Trùm Sủng, Chiến Thần Tiểu Cuồng Phi

Chương 54: Ngày thứ ba (2)

Edit: Panh Hoang

Tử Mặc Hàn mấp máy môi, mãnh mẽ đè nén lửa giận trong lòng.

Lại mở lời trước, giả vờ không hiểu cười nói: "Kiều cô nương lại đánh đố."

Cho dù hắn đã hiểu ý tứ kia, nhưng còn chưa tới lúc ngả bài với nàng.

Tử Mặc Hàn nhanh chóng nói sang chuyện khác nói : "Người đâu, trình rượu ngon của trẫm lên cho Kiều cô nương, thời khắc đẹp như vậy, thiếu rượu, rất không thú vị."

Vừa dứt lời, Kiều Vô Song liền nói: "Không cần, tôi không uống rượu."

Không uống rượu?

Lông mày Tử Mặc Hàn nhíu lại, nữ nhân này toàn thân có loại thần bí khó hiểu, hành vi cuồng vọng càn rỡ, trước nay không để bất cứ ai vào mắt, nhưng mà, nàng lại từ chối uống rượu.

Hay là...

Trong mắt của Tử Mặc Hàn hiện lên vẻ trầm tư, không uống rượu, đó là tử huyệt của nàng?

Trong mắt Tử Mặc Hàn thoáng hiện lên vẻ giảo hoạt, lại quanh co lòng vòng làm khó dễ nói : "Đây chính là rượu ngon thượng đẳng ủ vài chục năm, mỗi khi giỗ tết, sẽ lấy rượu ngon thượng đẳng này ra tế thần, trẫm chính là nhìn mặt mũi của ngươi mới lấy ra nhấm nháp, cơ hội ngàn năm có một, nên đừng bỏ lỡ."_Panh_H0ang_D∞D∞LQD.

Lần đầu tiên trong đời Tử Mặc Hàn vì muốn để một người uống rượu, mà nói một tràng dài.

Loại hành vi này, tựa như nhân viên ở hiện đại chào hàng, khiến Kiều Vô Song nhất thời không biết nói gì.

Mắt đẹp của Kiều Vô Song thoáng nhìn, mắt lạnh nhìn phản ứng cực nhanh của nô tì, rượu ngon tinh khiết vừa mới đổ vào trong ly rượu, liền truyền ra một mùi thơm nồng nàn.

Nhưng...

Trong đầu rất nhanh nhớ lại...

Nàng đã từng, có một lần chẳng qua là uống một chén rượn, lại làm hại toàn bộ thành viên trong tổ chức Mắt Ưng, nhìn thấy rượu ngon kia, Kiều Vô Song nhíu mày, môi run lên, nói : "Nếu như để cho thần uống, tôi chỉ là phàm nhân, sao có thể nhận."

Dứt lời, cô vội vàng đứng dậy, nói : "Anh tiếp tục thưởng thức ca múa đi, tôi cáo từ trước."

Kiều Vô Song vội vàng nói xong, đang muốn rời đi thì, lại bị hai người nô tì ôm lấy hai chân, ngăn cản đường đi.

Mày run lên, Kiều Vô Song quay đầu lại, lạnh lùng nhìn về phía Tử Mặc Hàn, nói : "Anh rốt cuộc muốn như thế nào?"

Lần đầu nhìn thấy gương mặt giống như chạy nạn của nàng, bộ dạng kích động lại cực lực che giấu kia, hoàn toàn khơi dậy hứng thú của Tử Mặc Hàn,

Tử Mặc Hàn cười lạnh nói : "Uống ly rượu này, trẫm tự nhiên sẽ thả ngươi đi."

Giờ phút này Tử Mặc Hàn, hoàn toàn ngầm thừa nhận ý nghĩ trong lòng.

Nữ nhân điên cuồng này, nhược điểm trí mạng của nàng, có lẽ đơn giản chính là rượu này.

Kiều Vô Song nhìn thấy bộ dạng gian xảo kia của Tử Mặc Hàn, mắt đẹp hơi hơi híp lại, cũng không hề có dấu hiệu tức giận.

Cô nhẹ nhàng liếc mắt, lạnh lùng nhìn về phía hai nô tì đang ôm chân nàng, lại quay đầu lại, quay về phía Tử Mặc Hàn, lạnh lùng nói: "Cút ngay."

Hai nô tì vẻ mặt khó xử, Tử Mặc Hàn mặt xám như tro tàn. _Panh_H0ang_D∞D∞LQD.

Nữ nhân này... Cũng dám nói 'Cút ngay' với hắn, cho dù, hắn biết rõ nàng là nàng muốn bảo hai nô tì kia tránh ra.

Đè nén tức giận mãnh liệt trong lòng, Tử Mặc Hàn nhếch ra một chút tươi cười gượng gạo, phất phất tay với hai nô tì kia, ý bảo lui ra.

Nhận được cho phép, hai nô tì cúi đầu rời đi, còn Kiều Vô Song lại lạnh lùng nhìn hướng Tử Mặc Hàn, nói : "Anh xác định, muốn tôi uống ly rượu kia?"

Giọng Kiều Vô Song không nóng không lạnh bỗng khiến trái tim nhỏ của Tử Mặc Hàn đập mãnh liệt.

Trong mắt thoáng hiện lên vẻ trầm tư, Tử Mặc Hàn biến sắc, nghĩ thầm; hay là, nàng cũng không phải sợ rượu?

Như vậy, tại sao nàng lại vội vã chạy trốn chứ?

Lại ngẩng đầu nhìn lại, trên khuôn mặt tuyệt sắc của Kiều Vô Song, quả thật không có chút cảm xúc sợ hãi muốn chạy trốn nào, ngược lại, để cho Tử Mặc Hàn cảm nhận được có loại điềm báo sắp tai họa đến nơi.

"Thật ra..."

Tử Mặc Hàn muốn nói gì, lại chợt phát hiện cổ họng của mình trở nên phá lệ khàn khàn, thật sự nói không ra một câu.

"Thật không ngờ, một mặt tôi không thưởng thức, lại rất không để mặt mũi cho anh." Kiều Vô Song không chút để ý đi đến bên cạnh bàn, nhẹ nhàng cầm lấy ly rượu nhỏ đầy rượu, đặt ở bên môi, hít hà, lại nói: "Chính là hậu quả, anh cần tự mình phụ trách."

Vừa dứt lời, Kiều Vô đặt ly rượu ở bên môi, ngửa đầu uống hết.

Ngay tại lúc Kiều Vô Song uống hết ly rượu kia một giây sau, thời gian giống như dừng lại.

Tử Mặc Hàn bình tĩnh thở ra, vô cùng căng thẳng nhìn biến hóa của Kiều Vô Song, làm không khí chung quanh trở nên vô cùng áp lực thì, Kiều Vô Song từ từ mở mắt, trong mắt đẹp thông minh lanh lợi, thoáng hiện lên một chút màu sắc mê hoặc lòng người.

Bước chân bắt đầu di chuyển, cô bỗng đi từ từ về phía Tử Mặc Hàn...