Trúc Mã Vừa Ngọt Lại Mặn

Chương 5

Ba tháng trôi qua, vừa đến tháng tư thì khí trời cũng dần ấm áp. Trăm hoa đua nở, khắp nơi tràn ngập hơi thở mùa xuân.

Cuối tháng tư, thời tiết bắt đầu nóng lên, Đường Hạnh cởi áo khoác vừa dày vừa nặng, đổi thành áo mỏng.

Thứ sáu, khi tan học, Đỗ Tiêu Lê vừa thu sách vở vừa nói: “Bây giờ thời tiết tốt như này, ngày mai có muốn ra ngoài dạo phố không?”

Đường Hạnh suy nghĩ, vội gật đầu, “Được, cũng lâu rồi tớ chưa ra ngoài dạo phố.”

“Vậy mai chúng ta gặp ở phố đi bộ nhé?” Đỗ Tiêu Lê hỏi.

Đường Hạnh không có ý kiến, “Mấy giờ sáng?”

Đỗ Tiêu Lê phiền não suy nghĩ, “8 giờ nhé, còn có thể ngủ thêm một tí.”

Đường Hạnh ra dấu OK với cô.

“Buổi trưa cùng nhau ăn lẩu đi, lâu rồi tớ chưa ăn.” Đỗ Tiêu Lê cười híp mắt đưa ý kiến.

Đường Hạnh đương nhiên vui lòng, “Lẩu nha, tớ cũng lâu rồi chưa ăn.”

Hai người vui vẻ xúm lại trò chuyện, hoàn toàn không biết các bạn đã về gần hết.

Trình Liễm Nhất ngồi đợi một lúc, thấy hai người vẫn còn đang nói chuyện trời đất đành phải đi tới gõ bàn Đường Hạnh, “Các cậu còn muốn nói chuyện bao lâu nữa, mọi người về hết rồi.”

Nghe vậy Đường Hạnh và Đỗ Tiêu Lê ngẩng đầu, hai người nhìn xung quanh một chút, hơi ngạc nhiên, không ngờ mình lại nói chuyện lâu như vậy.

Đường Hạnh nhanh chóng đứng dậy, cô đeo balo: “Tiêu Lê, chúng ta đi nhanh lên.”

Đỗ Tiêu Lê cũng đứng lên, nháy mắt với cô, “Được, chúng ta nói chuyện tiếp.”

Trên đường về, Trình Liễm Nhất không nhịn được nữa, hỏi: “Vừa rồi cậu với Đỗ Tiêu Lê nói gì mà vui thế.”

Đường Hạnh liếc nhìn cậu, trả lời: “Đây là bí mật của tớ với Tiêu Lê, không tiện tiết lộ.”

Trình Liễm Nhất khẽ nhíu mày, giống như đang tự hỏi gì đó.

Còn Đường Hạnh thì đang nghĩ nên mở miệng xin tiền tiêu vặt từ chỗ Trình Liễm Nhất kiểu gì.

***

Về đến nhà, Trình Liễm Nhất vào phòng, Đường Hạnh nhìn cửa lớn nhà họ Trình mà đờ ra.

Không có tiền tiêu vặt thì cô đi dạo phố kiểu gì chứ.

Đường Hạnh buồn rầu nhìn cửa lớn thở dài, cuối cùng vẫn quyết định về nhà ăn cơm trước.

Lúc ăn cơm, Đường Hạnh lơ đễnh chọn lời, cũng mất tốc độ ngày thường.

“Hôm nay con sao thế? Đồ ăn mẹ làm không ngon à?” Mẹ Đường mở miệng hỏi.

Đường Hạnh vội ăn hai miếng cơm, che giấu nói: “Không phải, con đang suy nghĩ một chuyện.”

“Chuyện gì khiến con phải cau mày thế này?” Bố Đường cũng hỏi một câu.

Đường Hạnh đảo mắt, sau đó nói: “Mai con muốn đi mua sắm với Tiêu Lê, được không ạ?”

Mẹ Đường gật đầu, “Được chứ, nhớ chú ý an toàn, về sớm chút nhé.”

Đường Hạnh vui vẻ “vâng”, tốc độ ăn cơm cũng nhanh hơn.

Trình gia.

Trên bàn cơm, mẹ Trình nhìn Trình Liễm Nhất đang im lặng ăn cơm, bèn lên tiếng hỏi: “Ngày mai là sinh nhật con, đúng lúc mẹ cũng rảnh, đưa con ra ngoài chơi nhé?”

Tay đang cầm đũa của Trình Liễm Nhất dừng lại, nhớ đến Đường Hạnh thần thần bí bí hôm nay, nhưng vẫn đứng lên từ chối, “Không cần ra ngoài chơi, ở nhà cũng được rồi mẹ.”

“Được, vậy mẹ mua cho con một cái bánh kem, sinh nhật không thể không ăn bánh kem.” Mẹ Trình tôn trọng ý kiến của cậu.

Trình Liễm Nhất không cảm xúc ngước mắt: “Bánh kem đơn giản nhất là được, đừng cầu kì quá.”

Mẹ Trình mỉm cười, “Thật ngại quá, mẹ đặt bánh kem dâu tây, vừa trắng vừa mềm, nhìn đẹp lắm.”

Trình Liễm Nhất: “…”

Cậu đề xuống buồn bực trong lòng, mở miệng nói: “Đến bao giờ mẹ mới có thể thôi dùng tâm hồn thiếu nữ trên người con?”

Mẹ Trình tủi thân nhìn bố Trình, “Nhìn đứa con anh sinh kìa, lần nào em mua đồ nó cũng bất mãn.”

“Nó là do em sinh.” Bố Trình bình tĩnh trả lời.

Mẹ Trình nhìn Trình Liễm Nhất, lắc đầu: “Chẳng đáng yêu gì cả.”

“Tuổi tác của mẹ với bố cũng chưa lớn lắm, có thể sinh thêm một đứa.” Vẻ mặt Trình Liễm Nhất tự nhiên đưa ra ý kiến của mình.

“Khụ khụ…” Bố Trình ho khan hai tiếng, “Trẻ con nói bậy gì đấy!”

Mẹ Trình cũng nhìn cậu chằm chằm: “Nói bậy.”

***

Buổi tối Đường Hạnh ra ngoài, gõ cửa nhà họ Trình.

Không bao lâu thì có người ra mở cửa, là bố Trình.

Đường Hạnh vội chào, “Chào chú ạ.”

“Là Tiểu Hạnh à, đến tìm Tiểu Liễm sao?” Bố Trình cười híp mắt hỏi.

Đường Hạnh gật đầu, “Vâng, cậu ấy có ở nhà không ạ?”

“Ở trong phòng, cháu tự vào tìm nó nhé.” Bố Trình nhường đường cho Đường Hạnh.

Đường Hạnh đổi dép, quen thuộc đi vào phòng Trình Liễm Nhất.

Mẹ Trình bưng đĩa trái cây đi ra từ phòng bếp, vừa lúc gặp phải Đường Hạnh, “Tiểu Hạnh đến rồi à.”

“Dì Lâm, cháu đến tìm Nhất Nhất.”

“Vậy cháu mang trái cây này vào đi, hai đứa cùng ăn.” Mẹ Trình đưa đĩa trái cây trong tay cho Đường Hạnh.

Nhìn đủ loại hoa quả trong tay, Đường Hạnh gật đầu mỉm cười, “Vâng, cháu cảm ơn dì Lâm.”

Cô đi đến cửa phòng Trình Liễm Nhất, lịch sự gõ cửa, sau khi thấy giọng nói của Trịnh Liễm Nhất mới ấn tay nắm cửa bước vào.

“Sao cậu lại đến đây?” Trình Liễm Nhất ngồi trước cửa sổ nhìn cô đầy nghi ngờ.

“Đưa trái cây.” Đường Hạnh cười hì hì nói.

Trình Liễm Nhất tỉnh táo vạch trần lời nói của cô: “Đây là đĩa đựng trái cây nhà tớ.”

Đường Hạnh để đĩa trái cây xuống bàn, cầm một miếng cà chua nhỏ bỏ vào miệng, “Dì Lâm kêu tớ mang vào.”

“Nói đi, qua tìm tớ có việc gì?” Trình Liễm Nhất liếc nhìn đĩa trái cây, sau đó ngẩng đầu nhìn Đường Hạnh.

Đường Hạnh do dự một lúc mới mở miệng: “Ngày mai tớ muốn đi mua sắm với Tiêu Lê, nên muốn ít tiền tiêu vặt.”

“Đi mua sắm?” Trình Liễm Nhất suy nghĩ.

“Đúng rồi, nên mới cần tiền, không có tiền sao đi dạo phố mua đồ được.”

“Mua đồ…” Trình Liễm Nhất lặp lại mấy chữ này.

Đường Hạnh giương mắt nhìn cậu, thấy sắc mặt Trình Liễm Nhất đơ ra như đang tự hỏi điều gì đó, nên không lên tiếng làm phiền.

“Cậu cần bao nhiêu?” Trịnh Liễm Nhất khẽ hỏi.

Đường Hạnh nhíu mày hỏi ngược lại: “Tớ còn bao nhiêu tiền ở chỗ cậu?”

“Không nhiều lắm, tầm 1500 tệ.” Trình Liễm Nhất trả lời.

Đường Hạnh xòe tay ra tính toán, đây là tiền tiêu vặt một năm của cô, mỗi tháng đều phải tính lại.

“Tớ muốn 200 tệ.” Cô chỉ đi dạo phố, không nhất thiết phải tiêu nhiều tiền, nhiều nhất là tốn ít tiền mua đồ ăn thôi.

“200 đủ không?” Trình Liễm Nhất nhíu mày.

Đường Hạnh phiền não, “Chắc là đủ.”

Trình Liễm Nhất đứng dậy, tìm trong ngăn kéo, cậu lấy bốn tờ 100 tệ đưa cho Đường Hạnh, “Cầm đi.”

Đường Hạnh sợ hãi không dám nhận, “Tớ chỉ cần 200 thôi.”

“200 còn lại là tớ đưa cho cậu, đi chơi vui vẻ nhé.” Trình Liễm Nhất vừa cười vừa nói.

Đường Hạnh nửa tin nửa ngờ nhận lấy, nhưng cô vẫn không nhịn được hỏi: “Tại sao lại cho tớ 200?”

“Không phải cậu muốn đi dạo phố mua sắm à? 200 tệ sao đủ.” Trình Liễm Nhất nhìn cô.

Đường Hạnh vui mừng nhìn Trình Liễm Nhất, lập tức khen ngợi, “Nhất Nhất, cậu đúng là người tốt!” Nhưng ngay lập tức cô lại xị mặt, “Cậu đưa tiền cho tớ thì cậu phải làm sao bây giờ?”

“Tiền riêng của tớ còn nhiều hơn cậu, đồ nghèo rớt mồng tơi.” Sau khi trả lời, Trình Liễm Nhất vẫn không quên đả kích cô.

Đường Hạnh bĩu môi, vội bỏ tiền vào túi, “Tớ đi đây.”

“Nhớ mua đồ tốt nhé.” Trình Liễm Nhất dặn dò.

Đường Hạnh hơi ngẩn ra, khó hiểu nhìn cậu một cái rồi mới rời đi.

***

Sáng thứ bảy, Đường Hạnh không ngủ nướng mà rời giường từ rất sớm.

Cô kéo rèm và nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã mọc, thời tiết nắng ráo.

Sau khi thay một chiếc quần jean sạch sẽ, Đường Hạnh lấy một chiếc áo khoác bò sáng màu, tuy thời tiết rất tốt nhưng cô vẫn phải mặc quần áo ấm.

Rửa mặt xong, Đường Hạnh buộc tóc đuôi ngựa cao, ăn hai món rồi cầm balo ra ngoài.

Hẹn Đỗ Tiêu Lê ở phố đi bộ, Đường Hạnh trực tiếp lên xe buýt, rất nhanh đã đến nơi.

Lúc đến, Đỗ Tiêu Lê đã chờ ở đó, “Ở đây ở đây.”

“Cậu đến sớm thật đấy.” Đường Hạnh vui vẻ chạy tới.

Đỗ Tiêu Lê quan sát cô từ đầu đến chân, “Có phải cậu lại cao lên không?”

“Ngày nào hai đứa mình cũng gặp mặt, có cao lên thì cậu cũng không nhìn ra đâu.”

Hiện giờ Đường Hạnh cao 1m65, ở giữa đám bạn cùng lứa tuổi như quần hùng xưng bá, hơn nữa cô còn có đôi chân dài, đôi khi nhìn như 1m7.

Đỗ Tiêu Lê ngẩng đầu nhìn cô, buồn bã nói: “Cậu ăn cái gì mà cao nhanh thế.”

“Ăn lẩu.” Đường Hạnh thuận miệng đáp, bây giờ cô lại nhớ nồi lẩu rồi.

Hai người nắm tay bước trên phố, vì là thứ bảy nên trên đường đông người qua lại, có hơi khó đi.

Sau một thời gian dài đi mua sắm, Đường Hạnh và Đỗ Tiêu Lê đều vui vẻ, nhìn thấy cửa hàng nào cũng sẽ vào xem.

Tới trưa, hai người đến quán lẩu ở phố đi bộ gọi ít đồ ăn. Nước dùng vừa đỏ vừa cay khiến người khác thèm nhỏ dãi, hai người cũng ăn vô cùng ngon miệng.

“Tớ kể cho cậu nghe nè, hôm qua Triệu Vân Sơn lớp bên đã chạy đến tỏ tình với tớ đó.” Đỗ Tiêu Lê uống một ngum nước rồi nói.

Đường Hạnh cắn một miếng khoai tây chiên, kinh ngạc: “Thật hả, bây giờ chúng ta mới học cấp hai thôi đó.”

“Tớ không thích cậu ấy nên trực tiếp từ chối rồi. Đã là năm thứ ba của cấp hai rồi, tớ không thể phân tâm.” Đỗ Tiêu Lê mím môi nói.

Đường Hạnh tán thành nói: “Cậu làm đúng.”

“Ngày nào chủ nhiệm cũng nói không được yêu sớm, sao tớ dám làm trái chứ.” Đỗ Tiêu Lê phỉ nhổ, “Tớ nghe nói lớp bên có một cặp yêu đương bị gọi phụ huynh rồi đấy, thành tích cũng xuống dốc.”

“Tại sao cứ yêu đương là thành tích đi xuống nhỉ.”

“Không phải ai cũng là Trình Liễm Nhất, có lẽ chỉ có cậu ấy yêu đương mới không tụt dốc thôi.” Đỗ Tiêu Lê nói.

“Nếu cậu ấy mà yêu đương, thành tích giảm xuống có lẽ là bạn nữ kia rồi.” Đường Hạnh cười ha ha.

Đỗ Tiêu Lê cũng phụ họa, “Ha ha ha… Có lẽ vậy.”

“Nhưng ai yêu đương với Trình Liễm Nhất thì sẽ bị cậu ấy ép học cả ngày.” Đường Hạnh hả hê cười lớn.

“Vậy sau này ai nói chuyện yêu đương với Trình Liễm Nhất thì thảm quá nhỉ…”

Hai người nhìn nhau, không nhịn được đều bật cười.

***

Chia tay với Đỗ Tiêu Lê, Đường Hạnh về đến nhà lúc hơn bốn giờ chiều.

Cô vừa lấy chìa khóa ra mở cửa thì thấy Trình Liễm Nhất đi ra từ nhà bên cạnh, Đường Hạnh sửng sốt, “Sao vậy?”

“Cậu không mua gì à?” Trình Liễm Nhất nhìn cô.

Đường Hạnh mím môi, cô đã tiêu hết tiền vào việc ăn uống rồi, không nhớ ra phải mua đồ gì.

“Không…”

“Ồ.”

Rầm! Cửa lớn bị đóng lại.

Đường Hạnh run lên, nhìn cánh cửa đang đóng chặt của nhà họ Trình, vô cùng nghi ngờ.

Cô mở cửa vào phòng, càng nghĩ càng thấy hôm nay Trình Liễm Nhất có gì đó không đúng lắm.

Bỗng dưng, cô bắt gặp được một thứ trong suy nghĩ.

“Mẹ, hôm nay là ngày bao nhiêu?” Đường Hạnh hỏi.

“Hai mươi sáu tháng tư, sao thế?”

Đường Hạnh sợ hãi trợn mắt nhìn, trên mặt còn mang theo tia không biết phải làm gì.

A a a!

Hôm nay là sinh nhật Trình Liễm Nhất…

——–

Tác giả có lời muốn nói:

Tự mình đa tình, cho rằng đi mua sắm là mua quà cho mình. [mỉm cười]