Nguyên chủ của Tô Ngọc Tuyết là con gái của Bát Hiền Vương, nhưng vừa ra đời
đã bị người ta lén lút ôm đi. Nguyên nhân là vì Bát Hiền Vương năm đó vì bảo vệ Triệu Trinh* bị tráo đổi thành ly miêu**, nhận hắn làm con ruột
của mình. Sau đó con của tiên hoàng đều không ai sống sót, người kế thừa trên danh nghĩa khi ấy chỉ còn con trai Triệu Trinh của Bát Hiền Vương.
(*Triệu Trinh, Tống Nhân Tông là vị hoàng đế thứ tư của Bắc Tống trong lịch sử
Trung Quốc, là người con trai độc nhất của Tống Chân Tông (hoàng đế thứ
ba của Bắc Tống) sống đến tuổi trưởng thành)
(**Trong dân gian vẫn truyền miệng về sự tích ly miêu tráo thái tử. Theo đó thì
Lưu Đức Phi và Lý Thần Phi năm đó cùng mang thai. Lưu Đức Phi sinh con
gái nhưng chết yểu còn Lý Thần Phi sinh con trai. Đức Phi bèn lập mưu
cùng hoạn quan Quách Hòe tráo con của Thần Phi bằng một con ly miêu và
nói rằng Lý Thị sinh ra yêu nghiệt. Sau đó Lưu Phi được phong làm hoàng
hậu, còn Lý Phi bị đuổi ra khỏi hậu cung và lưu lạc dân gian còn thái tử được Bát Hiền Vương đưa về phủ bảo hộ.)
Năm Triệu Trinh mười ba tuổi, tiên hoàng băng hà, hắn liền đăng cơ trong
năm đó, Lưu thái hậu buông rèm chấp chính. Năm đó triều cục rung chuyển
biến đổi, Lưu thái hậu cùng các thần tử vì quyền lực mà nảy sinh tranh
chấp, Bát Hiền Vương tuy ban đầu vì tỵ hiềm nên im lặng, sau đó chỉ đành đứng ra hòa giải.
Chính vì Bát Hiền Vương can dự chuyện này nên sự chú ý của ông tập trung quá
nhiều lên chuyện triều chính và trên người Triệu Trinh, hơn nữa thủ vệ
Nam Thanh Cung tương đối sơ xài, Địch Nương Nương cũng vì sau khi sinh
mà suy yếu, không còn sức quản. Cho nên, nguyên chủ vừa chào đời vài
ngày liền bị người khác bế đi mất.
Người đứng sau sai khiến bế mất nguyên chủ chính là Tương Dương Vương, ông ta cho rằng mình là huyết mạch Thái Tổ***, mới là người có tư cách nhất
đăng cơ. Vốn vì tiên hoàng không có con nối dõi, trong lòng ông ta vui
mừng không thôi, anh truyền cho em thì có gì không ổn?
(***Hoàng đế đầu tiên của nhà Tống trong lịch sử Trung Quốc)
Nhưng không ngờ đến là, Bát Hiền Vương lại để con mình nhận làm con nối dõi
của tiên hoàng, trở thành hoàng đế tân nhiệm. Ông ta đối với Bát Hiền
Vương giận dữ không thôi, cho nên mới làm ra chuyện bế đi con ông. Bế Tô Ngọc Tuyết đi, ông ta dùng danh nghĩa nuôi con gái của cố nhân để thu
dưỡng nàng, để nàng ăn ngon mặc sướng, trông như đối với nàng vô cùng
cưng chiều nhưng thực chất là muốn biến nàng trở thành người quen thói
nuông chiều.
Nhưng đáng tiếc nguyên chủ Tô Ngọc Tuyết trời sinh dịu dàng, ngoan ngoãn,
nhiều nhất chẳng qua cũng chỉ là có chút khó chiều. Nếu như chỉ như thế
thì cũng tốt, nhưng vì khúc mắc khó giải trong lòng Tương Dương Vương
đối với Bát Hiền Vương, dưới tay ông ta còn nuôi đủ loại nhân sĩ giang
hồ, liền theo đề nghị của một người chuyên dùng độc, từ lúc nàng năm
tuổi liền đút nàng ăn thuốc độc.
Vì trong cơ thể chứa đủ loại thuốc độc nên người nàng có một loại cân bằng vi diệu, từ nhỏ đến lớn nhiều nhất chỉ là cơ thể nàng suy nhược mà
thôi. Sau đó Tương Dương Vương biết được thân thế thật của Triệu Trinh,
đối với Tô Ngọc Tuyết càng phẫn hận hơn, đến cả vẻ mặt cưng chiều cũng
không có, ra lệnh cho người hầu lăng nhục, địa vị trong nhà còn không
bằng kẻ hầu người hạ, những việc nặng nhọc đều bắt nàng làm.
Về sau chuyện Tương Dương Vương muốn tạo phản bại lộ, liền hạ liều thuốc độc cuối cùng cho nguyên chủ.
Loại độc này rốt cuộc cũng phá vỡ sự cân bằng trong cơ thể nàng, khiến cho
những ngày tháng cuối cùng của nàng sống trong đau đớn khôn cùng, thoắt
nóng thoắt lạnh, lồng ngực đau đớn, thất khiếu chảy máu. Vỏn vẹn năm
ngày ngắn ngủi đã nếm trải đủ loại đau đớn. Cuối cùng, nàng thật sự
không chịu được nữa, tự sát chết.
Bấy giờ Tương Dương Vương vẫn chưa bị người của triều đình bắt, vì để đả
kích Bát Hiền Vương, ông ta phân thây thi thể của nguyên chủ Tô Ngọc
Tuyết ra, sau đó liền đem theo khóa bạc năm đó trong tấm vải bọc đưa đến cho Địch Nương Nương. Địch Nương Nương vốn vì khúc mắc tích tụ mất con
gái nhiều năm mà đau khổ, nào ngờ bà lại tận mắt nhìn thấy tình cảnh
thảm khốc của con gái mình, lập tức thổ huyết ngất đi.
Địch Nương Nương từ đó về sau cơ thể càng lúc càng yếu, đến cả ngự y cũng
không chữa nổi tâm bệnh của bà, nửa năm sau bệnh tật triền miên. Bát
Hiền Vương cũng vì bản thân gián tiếp hại chết con gái mà đau khổ không
thôi, từ đó về sau không bước vào Nam Thanh Cung nửa bước.
Về phần Triệu Trinh, hắn vốn là người lương thiện, luôn nhớ ơn dìu dắt của Bát Hiền Vương cùng Địch Nương Nương. Nào ngờ, con gái họ lại vì mình
mà rơi vào kết cục chết không toàn thây, cả đời đều khó mà sống thoải
mái được.
Cuộc đời của nguyên chủ hệt như một câu chuyện cười vậy, chưa từng thật sự
vui vẻ qua. Sau khi nàng chết biết được thân thế của mình, liền cảm thấy bất bình. Địch Nương vẫn luôn vì nàng mà ăn chay niệm phật, làm nhiều
việc thiện, Bát Hiền Vương làm việc cũng là vì dân vì nước, Triệu Trinh
càng không cần nói, vua của một nước. Công đức ba người họ cho nàng đủ
để nàng trở thành người phó thác của hệ thống Thưởng Thiện Phạt Ác.
Nguyên chủ Tô Ngọc Tuyết yêu cầu không nhiều, chỉ muốn mình có thể thoát khỏi
Tương Dương Vương, quay về phụng dưỡng bố mẹ ruột, để họ không cần chịu
nỗi đau mất con. Còn những chuyện khác, đều không cần.
Bản thân Tô Ngọc Tuyết nghĩ, nguyên chủ thật là một cô gái không thể tốt
hơn được nữa. Tương Dương Vương khiến nàng thành người cả đời bi thảm,
nhưng nàng cũng không nói muốn trả thù, chỉ là không thèm nhìn đến mà
thôi.
Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ, Tô Ngọc Tuyết thay thế nguyên chủ. Cơ thể nàng
là do hệ thống tạo ra, tuy giống hệt nguyên chủ nhưng lại không phải là
nguyên chủ.
Lúc cô đến đây vẫn xem như là không tệ, bấy giờ Tương Dương Vương vừa biết
được thân thế của Triệu Chinh. Tuy chuyện ly miêu tráo thái tử được
hoàng gia tận lực giấu giếm, nhưng Tương Dương Vương trước giờ đối với
Triệu Trinh vô cùng quan tâm, đương nhiên cũng nhận được tin.
Vì chuyện này, Tương Dương Vương cũng chẳng buồn giả tạo nữa. Tô Ngọc
Tuyết bị trục xuất đến tiểu viện lạnh lẽo, nha hoàn hầu hạ nàng đều đang lười biếng. Bọn họ vẫn chưa dám làm gì quá đáng, cùng lắm chỉ là làm lơ nàng.
Không có người nhìn chằm chằm, còn không phải là cơ hội tốt để chạy trốn sao? Thân là một cô gái đáng yêu trong thời đại mới, kĩ thuật trang điểm của Tô Ngọc Tuyết vẫn là không tệ, hóa trang mình thành một thiếu niên xấu
xí, da đen. Cô còn mang theo vật quý giá không có kí hiệu trong nhà, từ
trong viện trốn đi.
Vì không để Tương Dương Vương đuổi theo mình, Tô Ngọc Tuyết đánh một vòng
lớn, tốn gần ba tháng mới đến Đông Kinh. Vì sự an toàn của mình, cô còn
đặc biệt tìm đến chỗ gần Khai Phong Phủ ở. Vì cô biết, Tương Dương Vương nhất định sẽ không dễ dàng buông tha Tô Ngọc Tuyết.
Sau khi ở Đông Kinh, Tô Ngọc Tuyết mới cảm thấy mình thật sự thở phào nhẹ
nhõm, sau đó bắt đầu cuộc sống như cá khô...Chậc chậc, không phải, là
bắt đầu chờ đợi thời cơ tốt nhất. Ai biểu cô không có cách nào để chứng
minh mình là con gái của Bát Vương Gia chứ?
Những đoạn tiêu biểu của tiểu thuyết, phim ảnh kinh điển đều không hề xuất
hiện, trên người cô căn bản không có thai ký gì đó. Tất cả vật có thể
chứng minh thân phận mình, đều ở chỗ Tương Dương Vương, ông ta đã giấy ở nơi chỉ có mỗi mình ông ta biết được.
Nghĩ đến chuyện này, Tô Ngọc Tuyết liền cảm thấy đau đầu. Ôi, nhiệm vụ này
thật không dễ ăn. Tuy yêu cầu của nguyên chủ trông có vẻ không cao,
nhưng bây giờ cô không biết phải xuống tay từ đâu.
“Không dễ, không đễ chút nào!” Tô Tuyết Nguyệt đau đầu tiếp tục nằm trên giường, căn bản không có nửa phần sốt ruột.
[Cô còn không biết xấu hổ mà nói như vậy hả?] Hệ thống sắp tức chết rồi,
[Cô là người mới, tôi đã giành nhiệm vụ rất tốt, rất đơn giản cho cô
rồi! Hơn nữa công đức còn nhiều như thế! Cô cô cô, không có chí hướng
như thế, thật khiến tôi tức chết mất!]
“Tiểu Ác à, đừng giận mà.” Tô Ngọc Tuyết kéo dài giọng nói, “Nhiệm vụ cũng cần phải giành sao?”
[Nhảm nhí, cô có biết bao nhiêu hệ thống, bao nhiêu túc chủ, bao nhiêu thế
giới hay không?] Hệ thống giậm chân, [Hơn nữa, Tiểu Ác là xưng hô quỷ
quái gì thế?]
“Em không phải là hệ thống Thưởng Thiện Phạt Ác sao? Đó là tên gọi đấy.”
[Tô Ngọc Tuyết, cô rốt cuộc có muốn thực hiện nhiệm vụ không?]
“Em có giúp đỡ sao?” Tô Ngọc Tuyết không phản ứng, cô nhún vai, “Yên tâm
đi, chị ngày mai liền hành động.” Hệ thống này ngoại trừ thông báo nhiệm vụ cùng tám chuyện ra, những thứ khác thật sự không có gì.