Cô gái kia có một mái tóc dài màu đen, mặc váy ngắn, chiếc váy được
thiết kế vừa vặn, phác họa dáng người có chỗ lồi chỗ lõm của cô gái kia
vô cùng tinh tế. Làn váy chỉ tới bắp đùi, lộ ra một đôi chân thon dài,
quả thực là gợi cảm miễn bàn. Dáng người đã nóng bỏng, cô gái đó lại còn có một gương mặt rất xinh đẹp, khuôn mặt hình trái xoan, đôi mắt bồ câu đa tình, nhìn quanh phòng, giống như muốn hút hồn tất cả mọi người.
Đương nhiên, Tần Uyên cũng là một người đi tới chỗ nào cũng làm người
khác chú ý, cho nên hai người này vừa đến, trong nhà ăn không ít người
đều nhìn họ.
Kỳ thật cô gái này Bạch Hiểu Y cũng nhận ra, cô ta tên là Trương Văn
Văn, là bạn học thời đại học của Tần Uyên, quan hệ không tệ với Mã Duệ,
đời trước sau khi tốt nghiệp đại học liền cùng Mã Duệ đi theo Tần Uyên.
Ở đời trước, Bạch Hiểu Y biết rõ cô ấy thích Tần Uyên, rất không ưa cô ta, hai người mặc dù ngoài mặt khách khí, nhưng vẫn ngầm vụng trộm so
tài. Nhưng đạo đức cô gái này cũng rất tốt, sau khi biết rõ cô thành đôi với Tần Uyên thì thu tay, hơn nữa còn trực tiếp từ chức, biến mất sạch
sẽ.
Ở đời này, cô đối với Tần Uyên không có ý khác, đối với cô ta, lại
càng không thể chán ghét, nghĩ tới cô gái này cầm được thì cũng buông
được, tính cách lanh lẹ ngược lại làm cô bội phục.
Sau khi hai người đi vào vị trí cách chỗ bọn họ không xa thì ngồi
xuống, Trương Văn Văn mới vừa ngồi xuống liền lấy từ trong túi ra một
xấp bản vẽ đưa cho Tần Uyên, dường như muốn đưa anh xem qua.
Bạch Hiểu Y biết rõ lúc này là lúc Tần Uyên và đoàn đội chuẩn bị
nghiên cứu phát triển một trò chơi, trò chơi này không lâu sau khi được
thành lập ở công ty anh thì sẽ ra mắt, đồng thời cũng đưa thanh danh của anh lên cao, lợi cả đôi đường, có thể nói là thành công quan trọng nhất trong cuộc đời anh, cũng khó trách đi tới nơi xưng là phố cổ này, cho
dù lấy danh nghĩa là “nghỉ ngơi” cũng vẫn không lãng phí.
”Hiểu Y, mỹ nữ kiađi cùng anh hàng xóm của cậu là ai vậy, là bạn gái anh ấy à?”
Lời nói của Dương Tĩnh kéo suy nghĩ của cô về, Bạch Hiểu Y định thần lại, nhàn nhạt lắc lắc đầu, “Mình không biết.”
Dương Tĩnh thấy cô giống như không muốn nói nhiều về chuyện của Tần
Uyên nên cũng biết ý không hỏi nhiều nữa. Nghiêm Tiêu Cảnh ngồi đối
diện lại đột nhiên gắp một miếng đùi gà vào trong bát của cô, nháy mắt
với cô mấy cái, cười nói: “Đừng quên, anh đã nói, anh sẽ làm cho em tro
tàn lại cháy.”
Bạch Hiểu Y thấy bộ dáng kia của anh ta cũng không nhịn được bị anh ta chọc cho bật cười, lại gắp miếng đùi gà anh ta gắp, gắp trở về, “Cảm ơn ý tốt của anh, tôi không ăn đùi gà.”
Nghiêm Tiêu Cảnh ngược lại cũng không bắt ép, chỉ nói: “Thật sự là chỉ lãng phí lòng tốt của anh.”
Cũng không biết có phải là Bạch Hiểu Y ảo giác hay không, lúc Nghiêm
Tiêu Cảnh gắp đùi gà cho cô, cô có cảm giác cách đó không xa có một ánh
mắt lạnh buốt quét lên người cô. Cô quay đầu nhìn, nhưng thấy Tần Uyên
và Trương Văn Văn nghiêm túc thảo luận bản vẽ như cũ, giống như là không phát hiện sự tồn tại của cô.
Bạch Hiểu Y cũng không để ý, cùng bạnăn cơm xong liền trực tiếp đi dạo phố cổ, ngẫu nhiên hôm nay có lễ tạt nước, Bạch Hiểu Y cũng là lần đầu
tiên nhìn thấy lễ tạt nước rầm rộ như vậy, lập tức đứng bên cạnh cầm lấy máy ảnh chụp hình. Nhưng mà cô chỉ lo chụp phía trước, lại không có
chú ý ở đằng sau cũng có mấy người hắt nước chơi đùa, Bạch Hiểu Y không
để ý liền bị giội ướt từ đầu tới chân.
Lễ tạt nước này là lễ hội truyền thống, cho dù người ta cố ý hay vô ý
giội cô, đều tính là ý tốt, Bạch Hiểu Y cũng không biết nên nói gì.
Nghiêm Tiêu Cảnh đứng cách cô không xa, thấy cô bị giội liền vội vàng đi qua lấy áo khoác trong ba lô ra khoác lên người cô.
Trang phục mùa hè đơn giản, mỏng manh, sau khi Bạch Hiểu Y bị nước
giội ở khó tránh khỏi lúng túng, Nghiêm Tiêu Cảnh đưa cô áo cũng làm cô
rất cảm kích, lập tức cười với anh ta, “Cảm ơn!”
Nghiêm Tiêu Cảnh lại đột nhiên đến gần cạnh tai cô, cười ha hả: “Em bị một mình anh thấy là được rồi, người khác thì miễn đi!”
Bạch Hiểu Y trừng mắt liếc anh ta một cái, vốn còn cảm kích anh ta,
không nghĩ tới chỉ chớp mắt lại thấy anh ta không đứng đắn.
Bởi vì cả người Bạch Hiểu Y đều bị giội ướt, Dương Tĩnh liền đề nghị
đi về trước, đợi cô thay quần áo rồi quay lại, tất cả mọi người đều
không có ý kiến gì, bốn người liền trở lại khách sạn.
Không may, lúc đang đợi thang máy vừa vặn gặp Tần Uyên và Trương Văn
Văn từ trên thang máy xuống. Ánh mắt Tần Uyên lãnh lãnh đạm đạm liếc qua mặt cô, lại liếc qua cái áo trên người cô. Không biết có phải là cô ảo
giác hay không, cô cảm giác ánh mắt Tần Uyên dừng trên trang phục của cô một lúc, trong ánh mắt thâm thúy kia hình như thoáng lóe lên tia âm
trầm, nhưng mà nhìn lại, anh cũng đã rời ánh mắt đi, giống như là không thấy cô, nhấc chân ra khỏi thang máy.
Tần Uyên nhìn ánh mắt kinh ngạc của Bạch Hiểu Y hướng tới Trương Văn
Văn bên cạnh anh, cũng phức tạp nhìn Bạch Hiểu Y một cái, lại cũng không nói gì, tự đi theo anh rời đi.
Ngược lại Bạch Hiểu Y không coi thành chuyện gì to tát, đi theo bạn vào thang máy, trở về phòng.
Sau khi trở về phòng sau, cô đi tắm nước ấm trước, cũng không biết có phải là quá mệt mỏi hay không, Bạch Hiểu Y tắm rửa xong liền cảm giác
hơi choáng váng. Cô từ phòng tắm đi ra liền đề nghị với Dương Tĩnh, nghỉ ngơi trước một chút rồi mới đi xem chợ đêm. Dương Tĩnh thông cảm hôm
nay cô bị nước giội, chỉ muốn cô nghỉ ngơi thật tốt, nhưng Bạch Hiểu Y
nằm ở trên giường lại không ý thức mà ngủ thiếp đi.
Dương Tĩnh xem TV một lúc, mắt thấy thời gian không còn sớm liền định
đánh thức cô, nhưng lúc đi tới gần, vừa nhìn lại thấy không thích hợp,
thấy trên mặt cô đỏ ửng, hô hấp cũng hơi có vẻ trầm trọng, Dương Tĩnh
duỗi tay sờ, lập tức sợ hết hồn.
”Nóng quá!”
Dương Tĩnh không kịp nghĩ nhiều, vội vàng mở cửa, gõ cửa phòng Trương
Khải Tường, rồi lại đi đến phòng gõ cửa phòng Nghiêm Tiêu Cảnh, đợi đến
khi hai người ra khỏi phòng thấy vẻ mặt cô lo lắng liền nói: “Làm sao
bây giờ? Hình như Hiểu Y sốt rồi.”
Sau khi nghe xong lông mày hai người đều cau lại, Nghiêm Tiêu Cảnh lại không chút nghĩ ngợi nói: “Tôi đưa cô ấy đi bệnh viện!” Tiếng nói vừa
dứt anh ta đã xông vào phòng.
Tần Uyên vừa vặn đi ra, vừa ra liền nghe được lời nói của Dương Tĩnh,
mắt thấy Nghiêm Tiêu Cảnh vào trong phòng sẽ ôm Bạch Hiểu Y dậy, lông
mày anh cau lại, không nghĩ nhiều liền bước vài bước đi qua, kéo Nghiêm Tiêu Cảnh sang một bên, không nói lời nào, trực tiếp bế Bạch Hiểu Y từ
trên giường lên.
Nghiêm Tiêu Cảnh bị kéo bất thình lình nên lảo đảo vài bước, đợi đến
lúc đứng vững mới nhìn thấy người đến là Tần Uyên. Sắc mặt Nghiêm Tiêu
Cảnh cũng trầm xuống, tức giận nói: “Anh làm sao vậy? Cô ấy phát sốt,
tôi đưa cô ấy đi bệnh viện.”
Tần Uyên lại lười phải nói nhảm với anh ta, cũng sợ anh ta dây dưa
không rõ làm trễ nãi anh giúp Bạch Hiểu Y hạ sốt, vẫn nhẫn nại nói: “Bị
sốt đưa tới bệnh viện không phải là biện pháp tốt nhất, vi khuẩn trong
cơ thể sẽ dễ dàng chống lại thuốc, đến chút kiến thức này cũng không
biết sao?”
Nghiêm Tiêu Cảnh đang muốn nói tiếp, Dương Tĩnh vội vàng lôi kéo anh
ta, “ Bà ngoại Tần Uyên là thầy thuốc, từ nhỏ anh ấy cũng học qua một
chút y thuật, nghe anh ấy đi, anh ấy sẽ có cách.”
Nghiêm Tiêu Cảnh bị Dương Tĩnh quấy rầy như thế, cũng không duỗi tay
ngăn cản nữa, ánh mắt chỉ mang theo cảnh cáo nhìn Tần Uyên nói: “Nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Tần Uyên không muốn nói nhảm với anh ta, trực tiếp ôm Bạch Hiểu Y vào phòng anh.