đến tìm bọn tao, tan học gặp lại.”
Tịch Lục gật gật đầu, nói: “Mày đi đi.”
Sau khi nhìn Trứng Lùn và anh Phim Mát lên lầu, Tịch Lục cũng chầm chậm đi tới lớp Trần Giới, cậu cố ý làm bộ như vô cùng nhàn nhã, sau đó lắc lư đi qua cửa sổ lớp Trần Giới.
Ánh mắt lại một mực càn quét bên trong phòng học, gần như là cái nhìn đầu tiên, cậu đã tìm ra Trần Giới từ trong đám người.
Trần Giới cúi đầu, đang lật xem một quyển sách, tóc ngang vai hơi dài, thoạt nhìn trông như là chưa cắt, Tịch Lục từng một lần nghĩ tới mái tóc màu đen, có lẽ ở trong bóng đêm có thể hòa làm một thể, hơi hơi che khuôn mặt của cô, cổ tay mảnh khảnh lật trang sách.
Trái tim Tịch Lục ngay ở khoảnh khắc đó, đột nhiên yên tĩnh lại.
Thậm chí cậu không có nhìn thấy mặt Trần Giới, nhưng lại cảm thấy sự nôn nóng mấy tháng không có nhìn thấy cô này toàn bộ đều biến mất.
Tịch Lục lại giả vờ giả vịt, tiếp tục đi ngang qua cửa sổ lớp Trần Giới, lần này, cả đầu cậu tiếp tục là ghé vào trên cửa sổ, muốn nhìn thấy nhiều hơn.
Bạn ngồi cùng bàn Trần Giới không biết nói gì đó với cô, Trần Giới nghiêng mặt qua nhìn cô ấy.
Trái tim Tịch Lục co rút, cũng không biết là tác dụng tâm lý hay là như thế nào, sắc mặt Trần Giới thoạt nhìn rất khó coi, nếu như nói trước đây làn da trắng là tự nhiên, như vậy hiện tại chính là tái nhợt gần với bệnh trạng, thị lực của Tịch Lục rất tốt, thậm chí có thể nhìn thấy quầng thâm mắt của Trần Giới rất nặng.
Sao thế? Ngã bệnh?
Tịch Lục lại một lần giả vờ đi ngang qua, lần này, cậu cũng không đi nữa, chỉ khom lưng, nhìn lén Trần Giới từ bên cạnh, không hay biết một loạt hành động này của mình, đã sớm bị học sinh đi ngang qua chỉ chỉ trỏ trỏ rồi.
“Này, mau nhìn, người này, là có chuyện gì!” Học sinh một chỉ Tịch Lục nói.
Một học sinh khác ngừng chân, nhìn Tịch Lục, sửng sốt, nói: “Đây là đang rình coi hả? Có phải đầu có vấn đề hay không?”
Có nhiều học sinh mới vừa tới, cũng không rõ ràng lắm hết thảy hành vi trước đây của Tịch Lục, chỉ là đơn thuần cho rằng đầu Tịch Lục có vấn đề.
Đột nhiên từ bên cạnh truyền đến tiếng một tiếng nói chuyện kinh ngạc, “Ơ, người này làm sao nhìn quen mắt như vậy nhỉ! Để cho tao nghĩ một chút… Đúng, đúng, Tịch Lục! Tịch Lục đó đó!”
Học sinh biết tên Tịch Lục theo tiếng nói chuyện liền nhìn sang.
Nhìn kỹ, thật đúng là Tịch Lục.
Tịch Lục nghe thấy có người gọi tên cậu, lúc quay đầu lại, phát hiện không hề ít người nhìn cậu, sau đó mặt cậu đỏ lên, lập tức làm bộ làm tịch từ trước cửa sổ dời đi, thấy ánh mắt của những người đó vẫn là nhìn mình, Tịch Lục kiên trì, nói với bọn họ: “Hi…”
Sau khi một tiếng “hi” nói xong, những học sinh kia nhìn nhau, lại đi làm việc của mình.
Tịch Lục càng đỏ mặt hơn, mẹ kiếp, cảm thấy mình y như thằng ngu.
…
Trần Giới hơi váng đầu, cô mở mắt, lật xem quyển sách trên tay, lại cảm thấy chữ phía trên có chút mơ hồ, bạn ngồi cùng bàn đột nhiên gọi cô một tiếng, cô quay đầu.
Từ Phương nhìn mặt Trần Giới, nhíu mày, nói: “Trần Giới, sắc mặt cậu thoạt nhìn rất không tốt, sao vậy? Bị ốm mà nói, vẫn là xin phép thì tốt hơn.”
Cô vươn tay, sờ sờ trán Trần Giới, lại cảm thấy lạnh lẽo làm cho ngón tay cô rụt lại một cái.
Từ Phương nói: “Trần Giới, cậu vẫn là đi bệnh viện một chuyến thì tốt hơn.”
Lúc cô vươn tay muốn kéo Trần Giới, lại bị Trần Giới bắt được cổ tay, ngón tay lạnh lẽo và nhiệt độ cơ thể có chút nóng lên của Từ Phương hình thành đối lập rõ ràng, nụ cười của Trần Giới có chút yếu ớt, cô nói: “Không sao, Từ Phương, tôi chính là như vậy, nhiệt độ cơ thể vốn đã tương đối thấp.”
Từ Phương vẫn có chút không yên tâm, cô nói: “Nhưng là sắc mặt của cậu rất không tốt mà.”
Trần Giới kiên trì trả lời: “Tôi thật không có việc gì, thật sự.”
Từ Phương thở dài một hơi, cũng không biết nói cái gì, cô đứng ở trên vị trí, càng nghĩ vẫn là không thể cứ bỏ đó mặc kệ, cô nói: “Tớ đi phòng y tế một chuyến.”
Trần Giới lôi kéo cánh tay của cô ấy, bởi vì động tác này tầm mắt của cô trong lúc vô tình xẹt qua cửa sổ lớp học, Trần Giới ngẩn người, bóng lưng Tịch Lục rơi vào trong mắt cô.
Cô buông lỏng tay Từ Phương ra, trực tiếp chạy ngay ra khỏi phòng học.
Lúc Tịch Lục cúi đầu đang ảo não hành vi ngu ngốc vừa rồi của mình, lại nghe được thanh âm của Trần Giới, không uốn éo không nhõng nhẽo, không hơn một tí quyến rũ cũng có được một phần buốt giá độc đáo của mình, cô gọi tên của mình.
Cậu nhìn thấy Trần Giới đi về phía mình, có chút gấp gáp, cậu thậm chí là không có nghĩ nhiều, liền sải bước nghênh đón, cậu có rất nhiều lời muốn nói, cậu nghĩ, Trần Giới, mình không để cho cậu đợi lâu lắm, đúng không.
Cũng muốn nói, Trần Giới, cậu không cần đi quá gấp, dù sao mình cũng sẽ đi qua.
Chỉ cần một tiếng, cho dù là thiên sơn vạn thủy, mình cũng sẽ vượt qua núi non trùng điệp tới gặp cậu.
Trường hợp như vậy rõ ràng là phải rất ấm áp, không sai, không khí vẫn rất tốt.
Nhưng là nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim[1].
[1] Trình Giảo Kim (程咬金) (589-665) tự Tri Tiết (知節), là một công thần khai quốc nhà Đường.
“Thầy ơi chính là nó!!! Tịch Lục từ trong bệnh viện xà tinh ra ngoài!!! Mau bắt lấy nó!!!”
Tịch Lục lảo đảo một cái, lập tức trượt chân, một đầu cắm xuống đất, cứng đờ vồ ếch một cái, làm thành đầy đầu bụi.
Tịch Lục đỏ tròng mắt, ngẩng đầu, đồ khốn kiếp trời đánh kia, lúc này đến quấy rầy cậu!!
Cậu vất vả lắm mới có một cái nhìn nhau “thâm tình” với Trần Giới, không chừng tí nữa có thể ôm rồi! Hết thảy rõ ràng đều rất tốt đẹp, rõ ràng đây chính là hình ảnh ấm áp nhất của nam nữ chính trong phim tình cảm, vì sao!
Rốt cuộc là đứa trời đánh nào, lăn ra đây cho anh, anh cam đoan không đánh chết mày!