Trung Khuyển? Và Sóc Nhỏ!

Chương 3: Lê lão gia và Lê phu nhân

Kì Vũ nghi hoặc “Chào chú Thôi. Đồ gì ạ?”

“Ái chà, gửi mà không nói trước ư? À, là một tủ kính đầy tôm, còn có một phong thư nữa. Hồi trưa cậu không có ở nhà nên tôi nhận giúp.” Ông Thôi nói.

Tôm càng? Kì Vũ đang vận động não để nghĩ xem sao ai đó lại gửi tôm cho mình. Thì chợt nhớ đến một người, là Lê Trì Thanh. Sau đó cậu đi theo ông Thôi về nhà ổng để lấy tôm, thấy tờ kí nhận quả thật người gửi là Lê Trì Thanh cậu vui vẻ nhận lấy tủ kính, tủ kính nhỏ nhưng đầy tôm còn sống nhờ thở oxi.

Cậu nghĩ thầm ‘Mặc dù bỏ đi giữa chừng nhưng anh ta vẫn nhớ đền tôm cho mình, người họ Lê này đúng là người tốt a~!’.

Ông Thôi đưa cho cậu phong thư, một tay bê tủ kính nhỏ một tay nhận lấy phong thư, nhìn tên người gửi cậu nhíu mày gắt gao gần như hai bên mày dính lại thành một đường thẳng. Thấy biểu hiện khác thường của cậu nhịn không được hỏi:

“Sao thế? Có vấn đề gì sao?”

Kì Vũ nhận thức biểu hiện mình không đúng lắm, liền khôi phục lại nụ cười nhưng lần này hơi gượng gạo.

“Không có gì ạ! Cảm ơn chú nhận giúp cháu! À, tôm này nhiều quá cháu một mình sẽ ăn không hết. Hay là cháu biếu chú một ít được không ạ?”

“Không, không, không cần đâu!”. Ông Thôi nói khách sáo.

Kì Vũ biết ông nói vậy chỉ là lời khách sáo nên liền kiếm bọc ni- lông bỏ vào vài chục con tôm đưa cho ông rồi bảo ông đừng khách khí coi như đây là lời cảm ơn của cậu sau đó bê tủ kính liền rời đi về thẳng nhà. Tay còn lại siết chặt phong thư…

#######••••••••######

Người nào đó được nhận thẻ người tốt hiện tại đang ngồi đối diện với một cô gái vô cùng xinh đẹp trong nhà hàng. Khuôn mặt trang điểm đậm, đôi môi đỏ mộng, ăn mặc gợi cảm. Đôi môi đỏ mộng ấy cứ mở rồi lại khép liên hồi, nói luyên thuyên mặc dù người còn lại vẫn bảo trì trầm mặc. Cuối cùng bữa ăn tối kèm xem mắt này kết thúc bằng một câu nói của Lê Trì Thanh.

“Cô, nói đủ chưa?”

Cô gái đó tức giận bỏ đi, Lê Trì Thanh thanh toán hóa đơn rồi lên xe về nhà chính. Về đến nhà chính, không ngoài dự đoán, cha hắn đang ngồi trên ghế gỗ được điêu khắc vô cùng tinh tế từng chi tiết ở phòng khách với vẻ mặt đen tới cực điểm nhưng vẫn giả vờ đọc báo.

“Về rồi đấy à?”.

Lê Diêm cha của Lê Trì Thanh nói với vẻ mặt không chút biểu cảm.

Hắn ‘ân’ một tiếng rồi lại xoay người muốn về phòng mình, bỗng nhiên lại nhận được một câu.

“Cái khu đất ở phía đông Z thị còn muốn nó nữa không?”

Khu đất phía đông Z thị là một khu đất hoang nhưng vì theo thông tin mật năm tới sẽ phát triển các khu dân cư mới, theo thời gian nó sẽ thành khu đô thị lớn nhất Z thị nên theo lẽ tự nhiên khu đất đó trở thành một cục mỡ béo ngậy.

Nói là thông tin mật nhưng hầu như ai cũng biết vì vậy buổi đấu giá vài hôm trước các công ty đều tranh nhau cục mỡ béo ngậy đó, công ty của Lê Trì Thanh cũng vậy. Sau cùng khu đất đó được một người đàn ông trả giá cao để mua. Nhưng khi Lê Trì Thanh muốn điều tra người đàn ông đó thuộc công ty nào để mua lại khu đất thì mọi đầu mối bị cắt đứt giữa chừng. Giờ thì biết vì sao mạng lưới thông tin của hắn dễ dàng bị cắt đứt như vậy.

Lê Trì Thanh bước đến ngồi xuống cái ghế đối diện cha hắn. Hắn nhìn thẳng mặt ông ý tứ là chờ ông nói trước.

Ông không nhìn vào hắn mà nhìn vào mặt báo, sau một hồi giằng co cuối cùng ông cũng phải nói trước.

“Không có gì để giải thích sao?”

“Không.”

Lê Diêm tức giận bỏ tờ báo xuống đập tay vào bàn. Tuy ông đã khá lớn tuổi nhưng nhờ vào lúc còn trẻ ông từng tập võ cộng thêm từng chỉ huy trong quân đội nên khi đập tay vào bàn tiếng vang rất lớn nhưng ông vẫn giữ được sự bình tĩnh không giống với các người cha khác lúc này sẽ vì tức giận mà đánh con. Lê Trì Thanh cũng quá quen với kiểu này cho nên vẫn không phản ứng gì chờ ông nói tiếp.

“Từ lúc tốt nghiệp đại học đến giờ, ta đã sắp xếp cho con biết bao nhiêu cuộc xem mắt rồi hả? Không chọn thì thôi, ít nhất cũng nói chuyện đàng hoàng với người ta. Người ta là tiểu thư khuê cát gió lay cũng ngã, vậy mà con nói như vậy với người ta biết đả kích tâm lí lớn lắm hay không? May mà ông bà nội, ngoại chưa biết mắc công làm họ thêm tức mà thôi.”

“Con không thích người nói nhiều.”

Phun ra một câu khiến Lê lão gia tức tới nghẹn. Còn bản thân hắn thì ung dung gót trà vào tách sứ rồi uống.

“Thì con gái phải nói nhiều một chút chứ? Con coi mẹ con kìa, nói suốt ngày luôn có sao đâu?”

Vừa dứt câu, có một người phụ nữ đẹp bước vào. Khuôn mặt đẹp nhưng không trang điểm quá đậm, tóc cũng để tự nhiên không uốn cũng không nhuộm bới lên rồi vắt trên chiếc châm ngọc. Quần áo thì cũng là những loại bình thường ở chợ, mặc lên người của bà thì rất có khí chất.

“Mẹ.” Nói một tiếng như lời chào.

“A~ Con trai ngoan của mẹ~ Xem xem, con ốm đi nhiều quá. Mẹ đã bảo con ở nhà đi dọn ra bên ngoài làm gì cho cực bản thân?”.

Vừa nói xong bước tới xem xét từ đầu tới chân, đến một cọng tóc cũng không tha. Đúng, đây là mẹ của Lê Trì Thanh tên Thẩm Ý, lúc cưới cha hắn mới có 23 tuổi đến giờ hơn 50 tuổi rồi nhưng vẫn tràn đầy sức sống, trẻ trung như ngày nào.

“Vẫn vậy, gần công ty.”

Lê Trì Thanh đáp lại một câu, vế trước là đáp về phần bà Lê nói cậu ốm thực ra là do bà làm quá lên thôi chứ cân nặng của cậu vẫn vậy 74kg, phần sau là giải thích cho việc chuyển ra ngoài.

“Suốt ngày lo cho công việc, lúc đầu cho thời gian thư thả để ổn định công việc, vui chơi giờ con cũng đã 27 tuổi rồi đấy ít nhất cũng phải có người yêu đi chớ? Trai hay gái cũng được, trai càng tốt.”

Vâng, mẹ của hắn là một hủ nữ chính gốc, trên hắn có một người chị đã lấy chồng, sau hắn có một đứa em gái và đứa nào cũng được bà truyền dạy kiến thức từ nhỏ, giờ hai người đó cũng là hủ nữ.

Hắn là con trai mà hiện giờ vẫn còn độc thân nên lúc nào cũng bị dính lấy hỏi đại loại như ‘Lớn vậy rồi sao chưa có bạn gái? Con/em/anh là gay phải không, để mẹ/chị/em giới thiệu cho một người ha?’ hắn vốn thích yên tĩnh mà ngày nào cũng nghe như vậy thì mệt chết, đây cũng là nguyên nhân chính khiến hắn phải dọn riêng ra ngoài.

“Mẹ nó này, bà muốn con mình là gay thật sao mà bảo nó kiếm bạn trai?” Lê Diêm vừa lên tiếng bị Thẩm Ý đáp trả bằng cái liếc.

“Người mẹ nào mà muốn con mình như vậy chứ? Nhưng vì có hai nguyên do nên tôi mới nói thế. Thứ nhất nó đã 27 tuổi rồi ít nhất cũng phải tìm được người mà nó yêu, ví dụ như người kia phù hợp với tất cả yêu cầu của nó, tính cách người kia bù trừ với tính cách thằng con mình ngặt cái người kia là nam nên không thể phù hợp sao? Quá vô lí, yêu thì sao, giới tính quan trọng đến vậy sao? Lỡ người kia thật sự là nửa kia của nó thì sao? Bỏ qua rồi thì còn ai có thể phù hợp với nó nữa? Bậc làm cha làm mẹ ai cũng muốn được nhìn thấy con cái vui thì nếu nó yêu ai mà chẳng được, miễn nó không hối hận với quyết định của mình là đủ. Một khi nó quyết định rồi là nó sẵn sàng đón nhận mỗi thử thách với lại ông không biết tính cách thằng con mình sao? Chuyện nó đã quyết không thể thay đổi được, nó chỉ thông báo cho mình biết chứ không chấp nhận ý kiến. Thứ hai thời buổi hiện đại rồi, muốn có con cháu thì thiếu gì cách. À, còn một chuyện nữa hồi nãy ông nói tôi nói chuyện suốt ngày ý bảo tôi nhiều chuyện chứ gì, tối nay ngủ phòng khách đi!” (Bà mẹ của năm đây rồi:))))

“…”

Cả hai người họ Lê một lớn một nhỏ đều im lặng. Lớn thì bó tay với bà, trước khi cưới cũng biết bà là hủ nữ, tính cách dứt khoát, mạnh mẽ nhưng cũng rất dịu dàng nói chung là trong cương có nhu mà trong nhu cũng có cương. Còn nhỏ thì luôn bảo trì sự im lặng của mình.

“Còn nữa, cái khu đất phía đông Z thị giao lại cho thằng Thanh đi! Ông giữ nó cũng đâu có ý nghĩa gì?”.

Bà Lê hiện tại ở nhà nhưng dù sao lúc trẻ cũng là tiểu thư có học hành đàng hoàng, tốt nghiệp ngành kinh tế nên có kiến thức về một số mặt trong việc kinh doanh.

“Ai bảo không có ý nghĩa? Khu đất đó dự tính sẽ xây một doanh trại để huấn luyện quân sự.”

Lê Diêm quả thật muốn mở rộng việc huấn luyện các binh sĩ.

“Ông nghĩ sao vậy?! Theo tôi biết cái khu đất đó nằm trong dự án phát triển đô thị mới, ông xây doanh trại ở đó huấn luyện sao giữ được các thông tin cơ mật được hả?”.

Mỗi nơi đều có cách huấn luyện riêng, chưa kể còn có một số thông tin cơ mật mà nhà nước giao cho để các người có uy tín như Lê Diêm đây giải quyết, thường là phải phái các bộ binh đặc chủng do chính ông chỉ huy huấn luyện.

Mà hiện giờ Lê lão gia muốn xây doanh trại trong khu dân cư là một điều hết sức không bình thường, huấn luyện hay thông tin cơ mật thì không nói tới đi cái đó thì còn có thể đảm bảo sẽ không bị rò rỉ ra ngoài, nhưng những bộ binh thì sao, giữ bí mật được chắc? Nhiệm vụ và người thực hiện phải được giữ bí mật, nhưng cứ ra ra vào vào doanh trại trong khu dân cư thì lấy gì có thể đảm bảo được?