Trúc Mã Vừa Ngọt Lại Mặn

Chương 7

Kỳ nghỉ lễ ngày Quốc tế lao động kết thúc, học sinh không còn vui vẻ thoải mái nữa, vì sắp phải nghênh đón một trận đả kích nặng nề.

“Cuối tuần sau thi giữa kì, các em nhớ phải ôn tập thật kĩ đấy.” Chủ nhiệm lớp Điêu Á Hải thông báo vào cuối tiết học.

“A ——”

Cả lớp kêu gào một tiếng, dường như mọi người đều rất đau khổ.

“Gào cái gì mà gào, kỳ sau các em lên lớp 9 rồi, bây giờ không học hành chăm chỉ định để đến lúc nào?” Điêu Á Hải gõ cái bàn, ý bảo lớp học sinh trật tự.

Đường Hạnh nhìn Đỗ Tiêu Lê, bất đắc dĩ cười khổ.

“Thầy mà không quản các em thì các em định làm loạn à. Nghỉ mấy ngày đã làm ra vẻ tư tưởng dã đám rồi.” Điêu Á Hải tức giận nói.

Đường Hạnh nhăn mặt, cô có thể nghe thấy âm thanh thở dài của các bạn, thầm nghĩ cả lớp chỉ có Trình Liễm Nhất bình tĩnh thôi.

“Thành tích của bạn nào giảm sút thì đừng trách tôi.” Điêu Á Hải bổ sung một câu.

“Haizzz…..” cả lớp than ngắn thở dài.

Tiết học kết thúc, tiếng chuông ra chơi vang lên, Điêu Á Hải cầm cặp sách rời đi.

Đỗ Tiêu Lê lập tức gục xuống bàn, “Làm sao bây giờ, còn chưa tới một tuần nữa thì sao ôn tập được hết đây.”

Đường Hạnh cũng gục đầu xuống bàn, đối diện với cô nàng, nói: “Ôn được từng nào hay từng đấy, chỉ cầu mong không rớt hạng thôi.”

Cô không muốn bị thầy chủ nhiệm gọi lên văn phòng “trò chuyện”, càng không muốn để bố mẹ biết.

“Cậu có Trình Liễm Nhất thì sợ gì, cậu tìm cậu ấy nhờ vạch ra trọng điểm rồi ôn tập là được.” Đỗ Tiêu Lê hâm mộ nói.

Nghe Đỗ Tiêu Lê nói vậy, Đường Hạnh nhớ kỳ thi cuối kì năm ngoái, cô bị Trình Liễm Nhất bắt làm 10 đề thi dài ơi là dài, đoạn thời gian đó đúng là địa ngục.

“Cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì đâu, tin tớ đi…” Đường Hạnh lắc đầu nói.

“Lần này nếu thi mà rớt hạng, chắc chắn mẹ tớ sẽ mắng tớ một trận.” Đỗ Tiêu Lê thở dài.

Cô nàng ngồi thẳng lưng, lấy sách ra, “Tớ phải tận dụng thời gian ôn tập đây.”

Đường Hạnh cũng ngồi dậy, vỗ vai Đỗ Tiêu Lê, “Đừng lo lắng, đến lúc Trình Liễm Nhất gạch trọng điểm chỗ nào cần ôn tớ sẽ nói cho cậu biết.”

“Trông cậy hết vào cậu đấy.” Đỗ Tiêu Lê vui sướng gật đầu.

Đường Hạnh phất phất tay, “Chuyện nhỏ”

***

Trên đường đi học về, Đường Hạnh ngồi sau Trình Liễm Nhất, cô ngẩng đầu hỏi: “Kì thi giữa kì với cậu cũng dễ dàng lắm nhỉ?”

Trình Liễm Nhất nhìn về phía trước, bình tĩnh nói: “Phải nói là thi cuối kì với tớ cũng rất dễ dàng.”

Đường Hạnh: “……”

Sao cô lại hỏi câu ngu ngốc vậy chứ…

Đường Hạnh vươn tay định đấm vào lưng Trình Liễm Nhất, nhưng cuối cùng lý trí chiến thắng.

“Cậu ôn hết chưa?” Trình Liễm Nhất không thấy biểu tình giương nanh múa vuốt của Đường Hạnh, ngược lại còn quan tâm hỏi.

“Chưa.” Đường Hạnh buông tay, rầu rĩ mà trả lời.

Trình Liễm Nhất vui vẻ cười, “Muốn tớ giúp không?”

“Đương nhiên là muốn!” Đường Hạnh lập tức trả lời.

“Từ tối nay cậu ăn cơm xong thì đến nhà tớ học bài.” Trình Liễm Nhất thờ ơ nói.

Gương mặt Đường Hạnh tràn ngập vui mừng, vội vàng gật đầu, “OK.”

Trên bàn ăn nhà Đường Hạnh.

Đường Hạnh vùi đầu vào bát cơm, mẹ Đường đột nhiên hỏi, “Tuần sau bọn con thi giữa kì à?”

“Khụ khụ….” Đường Hạnh sợ tới mức bị sặc cơm, cô nhanh chóng uống một ngụm canh trấn an bản thân, “Mẹ, sao mẹ biết nhanh thế.”

Hôm nay thầy giáo mới thông báo vậy mà mẹ cô đã biết rồi.

“Trường học nhắn tin về, bảo phụ huynh đôn đốc con mình ôn tập.” Mẹ Đường bình thản nói.

Đường Hạnh đau khổ, “Trường có thể không cần nhiệt tình như thế có được không….”

“Sao lại không nhiệt tình được, mẹ muốn con học hành chủ động một chút.”

Đường Hạnh bĩu môi, “Con biết rồi, con với Nhất Nhất đã bàn rồi, tối nay con tới nhà cậu ấy học bài, thế là được chứ gì.”

“Được rồi, nếu lần này thành tích kém đi, mẹ sẽ cắt bớt tiền tiêu vặt của con, tự mình cân nhắc đi.”

Ba Đường ngồi cạnh phụ họa: “Sắp lên lớp 9 rồi, con cũng phải tiết chế lại, tập trung học hành đi.”

Đường Hạnh vò đầu đáp, “Con biết rồi ạ.”

“Ài, đứa nhỏ Tiểu Liễm này thành tích tốt thật, không cần nhọc lòng.” Mẹ Đường liếc mắt nhìn Đường Hạnh một cái.

Cô ăn một miếng cơm, buồn bực nói: “Vậy mẹ bảo với dì Lâm muốn nhận cậu ấy làm con nuôi đi.”

Mẹ Đường lườm cô, “Chỉ biết nói vớ vẩn.”

“Nếu con thông minh giống cậu ấy, bố mẹ cũng không cần phải dạy con, vậy còn gì là thú vui của cha mẹ chứ.” Đường Hành cười hì hì nói.

Mẹ Đường nghe thế, cau mày, “Nói cũng có lý.”

Bà vừa nói xong mới nhận ra mình bị Đường Hạnh dắt mũi, trừng mắt nhìn cô.

Đường Hạnh lè lưỡi, nhanh nhanh chóng chóng vét bát cơm, ăn xong 2 miếng cơm cuối cùng, cô cầm khăn giấy lau miệng, “Con ăn no rồi phải đi học bài đây.”

“Hôm nay mẹ mới mua bánh quy, con đưa cho Tiểu Liễm đi. Không thể hỏi bài người ta mà đi tay không được.” Mẹ Đường đứng sau lớn tiếng dặn dò.

Đường Hạnh thu dọn cặp sách rồi cầm túi bánh để vào balo, “Thế này là được rồi.”

“Đi đi.” Mẹ Đường vẫy tay, “Nhớ về sớm còn đi ngủ, nếu không mai lại không dậy đi học được.”

Đường Hạnh gật đầu, “Ba mẹ, con đi đây ạ.”

***

Đường Hạnh đi tới nhà Trình Liễm Nhất, vừa mới gõ cửa thì có người mở cửa cho cô.

“Sao cậu mở cửa nhanh thế?” Cô ngạc nhiên nhìn Trình Liễm Nhất.

Cậu mất tự nhiên nhìn qua chỗ khác, “Nhanh vào đi.”

Bố mẹ Trình đang xem bản tin thời sự ngoài phòng khách, thấy Trình Liễm Nhất đi sau Đường Hạnh, cười chào hỏi: “Tiểu Hạnh tới học bài hả?”

“Cháu chào chú, chào dì Lâm ạ” Cô chạy nhanh tới bảo, “Tuần sau bọn cháu thi giữa kì, có mấy chỗ không hiểu nên tới hỏi Nhất Nhất ạ.”

“Hỏi nhiều cũng không sao, dù sao nó cũng rảnh mà.” Mẹ Trình vừa nhìn TV vừa nói.

Đường Hạnh cười cười.

“Đi thôi.” Trình Liễm Nhất gọi cô rồi về phòng.

Đường Hạnh vội vàng đi qua, thuận tay đóng cửa.

Cô ngồi xuống cạnh Trình Liễm Nhất, lấy túi bánh quy từ balo ra, “Cho cậu này.”

“Đây là quà vì giúp cậu ôn tập à?” Trình Liễm Nhất hỏi.

Đường Hạnh mím môi, “Xem như là quà cảm ơn đi.”

Trình Liễm Nhất cũng tự nhiên nhận lấy, “Cảm ơn cậu.”

Đường Hạnh lấy sách và vở bài tập ra.

“Tớ đã viết hết những kiến thức cần ôn rồi, đặc biệt là toán hình, cậu xem trước đi, nếu không hiểu thì hỏi tớ.” Trình Liễm Nhất đưa vở cho cô.

Đường Hạnh há miệng thở dốc, ngượng ngùng nói: “Bài tập hôm nay thầy giao tớ còn chưa làm xong nữa.”

Nháy mắt không khí trong phòng ngưng trệ.

“Hiệu suất làm bài của cậu thấp thật.” Trình Liễm Nhất đả kích cô.

Đường Hạnh nhướng mày, không phục nói: “Đấy là hiệu suất của người bình thường, chỉ có người không bình thường như cậu mới xong sớm vậy thôi.”

Trong lớp ai cũng có bài tập về nhà nhưng chẳng ai giống Trình Liễm Nhất, tốc độ làm bài nhanh như vậy.

Trình Liễm Nhất cũng không tức giận, cong môi nói: “Vậy cậu làm bài nhanh đi, thời gian ôn tập không đủ đâu.”

Đường Hạnh còn đang chuẩn bị tâm lý cãi nhau một trận với Trình Liễm Nhất, ai ngờ cậu căn bản không muốn nói tiếp, cô nản lòng, yếu ớt đáp: “Được.”

Trình Liễm Nhất thấy cô cúi đầu, như con thỏ con cụp tai xuống, tâm trạng cũng tốt lên nhiều.

“Cậu cứ làm bài trước đi, tớ viết cho cậu mấy bài rồi cậu làm sau.” Trình Liễm Nhất cầm vở rồi bắt đầu viết.

Đường Hạnh mất 1 tiếng mới giải quyết xong đống bài tập về nhà rồi mới bắt tay vào ôn tập Toán.

Môn Toán là điểm yếu của Đường Hạnh nên phải ôn đầu tiên.

Trình Liễm Nhất đưa mấy bài cho cô xem, “Cậu làm chắc mấy bài này thì đề thi giữa kì sẽ làm được thôi.”

Đường Hạnh nhìn trang giấy, trong lòng cảm khái vạn lần, đây chính là bài tập của người học giỏi toán nhất đề ra, nếu mà bán đi, chắc là sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

“Còn ngẩn người gì đấy.” Trình Liễm Nhất gõ bút vào đầu Đường Hạnh, “Còn không mau làm đi.”

Đường Hạnh bĩu môi, bắt đầu múa bút thành văn.

Nhưng mà ngay câu đầu tiên cô đã không biết làm……

Cô không viết được……

Đường Hạnh vò đầu bứt tai, ngẩng đầu nhìn Trình Liễm Nhất, tầng tầng lớp lớp sương mù trong mắt, ý nghĩ cầu cứu cực kì rõ ràng.

“Không biết làm à?” nhướng mày, cười như không cười nhìn cô.

Đường Hạnh mím môi, “Rất khó……”

Trình Liễm Nhất kéo ghế ngồi gần cô, mắt nhìn đề bài, cầm bút bắt đầu giảng.

Cậu đột nhiên tới gần làm cô sợ tới mức ngây ngẩn cả người.

Gương mặt chàng thiếu niên sạch sẽ như tranh, liếc mắt một cái đã làm cho người khác không tự chủ được.

“Nhất Nhất, trông cậu đẹp trai quá.” Đường Hạnh buột miệng thốt ra.

Đến lúc Đường Hạnh lấy lại tinh thần rồi thì lời nói không rút lại được nữa, cô chán nản, quả nhiên là sắc đẹp trêu người.

Trình Liễm Nhất bình tĩnh nhận lấy lời khen của cô: “Tớ biết tớ rất đẹp trai, nhưng cái bây giờ cậu cần nhìn là nội dung bài tớ giảng đây này.”

Tai Đường Hạnh ửng đỏ, vội vàng cúi đầu nhìn hàng chữ Trình Liễm Nhất viết.

Nhưng nhớ đến lúc hai người gần nhau, trong lòng cô lại không khỏi buồn rầu. Trình Liễm Nhất vừa chính trực lại ngay thẳng, khí chất cao như núi, mà cô lại như con kiến bò trên đường.

“Cậu còn ngây người ra đấy tớ sẽ không giảng cho cậu nữa đâu.” Trình Liễm Nhất bất lực nói.

Một câu này của Trình Liễm Nhất làm Đường Hạnh bừng tỉnh, gật đầu như giã tỏi: “Học học học!”

Cậu giảng bài cho cô, còn dạy cho cô mấy phương pháp làm bài khác, Đường Hạnh cũng không ngốc lắm, dựa theo phương pháp đó mà làm bài, rất nhanh đã tính được đáp án.

“Đúng rồi.”

“Xem ra tớ cũng rất thông minh đó.” Đường Hạnh lắc đầu tự mãn.

Trình Liễm Nhất khẽ cười: “Tớ đã giảng kỹ như thế, nếu còn không làm được thì chứng tỏ não cậu có vấn đề.”

Đường Hạnh không chịu thua, nói: “Bài tiếp theo.”

Thấy cô nghiêm túc làm bài, Trình Liễm Nhất cong môi cười nhạt.