Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Chương 148

Cái gọi là nhân sinh dâm gia, chính là chiếm được người phụ nữ yêu nhất, danh lợi song thu không chê nhiều, gia đình đủ loại mỹ mãn hạnh phúc, lúc nằm mơ cũng sẽ hạnh phúc cười rộ lên.

Ừm… Tịch Lục nghĩ, đây chính là nói mình đi.

Sau khi kết thúc hợp đồng với công ty, Tịch Lục thanh thản học tập ở trường điện ảnh X đến tốt nghiệp, lúc tốt nghiệp thầy giáo trước đây vẫn luôn trăm chiều làm khó dễ mình, nói với Tịch Lục: “Em cũng đừng trách thầy vẫn luôn phê bình em, nếu em không có tiềm lực thầy cũng sẽ không ôm kỳ vọng cao đối với em, bây giờ em so sánh với trước đây đã là khoảng cách giữa trời và đất, tôi rất cao hứng, lúc trước nghiêm khắc với em như vậy, bây giờ nếu còn có người nói em không có kỹ thuật biểu diễn, thầy sẽ xử kẻ đó! Em cứ yên tâm phát huy bản lĩnh của mình trong giới giải trí đi.”

Chân Tần đội mũ dạ đứng ở bên cạnh Tịch Lục, nhếch miệng cười, nói: “Thầy ơi, Tịch Lục bây giờ đã là ông chủ than đá, bây giờ đóng phim tiền kiếm được đối với cậu ấy mà nói chính là tiền trinh.”

Không sai, Tịch Lục tạm thời không đóng phim, từ hai năm trước đã bắt đầu tiếp nhận dần dần việc kinh doanh bãi than đá trên tay Tịch Nam Phương, trước khi cậu tiếp nhận hoàn toàn không nghĩ tới thời gian mấy năm ngắn ngủi, Tịch Nam Phương vậy mà đã làm bãi than đá lớn đến trình độ nổi tiếng toàn quốc, thậm chí Tịch Nam Phương đã chuẩn bị đưa ra thị trường.

Cũng không trách được, trước đó Tịch Nam Phương để cho mình đại diện phát ngôn bãi than đá.

Cho dù vừa bắt đầu cũng không thuận lợi, nhưng Tịch Nam Phương khó được có kiên nhẫn luôn ở bên cạnh tay cầm tay chỉ đạo Tịch Lục, mãi đến nửa năm trước, lợi nhuận hàng ngày của bãi than đá bắt đầu từ từ tăng lên, cộng thêm hiệu ứng người nổi tiếng của Tịch Lục, rất nhiều đối tác đều tìm tới cửa, có thể nói là tình trạng cung không đủ cầu.

Tịch Nam Phương cùng Lục Quyên Quyên hết sức vui mừng, trực tiếp chẳng suy nghĩ gì nhiều, toàn bộ giao cả cho Tịch Lục, Tịch Nam Phương nói, ông bận rộn hơn nửa đời người rồi, cuối cùng có thể đi tiêu sái cùng Lục Quyên Quyên rồi.

Tịch Lục liền chính thức trở thành ông chủ than đá trẻ tuổi.

Thầy giáo gật gật đầu, nói: “Vậy Tịch Lục em bây giờ thật là khó lường rồi, nhưng cũng phải nhớ không nên quá mức tự phụ, em còn trẻ, cần rèn luyện nhiều hơn, mới có thể mang đến hạnh phúc cho người bên cạnh em.”

Ý trong lời thầy Tịch Lục hiểu, đại khái chỉ đến chính là Trần Giới cùng với bố mẹ mình.

Tịch Lục nhếch miệng cười, nói: “Được, em sẽ nghe thầy.”

Sau khi tạm biệt các thầy cô giáo khác, Tịch Lục cùng Chân Tần hàn huyên, cậu biết một khi tốt nghiệp, giao tiếp của hai người sẽ ít đi, cậu nhìn Chân Tần, nói: “Ông cũng thay đổi công ty sao?”

Chân Tần cười cười, rủ mắt xuống phảng phất như có cái gì lưu chuyển ở trong mắt, nói: “Tôi không muốn xảy ra chuyện như vậy nữa, chính như ông nói, công ty đó không hề thích hợp với chúng ta.”

“Như vậy còn ông? Cũng không có ý định lăn lộn giới giải trí nữa sao?” Chân Tần hỏi ngược lại.

Tịch Lục lắc lắc đầu, nói: “Ai biết được, nếu có kịch bản tốt tôi sẽ nhận, không có mà nói, thỉnh thoảng chụp chút bìa tạp chí, quảng cáo các loại cũng không tồi.”

Chân Tần cười lên, “Ông như vậy trái lại là tự do, không có công ty trói buộc muốn thế nào thì là thế đó.”

Tịch Lục gật gật đầu, nói: “Ừ.”

“Giờ vừa tốt nghiệp, sau này sẽ không còn có người gọi tôi rời giường nữa rồi.” Chân Tần có chút thổn thức nói.

Tịch Lục đưa mắt nói: “Làm sao còn chưa đi đã nhớ tôi thượng cẳng chân hạ cẳng tay với ông rồi?”

Chân Tần vươn tay, nhẹ nhàng đấm một quả lên bả vai Tịch Lục, nói: “Ông không nhắc tới còn tốt, nhắc tới tôi lại tức, cơ thể tôi bây giờ bị ông đá bầm đen đều còn chưa có tiêu bớt, ông thật là bạn cùng phòng tốt Trung Quốc trên danh nghĩa đó!”

Tịch Lục nhếch miệng cười, nói: “Còn không phải chính ông ngủ như lợn.”

Chân Tần cúi đầu, cười lên, nói: “Được rồi, chuyển chủ đề, sau khi chúng ta tốt nghiệp, đại khái số lần gặp mặt sẽ không nhiều lắm, nhưng tôi sẽ liên lạc, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, ông cũng phải liên lạc với tôi, quan hệ của chúng ta sẽ không thay đổi nhé.”

Tịch Lục gật gật đầu, nói: “Sẽ không thay đổi.”

Chân Tần hất mặt lên, nói: “Còn có, lúc ông và Trần Giới kết hôn, đừng quên gọi cho tôi, tôi sẽ chuẩn bị một phần quà lớn vô cùng hậu hĩnh.”

Tịch Lục giương môi lên, nói: “Tôi rất mong đợi.”

Chân Tần gật gật đầu, còn muốn nói điều gì đó, lại bị bạn bè đến ôn chuyện cắt ngang, hai người Tịch Lục và Chân Tần chia ra chụp ảnh chung cùng những người đó.

Tịch Lục nhận một cú điện thoại, liền tạm biệt Chân Tần.

Tịch Lục lái con Land Rover cỡ nhỏ của mình đi tới đại học X, kể từ sau khi công bố tình yêu của mình và Trần Giới, Tịch Lục đi đại học X cũng không che mặt nữa, người đến xin kí tên, Tịch Lục cũng sẽ ký, nhưng nếu như là vào lúc cậu cùng Trần Giới hẹn hò, vậy thì ngại quá, cũng chỉ có thể từ chối thôi.

Dùng lời Tịch Lục để nói, trời đất bao la vợ là lớn nhất.

Trần Giới nhìn Tịch Lục một cái, ngượng ngùng nói: “Ai là vợ của anh chứ?”

Tịch Lục lập tức trả lời: “Chỉ có em thôi.”

Sau đó Trần Giới sẽ không nói gì, cong mắt cong mày lên cười.

Tịch Lục ngồi trên ghế lái nhớ tới chuyện này, liền bật cười vui vẻ lên, mắt thấy lập tức tới đại học X, Tịch Lục dừng xe, đi xuống, đứng ở cổng đại học X, tất nhiên là chờ Trần Giới.

Không qua bao lâu, có mấy người đến yêu cầu Tịch Lục cho mình chữ kí hoặc là chụp ảnh.

Tịch Lục gật gật đầu.

Sau khi mấy sinh viên chụp ảnh xong, bèn nói với Tịch Lục: “Tịch Lục, anh ở đây chờ đàn chị Trần Giới sao?”

Tịch Lục nói: “Ừm, đúng vậy.”

Một nữ sinh trong đó len lén lại gần, nói: “Vừa nãy lúc chúng em đi ra, nhìn thấy đàn chị Trần Giới bị sinh viên năm thứ hai cản lại trông như đang tỏ tình.”

“Cũng đúng mà, đàn chị Trần Giới xinh đẹp như vậy, người thích chị ấy cũng không ít, cho dù là biết đàn chị Trần Giới đã danh hoa có chủ rồi, mỗi ngày vẫn có rất nhiều nam sinh nhào tới thổ lộ.”

Tịch Lục nhíu mày.

Một nữ sinh trong đó vội vàng nói: “Nhưng đám nam sinh kia ngay cả một đầu ngón tay của Tịch Lục anh cũng không bằng, hơn nữa mỗi lần đàn chị Trần Giới cũng từ chối rất dứt khoát.”

“Đúng vậy, tình cảm của Tịch Lục anh và Trần Giới thật là tốt mà.”

Tịch Lục gật gật đầu, trong lòng vẫn là có chút không yên tâm, nói: “Nếu như vậy mà nói, tôi đi vào một chuyến.”

“Được.”

Sau khi Tịch Lục đi vào, đám sinh viên kia nhìn nhìn lẫn nhau, nói: “Hai người này thoạt nhìn hạnh phúc ghê, thật là, càng ngày tôi càng tin tưởng vào tình yêu rồi.”

“Tịch Lục thích Trần Giới đã bao nhiêu năm?”

“Tôi cũng quên rồi, nhưng trên tin tức hình như là rất lâu rồi.”

“Nếu như có một ngày, tôi cũng có thể gặp được một anh Tịch Lục thì tốt rồi.”

“Đúng đó.”



“Đàn chị, chị cân nhắc tôi một chút nha, thật sự, tôi cảm thấy bản thân tôi thật không hề kém Tịch Lục, chị xem Tịch Lục lăn lộn giới giải trí, nhiều gái đẹp như vậy, khẳng định sẽ có rất nhiều cám dỗ, hơn nữa thời gian bên chị cũng không nhiều, chị phải cân nhắc nhiều hơn một chút, tìm bạn trai không thể chỉ nhìn bề ngoài đâu.” Nam sinh có diện mạo thuộc về loại hình tiểu sinh trắng nõn như kem, chiều cao đại khái cao hơn Trần Giới một cái đầu, vóc dáng tựa hồ tầm tầm Tịch Lục, ngay từ đâu vô luận Trần Giới nói như thế nào, nam sinh này đều là một bộ dáng dầu muối không vào, phảng phất đang nói, nếu chị không đồng ý tôi mà nói, tôi sẽ không cho chị đi.

Trần Giới lạnh mặt, gương mặt xinh đẹp cho dù là vẻ mặt lạnh như băng, cũng quả thực là làm cho người khác không bới móc ra được một chút khuyết điểm, cô nói: “Tịch Lục là như thế nào, xin cậu không cần đánh giá anh ấy lung tung, tôi càng rõ ràng hơn cậu, hiện tại xin cậu hãy tránh ra, tôi muốn đi.”

“Đàn chị, thái độ chị đừng kiên quyết như vậy mà, chị cân nhắc tôi một chút đi.”

Trần Giới đang muốn nói chuyện, lại nhìn thấy trong mắt cậu nam sinh kia xuất hiện vẻ kinh hoảng rõ ràng, sau đó bước chân lui về sau một bước, chỉ nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên, bả vai của mình liền bị ôm lấy.

Tịch Lục giương một nụ cười không đau không ngứa lên, quay đầu nói với Trần Giới: “Hey, thì ra em ở đây.”

Trần Giới gật gật đầu.

Ánh mắt Tịch Lục nhẹ nhàng liếc cậu nam sinh đối diện kia một cái, nhìn kỹ vóc dáng Tịch Lục vẫn cao hơn nam sinh mấy xăng ti mét, sắc mặt của cậu cũng không tốt lắm, cho người ta một loại cảm giác áp bách, nụ cười trên mặt cũng là ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Cậu có chuyện gì không?”

Nam sinh nuốt nước miếng một cái, nói: “Tôi… Tôi… Không có chuyện gì …” Vừa nói xong, xám xịt chạy đi luôn.

Tịch Lục quay đầu nhìn về phía Trần Giới, lập tức vẻ mặt biến dạng, ấm ức nói: “Trần Giới, em quá có nhân khí rồi, thật là muốn anh ghen tỵ chết sao?”

Trần Giới nhìn cái kẻ có bộ dáng con chó cưng cỡ lớn làm nũng trước mặt này, vươn tay tự nhiên sờ sờ đầu Tịch Lục, nói: “Nhưng là đối với em mà nói, chỉ có Tịch Lục anh quan trọng nhất thôi.”

Tịch Lục thỏa mãn gật gật đầu, còn không hài lòng hôn lên mặt Trần Giới một cái.

Sinh viên đứng ở bên cạnh vây xem… vẻ mặt bị kinh hãi.

Bọn họ dụi dụi con mắt, vừa rồi có phải mình nhìn lầm hay không nhìn, trong nháy mắt cảm giác phía sau Tịch Lục tựa hồ có một cái đuôi to đùng đang lắc lư.