Nhưng đợi một lúc lâu, cậu vẫn không có phản ứng, Diệp Trúc Thanh đứng dậy muốn đi, không ngờ bàn tay nhỏ của Mã Mi kéo ống tay áo cô, đôi mắt ầng ậc nước mắt quật cường nhìn cô: “Có phải chị không thích em nữa rồi không?”
Lúc nói chuyện, một mùi hương socola phả vào mũi cô, giận ghê nhỉ, thế mà ăn hết cả socola.
“Thích mà.”
“Vậy… tại sao chị lại đi thơm người khác?” Cậu tủi thân chất vấn, giọng điệu không hề có tí khí thế nào.
Đáng yêu. Cô bị dáng vẻ này của cậu chọc cười, đưa tay nựng khuôn mặt nhỏ, thơm một cái: “Đâu có, chị đang giúp cậu ta thổi hạt bụi.”
Trời đang âm u chuyển sang quang đãng, Mã Mi ôm khuôn mặt nhỏ được sủng ái mà lo, suy nghĩ một lúc, thấp thỏm dâng má phải qua: “Còn bên này nữa.”
Trong mắt có ngôi sao, Diệp Trúc Thanh chống người thơm một cái lên má phải của cậu, vừa mềm vừa trơn, ừm, giống trứng gà quá.
Rất đỏ, rất nóng, cậu sắp chín mất.
Thấy dỗ cũng ổn ổn, cô cầm tay Mã Mi một cách tự nhiên: “Đi thôi, hôm nay đến nhà chị ăn cơm.”
“Được… được rồi.” Trong mắt cậu nhóc đang hoàn toàn chìm đắm trong cảm xúc hưng phấn tột độ chứa đầy vui mừng sắp tràn ra ngoài.
Vừa mới đứng lên, chẳng ngờ cậu tránh khỏi tay cô, ôm hoa nhài trên mặt đất, bàn chân nhỏ lạch bạch chạy đến bên cửa sổ, đặt hoa xuống rồi lại tìm trong ngóc ngách một cái hộp chứa vật tròn tròn đen thui không biết là thứ đồ chơi gì.
Mã Mi ngượng ngùng đưa hộp kẹo nhét vào tai Diệp Trúc Thanh, cúi đầu không dám nhìn cô: “Tặng chị socola, em… em ăn vụng một viên…”
“Nhưng… em thật sự chỉ ăn một viên thôi… Thật!” Cậu vừa lắc lư đầu vừa hốt hoảng nhìn Diệp Trúc Thanh, căng thẳng lè lưỡi liếm liếm môi mình, cái miệng nhỏ anh đào dính màu đen của socola, nhìn xong rất muốn ăn.
Thế là Diệp Trúc Thanh liếm sạch vị ngọt còn dư bên khóe miệng của cậu: “Ừm, ngọt lắm.”
Ôi, chị Trúc Thanh sao có thể… ngại quá, ngại quá… Hí hí hí, nhất định không được thể hiện quá rõ ràng…
“Tiểu Mai Mai, cổ đỏ thế, lỗ tai cũng vậy…”
“Đừng nói nữa…” Giọng nói yếu như muỗi kêu lúng ta lúng túng, trong lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.