Nhìn bóng dáng
Kiều Vô Song bắt giữ Ám Dạ từ từ rời đi, hai người trốn ở chỗ tối gần
đó, bóng dáng lặng lẽ hiện lên, có người rốt cục nhịn không được, ai oán nói : "Chủ nhân, chúng ta giống như lại bại lộ!"
Bạch y
công tử dùng ngọc tiêu xanh biếc gõ hắn đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Ai
bảo ngươi ở trong tầm mắt nàng động thủ, đáng đời bại lộ!"
Gã sai vặt ôm đầu vẻ mặt ai oán nói : "Chủ nhân, chút bản lĩnh này của ta, nếu để con chim kia bay xa hơn, ta chỉ sợ không làm gì được nó." Nói
xong, gã sai vặt lại nhỏ giọng oán giận: "Hơn nữa, làm sao ta biết được
người nam nhân kia biết nói điểu ngữ?"
"Chậc chậc..." Bạch y công tử chậc chậc hai tiếng, bỗng nhiên nhếch nhếch lông mày, vẻ mặt
mười phần hứng thú nói : "Dạ Thanh, bản thiếu gia thật sự là rất dễ nói
chuyện, mới để cho ngươi hiện tại càng ngày càng không thể tưởng tượng
đi?"
Dạ thanh bị chỉ đích danh họ tên, nhất thời cảm thấy
tai vạ đến nơi, hắn ha ha cười gượng hai tiếng, nói : "Công tử, ngươi là người tốt nhất rồi, ngươi liền đại nhân có đánh giá, tha cho ta đây trở về đi, sau này ta cũng không dám ... nữa."
"Ngươi biết tính tình của ta, từ trước đến nay ta không dễ dàng tha thứ." Bạch y công tử vuốt vuốt ngọc tiêu xanh biếc trong tay, nhếch môi cười nói: "Cho ngươi ba tháng, nếu có thể hoàn thành dựa theo yêu cầu của ta, ta sẽ tha
ngươi lần này."
Ba tháng?
Dạ Thanh nhất thời cảm thấy lạnh cả người: "Công tử, ngươi muốn ta làm gì?"
Đôi mắt đen láy mê hoặc lòng người của bạch y công tử chợt nhìn về phía
phương xa, thoáng hiện lên một chút ánh sáng thần bí, giọng nói ấm áp
đầy từ tính: "Cầm."
Trên tay hắn đưa ra đống đồ, Dạ Thanh nhận lấy, lại phát hiện tất cả đều là ngân phiếu.
"Công tử, nhiều ngân phiếu như vậy..."
Hay là, hắn lại bắt đầu lên cái kế hoạch gì?
Bạch y công tử bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Ta mặc kệ ngươi dùng phương pháp
gì, trong tháng đầu tiên, nhất định phải trở thành nhà giàu có nhất tứ
quốc!"
"Vậy..."
Bạch y công tử tiếp tục nói:
"Hai tháng kế tiếp, ngươi nhất định phải lũng đoạn ngựa, lương thực, rau dưa các loại của tứ quốc, đồng thời âm thầm thu mua người ngựa."
Khóe miệng Dạ Thanh run lên, nói : "Công tử, ngươi không phải là muốn..."
Bạch y công tử hừ một tiếng, nói : "Ít nói nhảm, nếu không hành động, sau này ngươi đừng nghĩ theo ta về Thiên Sơn."
Không thể về Thiên Sơn, vậy làm sao mà được!
Dạ Thanh như một Tinh Linh, nhanh chóng cất kỹ ngân phiếu, cũng thề son
sắt nói : "Công tử yên tâm, trong vòng ba tháng, ta cam đoan hoàn thành
nhiệm vụ!"
Nói xong, bóng dáng Dạ Thanh vừa chuyển, cả người chợt hóa thành một luồng Thanh Vân, thoáng cái vô ảnh vô tung biến mất.
Nhìn thấy Dạ Thanh đi xa, bạch y công tử bỗng nhiên cười lẩm bẩm: "Kế tiếp, ta nên đi gặp tiểu dã miêu đáng yêu kia rồi."
Bóng dáng bạch y công tử chợt lóe, chợt hóa thành một luồng Bạch Vân, nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Trương Tư Thạc cắm rễ ở trụ sở mới của Dong Binh Bộ Lạc, nơi này hoàn cảnh một dạng bí ẩn.
Phòng ốc sơ sài thoạt nhìn thì giống như là kiến trúc nông thôn bình thường,
còn 3000 huynh đệ kia, cũng đều mặc áo vải đay giản dị.
Nơi này giống như là một thôn trang, căn bản làm cho người ta không thể tưởng tượng được đây là Dong Binh Bộ Lạc.
Kiều Vô Song cũng không có nóng lòng nghiêm hình tra tấn, mà là đem Ám Dạ nhốt vào trong ám lao.
Sau khi ra khỏi ám lao, cô trực tiếp trở lại gian phòng của mình, đồng thời đóng cửa phòng lại, khóe miệng bỗng gợi lên một chút tươi cười thần bí.
Đoạn đường này, cô có thể như có như không cảm giác được cái loại ánh mắt
nóng bỏng này, tuy rằng nàng không nhìn thấy bóng dáng đối phương, nhưng mà, cô tin tưởng mình có khả năng dẫn ra chủ nhân phía sau màn.
Mắt đẹp thoáng hiện lên một chút ánh sáng khôn khéo, cô thổi tắt ngọn đèn
trên bàn, rất nhanh trở lại trên giường, điều chỉnh hơi thở, làm bộ dáng như đang ngủ say.
Sau một lát, một luồng Bạch Vân bỗng
nhiên từ ngoài phòng bay vào trong phòng, nó lặng yên không phát ra hơi
thở thổi qua thân mình của Kiều Vô Song. Sau một hồi lâu, Bạch Vân bỗng
nhiên chợt lóe, lại hiện ra một vị công tử văn nhã.
Mà công tử kia, đúng là bạch y nam tử một đường theo sau Kiều Vô Song.
Bạch y công tử cước bộ nhẹ nhàng, đi lên đường không có chút tiếng động nào, hắn đi đến bên người Kiều Vô Song, phòng tuy rằng rất tối, nhưng hắn
vẫn có thể nhìn rõ ràng bộ dáng kiều mị lúc ngủ say của Kiều Vô Song.
Bạch y công tử nhận thấy được nàng thở đều đều, nhất thời khóe miệng nhếch
lên, chậc chậc nói : "Nha đầu, nhiều năm không thấy như vậy, bộ dáng
cùng tính tình ngược lại một chút cũng không thay đổi."
Đôi
mắt đen láy mê hoặc lòng người của hắn ngắm ngắm nhìn thật sâu giai nhân đang ngủ say, ngón tay thon dài, ngón tay ấm áp chạm lên da thịt mềm
mại của nàng, khi ngón tay hắn theo gương mặt chạm đến đôi môi đỏ mọng
non mềm của nàng, cũng là lúc Kiều Vô Song không nhịn được hơi nhẹ run
một cái.
Nhận thấy được chỗ ngón tay chạm đến khẽ run, đôi
mắt đen láy mê hoặc lòng người của bạch y công tử thoáng hiện một đạo
ánh sáng, môi gợi lên một chút tươi cười thần bí.
Khuôn mặt
tuấn dật của hắn chợt nghiêng, lúc này, Kiều Vô Song làm bộ như đang ngủ say bỗng nhiên mở ra mắt đẹp, một tay bắt được cổ tay của bạch y công
tử, một tay bắt lấy bả vai hắn, thân thể hai người song song một phen,
nhất thời đã tạo thành——