Đêm khuya, trên bầu trời rải rác mấy ánh sao mờ nhạt. Cho dù tới đêm khuya, ở khắp phố lớn ngõ nhỏ của Nam quốc đều là binh lính đi tìm kiếm Kiều Vô Song.
'Choang' một tiếng thật lớn, trong cung điện xa hoa vang lên tiếng va chạm chói tai, vật thể kim loại hung hăng đập vào người Phân Hương.
Tiếng vật thể kim loại kia nghe vào trong tai nàng thật giống như một thanh đao bén nhọn, hung hăng cắt đứt thần kinh chỗ màng nhĩ của nàng, đầu nàng phát ra tiếng 'ong ong', chỉ cảm thấy toàn bộ đại não đều ở quanh quẩn tiếng vang của vật thể kim loại va chạm vào, thần kinh chỗ lỗ tai bỗng tê rần, nàng đưa tay vừa sờ, lại thấy một chút hồng hồng.
Vẻ mặt Phân Hương sợ hãi, thở dốc một tiếng, bỗng quỳ ở trên mặt đất, và nói : "Đại vương bớt giận."
Đôi mắt thâm trầm của Trác Nhiên nhíu lại, "Phân Hương, ngươi làm việc luôn để cho bổn vương yên tâm, vì sao lần này lại thất thủ!"
Phân Hương cúi đầu, mấy sợi tóc trên trán che đi đáy mắt không cam lòng của nàng, song giọng nói ngọt vẫn duy trì thái độ tâng bốc như trước: "Đại vương, tiểu nhân cẩn thận từng bước một, hoàn toàn dựa theo kế hoạch làm việc, nhưng không ngờ Kiều vô Song lại giảo hoạt như vậy, nàng vốn không tin tưởng bất kì kẻ nào, cho nên ta mới có thể bị nàng lừa..."
"Đây chỉ là đang tìm cớ cho sai lầm của bản thân." Giọng nói của Trác Nhiên như hầm băng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói : "Bổn vương để ngươi ẩn núp bên cạnh Kiều Vô Song, nhưng có tra được nhược điểm của nàng không?"
Phân Hương lắc đầu, vẻ mặt sợ hãi nói : "Đại vương, nàng rất cẩn thận, làm chuyện gì cũng không cho nhân tham gia, cho nên chuyện của nàng cái gì ta cũng không biết."
Dùng sức vung tay áo, giận dữ dùng sức quét qua đồ trên bàn một lượt, phát ra tiếng va chạm thật lớn, lại cúi đầu xuống nguyền rủa nói : "Phế vật vô dụng!"
Phân Hương cúi đầu, cố gắng che đi ánh mắt tức giận.
Nhưng mà, nàng dường như nghĩ tới điều gì, đôi mắt linh lợi giảo hoạt vừa chuyển, nói : "Nhưng tiểu nhân đã phát hiện một chuyện khác thường..."
Ánh mắt Trác Nhiên trầm xuống, nói : "Nói."
Ánh mắt Phân Hương chợt lóe, nói : "Tuy rằng nàng không cho tiểu nhân tham gia hoạt động gì, nhưng giữa đêm khuya khoắt rõ ràng tiểu nhân nghe thấy một tiếng động lạ."
Phân Hương nói : "Sau khi tiểu nhân tiếp xúc với Kiều Vô Song, phát hiện nàng dường như chỉ quen đầu sỏ lính đánh thuê(dong binh) Trương Tử Thạc. Nhưng mà, bằng phán đoán và phân tích giọng nói của tiểu nhân với mỗi người, phát hiện còn có một người nam nhân đang âm thầm lui tới với Kiều Vô Song."
Trác Nhiên sau lưng có một 'Ám sát môn', mà môn phái này ít có người biết, bởi vì mỗi người ở đây đều chỉ cống hiến sức lực vì hắn.
Người ở trong Ám sát môn chia làm hai cấp—— Cấp cao đều có dị năng đặc biệt trong người cấp bậc 'Đại nhân', cấp thấp là cấp bậc 'Sát thủ' bình thường.
Cho nên, cấp cao đều có được dị năng trời ban.
Tỷ như Ám Dạ, hắn có thể ở chạy băng băng mà tốc độ còn quỷ dị giống như gió, nhanh đến mức làm cho người ta không thể phát hiện.
Còn dị năng đặc biệt của Phân Hương là thính giác, thính giác nhảy cảm của nàng có thể nghe được động tĩnh rất nhỏ trong vòng xung quanh hai mươi dặm.
Cho nên, ngày ấy dù cho Hoàn Nhan Tuyệt Thế sử dụng màn hào quang ngăn cánh âm thanh, nhưng thính giác mẫn cảm của Phân Hương, vẫn nghe được động tĩnh rất nhỏ như cũ.
Động tĩnh rất nhỏ kia, để cho Phân Hương phán đoán đó là giọng nói của nam tử.
Đúng vậy, đây chẳng qua là phán đoán đơn thuần của nàng, cũng không phải nghe rõ ràng một câu đầy đủ.
Cho nên, vẻ mặt của Phân Hương tuy rằng trấn định, nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ né ránh, may mắn nàng luôn luôn cúi đầu, sợi tóc trên trán che đi ánh mắt mập mờ của nàng, đơn giản vẫn chưa để tâm cơ sâu nặng Trác Nhiên phát hiện.
Trác Nhiên nghi hoặc hỏi: "Nam nhân kia không phải Trương Tử Thạc sao?"
Phân Hương gật đầu nói: "Tiểu nhân có thể nhận định hắn tuyệt đối không phải Trương Tử Thạc."
Ánh mắt thâm trầm của Trác Nhiên hơi dao động, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Vậy... Hắn là ai đây?"
Ám Dạ ở bên cạnh vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng, lúc nghe đến có một người nam nhân khác âm thầm lui tới với Kiều Vô Song thì, tâm trạng bỗng nặng nề.
Ánh mắt hắn buồn bã, không ai phát hiện ánh mắt hắn lóe lên nhàn nhạt vẻ bi thương.
Trong ngực ẩn ẩn đau, suy nghĩ luôn luôn quanh quẩn cùng một vấn đề; nam nhân âm thầm lui tới với Kiều Vô Song kia rốt cuộc là ai...
Ám Dạ thầm nhịn xuống loại cảm xúc xa lạ này, rất nhanh liền thu liễm bi thương nơi đáy mắt, hắn hơi hơi cúi đầu, nói : "Đại vương, hai ngày kế tiếp, chúng ta nên làm thế nào để bắt được Kiều Vô Song đây?"
Trác Nhiên nói : "Tử Mặc Hàn bên kia có động tĩnh gì không?"
Ám Dạ nói : "Hoàng đế Nam quốc phái ra một lượng quan binh cùng binh lính lớn lục soát toàn thành một ngày một đêm, nhưng đến nay vẫn chưa bắt được nàng."
"Tử Mặc Hàn âm hiểm giảo hoạt, không có khả năng đơn thuần làm ầm ĩ chuyện này lớn như vậy." Đôi mắt thâm trầm của Trác Nhiên lóe lên ánh sáng giảo hoạt, hắn âm thầm tổng kết nói : "Hắn ra lệnh nhất định là có mục đích."
Trác Nhiên trầm giọng ra lệnh: "Phân Hương, cận thận nghe ngóng bất cứ âm thanh gì phát ra bên cạch Tử Mặc Hàn, bổn vương phải biết kế hoạc chân chính của hắn."
Ngay lúc hắn vừa dứt thì, Phân Hương bỗng ngẩng đầu, vốn là ánh mắt lanh trí liếc nhìn bốn phía, cuối cùng giọng nói tràn ngập cảnh giác nói : "Không tốt, có người!"