Người đàn ông cố gắng ngẩng đầu lên, một bên mặt anh sưng rất to, mấy ngày không tắm rửa, đầu tóc rối bù, mắt còn đỏ hoe vì sốt cao.
"Vũ Hàng à."
Có lẽ người đàn ông đã sốt đến độ choáng váng đầu óc, thế mà anh còn nhoẻn cười, lúc anh cười nửa mặt không bị sưng vẫn còn lúm đồng tiền thuôn dài hơi nông.
Trái tim của gã giám đốc bị dáng vẻ của người đàn ông chọc đau đớn, gã đau lòng, Giản Minh Chi vĩnh viễn là người không thể nào quên trong lòng gã, trong khoảnh khắc ấy, gã thậm chí còn định thoả hiệp; thế nhưng giây tiếp theo, gã lại nhớ ra, gã là Đường Vũ Hàng, là đứa con riêng của nhà họ Đường, là người đàn ông đang đứng trên đỉnh cao của quyền lực.
Người đàn ông cứ thế nằm trên mặt đất, gã giám đốc vẫn đứng thẳng tắp, anh đột nhiên cảm thấy, mình và gã vốn là như vậy, một người trên mây cao, một người dưới bùn đất, cái gì đã khiến anh từng nghĩ rằng anh có thể có được gã một cách trọn vẹn?
"Vũ Hàng à, mười một năm trước, tài sản để lại của bố mẹ em, em đã để anh quản lí giúp, chúng còn không?"
"..." Người đàn ông biết câu trả lời sẽ là vậy, "Vậy căn hộ của bố mẹ em thì sao? Có thể trả cho em được không?"
"Lúc đầu tư mang ra thế chấp, nó đã bị lấy đi để bù nợ rồi."
Người đàn ông đột nhiên mỉm cười, nhưng nước mắt thì như vòi nước mở hết cỡ, muốn ngừng cũng không ngừng được. Anh nhớ đến rất nhiều tháng năm anh làm bài tập trong căn nhà đó, bố sửa bài cho anh; anh khoanh chân ngồi xem hoạt hình trước TV, mẹ liên tục nhắc nhở anh chú ý phải giữ khoảng cách để bảo vệ mắt; anh ngồi ở bàn viết thư xin nhập học vào Le Cordon Bleu, mặc sức tưởng tượng ra một tương lai tươi sáng, mở một nhà hàng mang tên mình...
"Nếu Minh Chi ngoan hơn, anh có thể đi nghe ngóng xem chủ phòng bây giờ là ai, mua về cho em, có được không? Hửm?"
Giám đốc thấp giọng hỏi.
Người đàn ông vẫn nhoẻn cười mà nước mắt giàn giụa, anh biết mình bây giờ nhất định là nhìn rất nực cười, rất xấu xí, rất thảm hại. Anh không hiểu được lí do tại sao giám đốc không chịu buông tha cho anh, vay nợ, thế chấp, tất cả đều là sự cản trở của gã, là cái cớ hai người ngầm hiểu trong lòng mà không nói ra miệng, cả đời này Giản Minh Chi sẽ bị quấn chặt quanh Đường Vũ Hàng, dù cho gã sắp kết hôn, sẽ có một gia đình hoàn hảo; Giản Minh Chi vẫn sẽ phải làm tình nhân ngầm không được công khai, chỉ vì lựa chọn được ăn cả ngã về không từ mười một năm trước.
Nước mắt nóng bỏng chảy đầy mặt, ý thức của người đàn ông mơ hồ dần, anh cảm thấy mình trở nên nhẹ tênh, hình như bị người khác bế dậy, anh ngửi thấy mùi hương trên người gã giám đốc, còn nghe thấy một tiếng thở dài và giọng nói ngắt quãng.
"Giản Thứ gây chuyện đến cả văn phòng rồi... Có lúc anh thật lòng nghi ngờ... nó rốt cuộc là con trai anh hay là con trai em..."
Là con trai của tôi mà... Trong lúc đong đưa, người đàn ông mơ hồ nghĩ, đó là người thân cuối cùng trên thế giới này của mình.
Tình trạng cơ thể của người đàn ông rất tệ, gã giám đốc đã mời nhân viên điều dưỡng chuyên nghiệp đi cùng, cuộc sống lang thang mấy ngày đã hoàn toàn phá huỷ thân thể vốn suy nhược của anh, Giản Thứ bỏ mọi tiết học ở trường, ở nhà chăm sóc anh, mặc kệ sự phản đối của anh.
Người đàn ông vẫn thua cuộc, anh phải bình tĩnh chấp nhận lễ cưới đang tới gần của gã giám đốc, mà thân phận của anh vẫn là một người tình bí mật không được công khai của gã.
Người đàn ông nhìn thấy tin gã giám đốc kết hôn trên TV, anh chất vấn gã một cách rất bình tĩnh và lạnh lùng, đối phương đã đáp phải. Anh bảo anh phải ra đi, gã cười bảo, được, em đi đi, nếu em có thể đi được.
Thế là người đàn ông bị đuổi ra khỏi nơi anh đã sống suốt mười một năm trời, không một xu dính túi, anh đành phải đến nhờ vả cậu con trai đang đi học ở thành phố A, nhưng khó mà nói được hoàn cảnh của mình ra thành lời. Người đàn ông chưa từng nhắc tới mối quan hệ của anh và gã giám đốc cho cậu con trai biết, cũng không để ý xem cậu nhóc đã đoán ra gì hay chưa.
Người đàn ông định dựa vào năng lực của mình để tìm việc, ít nhất thì cũng có thể nuôi sống bản thân; tương lai còn phải xem cậu con trai tốt nghiệp, lo lắng cho việc làm của cậu, nếu sau này cậu kết hôn muốn bảo anh ra riêng... thì cũng không phải là không thể.
Trong sự cản trở của gã giám đốc, người đàn ông căn bản không tìm được việc, gã dùng thực tế để dạy anh rằng, anh không thể đi nổi.
Ngay cả đám cưới của gã giám đốc, người đàn ông cũng bị bắt tham gia. Anh mặc một bộ vest đi tham dự lễ cưới của người mình yêu. Nhìn gã giám đốc trao nhẫn cho cô dâu trên sân khấu, giọng nói trầm thấp rung động lòng người nói ra lời thề ngọt ngào.
Người đàn ông cảm thấy mọi thứ đều hoang đường khôn tả, anh không khóc, cũng không cười, chỉ nhìn hai người trên sân khấu một cách trống rỗng, dùng móng tay cắt đứt, đập vỡ, nghền nát chút an ủi cuối cùng trong tim mình.
"Bố ơi."
Ngón tay lạnh như băng được cảm giác ấm áp bao phủ, Giản Thứ đánh thức người đàn ông, "Bố ăn ít bánh ngọt đi."
Đã đến phần cuối cùng của lễ cưới, các vị khách khác ở bàn tán gẫu với nhau, có người hiếu kì hỏi anh là bạn hay người thân của cô dâu và chú rể. Anh cười nhạt, bị cảm lạnh còn chưa khỏi hẳn, anh khàn giọng trả lời, "Một người bạn cũ mà thôi."