Trùm Sủng, Chiến Thần Tiểu Cuồng Phi

Chương 42: Ngày đầu tiên (2)

Dân chúng vẫn chen chúc nhau muốn đi ra ngoài cửa thành Nam quốc như cũ, đồng thời, một đám quân đội không ngừng tiến hành lục soát ở trong thành, cả Nam quốc nháy mắt hỗn loạn giống như ngày tận thế.

Trong lúc tình cảnh ở cổng thành rối loạn đến mức thị vệ sắp không thể chống đỡ được, thì một đội ngũ đỏ rực, mang theo tiếng nhạc vui vẻ, hân hoan đến gần cửa thành.

Binh sĩ gác trên cửa thành vừa thấy, có người nói : "Đây là cái gì?"

"Là đội ngũ đón dâu."

"Mẹ nó, bây giờ xã hội loạn lạc, còn có người gả cưới."

Ngay lúc binh lính trên cửa thành nghị luận sôi nổi, thì một người rất nhanh tiến vào tầm mắt, người vừa đến nói bên tai đội trưởng thị vệ canh giữ cửa thành mấy câu, vẻ mặt đội trưởng thị vệ kia vốn đã nghiêm túc, sau khi nghe thấy lời của người vừa đến, biểu cảm trên mặt càng thêm thận trọng.

Đội trưởng thị vệ nói : "Ngươi xác định?"

Người vừa đến gật đầu khẳng định nói : "Tin tức truyền ra từ trong miệng Phấn Nghi cô nương, người tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, tuyệt đối sẽ không sai."

Đội trưởng thị vệ nhìn về phía đội ngũ cưới vợ kia, ánh mắt lộ ra một chút vẻ tò mò, chỉ thấy hắn chợt cười to nói : "Bản thân ta muốn nhìn xem, Kiều Vô Song làm cho lòng người cả Nam quốc lo sợ, cùng làm cho Hoàng thượng tức đến giậm chân thề phải bắt được kia, rốt cuộc là dạng nữ nhân gì."

Đội trưởng thị vệ ngừng cười, bỗng lạnh lùng hừ một tiếng, nói : "Đi, ngăn đội ngũ cưới vợ kia lại."

"Dạ!"

Đội trưởng thị vệ nói một câu xuống, mấy người binh lính phía sau, lập tức đi theo hắn một mạch đi xuống, ngăn cản đội ngũ cưới vợ kia.

"Đứng lại, các ngươi là ai?"

Đi đầu đội ngũ đón dâu, chính là Trương Tử Thạc mặc hỉ phục đỏ rực.

Trương Tử Thạc mặc quần áo tân lang vào xong thoạt nhìn vô cùng vui sướng, hắn vốn đã anh tuấn, trên mặt tươi cười hạnh phúc nhìn qua càng thêm anh tuấn.

Thấy có người chặn đường, ánh mắt Trương Tử Thạc chợt lóe, lại cười nói: "Các vị đại ca, ta biết mấy ngày nay phong tỏa cửa thành, nhưng, ngày tốt tiểu đệ thành thân chính là được đại tiên(thầy bói) chọn ra, ngày lành tháng tốt đã đến, tiểu đệ sợ qua ngày tốt sẽ không may mắn, mong rằng các vị đại ca có thể châm chước cho."

Trương Tử Thạc nói xong, liền cấp cho bà mối giữ kiệu hoa một cái ánh mắt, bà mối kia hiểu ý, nhanh chóng tiến lên, lấy ra một cái túi vải, mặt cười mị mị, hai tay trình cho mấy người tiểu binh kia.

Mấy tên tiểu binh thấy túi vải phình lên kia, thì đã biết bên trong nhất định là bạc, bọn họ một mặt vừa hưng phấn vừa chờ mong, một mặt lại tỏ ra sợ hãi nhìn về phía đội trưởng thị vệ, giống như cảm thấy có một chút bối rối với sự tồn tại của hắn.

Đội trưởng thị vệ ném qua một cái ánh mắt lạnh lùng, nói : "Lấy đi."

Trương Tử Thạc thấy vẻ mặt đội trưởng thị vệ lạnh như băng, liền cười nói: "Vị đại ca này, làm phiền ngươi đi riêng cho tiện."

Đội trưởng thị vệ hoàn toàn không quan tâm, ánh mắt nhìn về phía kiệu hoa náo nhiệt kia, nói : "Vậy bên trong kiệu là ai?"

Trương Tử Thạc khẽ cuời, nói : "Vị đại ca này, trong kiệu hoa đương nhiên là cô dâu."

Đội trưởng thị vệ cười lạnh nói: "Vậy sao."

Đội trưởng thị vệ cười lạnh một tiếng, nhanh chóng rút ra một bức hoạ, bỗng nhiên mở ra ở trước mặt Trương Tử Thạc, nói : "Nữ nhân này là tội phạm truy nã, chúng ta bây giờ có quyền lục soát tìm kiếm người khả nghi."

Nói xong, hắn quay đầu lại lườm mấy tên tiểu binh đang ngây ngốc, nói : "Các ngươi thất thần làm gì, còn không mau đi tra xét."

Mấy tên tiểu binh cao ngất gật đầu giống như bỏi, run run chạy tới giữ kiệu hoa lại.

Trong lúc bọn họ tính toán muốn đi vào lục soát, thì Trương Tử Thạc nhanh chóng xoay người, lập tức nhảy xuống, sau đó trong nháy mắt, liền vọt đến giữ kiệu hoa, cũng ngăn cản mấy binh linh muốn đi vào lục soát, nói : "Mấy vị tiểu ca, chuyện này không tốt, cô dâu còn chưa có bái đường đã mở khăn voan hồng, không may mắn."

Tuy rằng lúc nói chuyện trên mặt hắn tươi cười, nhưng đáy mắt lại hiện lên một chút vẻ bối rối.

Vì thế, cửa thành vốn đã hỗn loạn, ở đây càng diễn kịch tình càng cháy mạnh, có vẻ càng thêm hoa mắt.

Trong lúc hai đội nhân mã đang giằng co với nhau thì một lượng lớn quân đội khác bỗng nhiên hung hăng xông vào tầm mắt.

Bọn quan binh xông tới ác thanh ác khí (hung dữ) nói : "Tránh ra, mau tránh ra!"

Một ít đội ngũ vừa mới đi vào đội ngũ đón dâu không lâu, không đợi mọi người lấy lại tinh thần, đội trưởng ra lệnh một câu: "Bọn họ chính là tội phạm quan trọng bị Hoàng thượng hạ lệnh truy nã, bắt toàn bộ bọn họ lại cho ta..."