Trúc Mã Ve Vãn Thanh Mai

Chương 9: Biến hóa

Hôm nay Úc Cẩn dậy rất sớm. Suy nghĩ đầu tiên khi mở mắt ra là bây giờ cô đã chính thức có bạn trai, vị đó là trúc mã kiêm hàng xóm Hứa Vi Mộ.

“Chào buổi sáng cả nhà!” Úc Cẩn hí hửng gọi ba mẹ, tâm trạng vô cùng cao hứng ngồi ăn sáng.

Những người đang yêu lúc nào cả người cũng đều phát ra hào quang lấp lánh.

Úc Quốc Bình cười nói: “Buổi trưa mẹ con buổi trưa định đến công ty, con cùng đi đi, sau đó cả nhà ta cùng nhau ăn cơm.”

Úc Cẩn nghe vậy vội từ chối: “Hôm qua con đã hẹn trước với anh Vi Mộ cùng ăn cơm rồi.”

Úc Quốc Bình không thể ngờ đến việc bị con gái cưng từ chối, gặm bánh mì trút giận, đúng là con gái là con nhà người ta mà!

Hơn mười giờ trưa, Úc Cẩn nằng nặc vòi mẹ dạy cách làm cơm hộp tình yêu mang đến công ty cho bạn trai.

Lý Tâm bị con gái lôi lôi kéo kéo như vậy thì vừa giận vừa buồn cười. Lớn như vậy mà chưa từng thấy nó tỏ ra sốt sắng như vậy. Mười đầu ngón tay không đụng nước, chưa bao giờ chịu nhấc chân vào bếp vậy mà bây giờ còn đòi làm cái cơm hộp tình yêu gì đó. Con gái khi yêu đúng là chỉ số thông minh đều giảm xuống chỉ còn mỗi số lẻ phía sau!

Việc này nếu để ông xã già nhà mình biết được không biết phải cần bao nhiêu xô chậu để hứng nước mắt đây. Con gái rượu cho đến bây giờ còn không nấu nổi một bữa cơm cho ba nó, chưa bao giờ làm cơm hộp mang đến công ty cho ông. Ông làm việc ở công ty ngày đêm trông ngóng nó ghé qua thăm ông một chút, vậy mà số lần nó ghé vào Hứa thị còn nhiều hơn cả số bước chân nó đi vào công ty trong nhà.

Được rồi, nếu con gái đã coi trọng người yêu hơn cha, thì người vợ đảm đang là bà sẽ làm cơm hộp tình yêu dâng lên cho ông xã vậy!

Thế là hai mẹ con Úc gia, mỗi người xách một lồng cơm, một người đi đến Hứa thị, một người bươc vào Úc thị.

*****

Úc Cẩn đến đại sảnh Hứa thị tâm trạng bất chợt thay đổi. Hì hì, dù sao thì bây giờ thân phận của cô cũng đã thay đổi rồi.

Cô nàng vẫn như mọi ngày ngang nhiên đi lên khu quản lí cao cấp, chỉ có điều là hôm nay trên tay Úc đại tiểu thư có thêm một cái hộp cơm. Mọi người đều trố mắt ngạc nhiên, chuyện gì đã xảy ra? Mặc dù Hứa tổng luôn dung túng Úc đại tiểu thư này, nhưng mà cô nàng mỗi lần xuất hiện ở Hứa thị đều là hung hăng đến xong rồi hung hăng đi… Hôm nay lại còn mang theo hộp cơm? Quan hệ của hai người này khi nào thì trở nên hài hòa như vậy chứ?

Đối với ánh mắt dò xét bát quái của mọi người, cô chỉ cười khẽ không đáp lại. Khi đi đến phòng làm việc của Hứa Vi Mộ còn lịch sự gõ cửa.

“Mời vào.” Hứa Vi Mộ đang tập trung vào tài liệu trên bàn, không hề ngẩng đầu.

Úc Cẩn nhìn anh như vậy cũng không nói gì, nhẹ nhàng im lặng đi tới.

Nếu có công việc gấp, thường thư kí sẽ trực tiếp vào thông báo, tại sao hôm nay đã một lúc lâu rồi vẫn không có phản ứng?

Hứa Vi Mộ lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt của Úc Cẩn, sắc mặt liền trở nên dịu dàng: “Hôm nay sao lại lịch sự vậy?”

Cô cười khẽ, giấu hộp cơm sau lưng: “Anh xong việc chưa?”

Hứa Vi Mộ đứng dậy đi đến “Xong rồi, thật ra cũng không có gì quan trọng cả. Thôi mình đi ăn cơm đi em.”

Cô cười thần bí, lắc đầu: “Không cần đi ra ngoài.”

Hứa Vi Mộ ngạc nhiên hỏi: “Tại sao vậy?”

Lúc này cô mới lấy hộp cơm giấu ở sau lưng ra để lên bàn làm việc của anh, cười nghịch ngợm: “Tiểu nữ đã chuẩn bị cơm hộp tình yêu, mời Hứa tổng từ từ thưởng thức ạ!”

Hứa Vi Mộ cong cong khóe miệng cố nhịn cười: “Phải làm phiền Úc đại tiểu thư mang đến tận nơi, tôi đây thật là có phúc. Nếu vậy thì cũng không dám khách khí…”

Úc Cẩn bĩu môi: “Anh mở ra xem trước đi.”

Anh mở hộp cơm, cà chua bác trứng, thịt kho Tô Đông Pha, nấm hương xào rau thập cẩm. Trình bày rất đẹp mắt, mùi vị cũng rất hấp dẫn, chỉ có điều…

Anh cầm đũa gắp thử một miếng, vừa ăn vừa chép miệng khen: “Tay nghề dì Úc càng ngày càng tuyệt!”

Úc Cẩn chưa gì đã bị lộ tẩy, chột dạ nhìn anh mếu máo: “…em cũng có góp phần trong đó mà!”

Hứa Vi Mộ nghi ngờ: “Em cũng có?”

Úc Cẩn phụng phịu: “Ừ, em có rửa rau củ rồi thái rau nữa mà.”

Anh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Úc Cẩn hậu đậu lười biếng như vậy thì làm sao biết làm cơm hộp chứ? Với lại nếu cô nàng biết nấu ăn thì tại sao anh lại không biết chứ?

Úc Cẩn thấy anh không có phản ứng, lại gặm hỏi: “Em không biết nấu cơm, thế anh có ghét bỏ em không?”

Hứa Vi Mộ cười cười, muốn ghét bỏ thì anh đã ghét bỏ từ lâu rồi… vả lại anh cũng không muốn cưới vợ về nhà chỉ để làm bảo mẫu.

Anh giả vờ nghiêm túc đàng hoàng nói: “Thưa đại tiểu thư, tốt nhất em đừng nấu nướng gì cả, ngộ nhỡ cái bếp nhà anh có mệnh hệ gì thì...haiz~”

“…”

*****

Văn phòng Chủ tịch Úc thị.

Úc Quốc Bình nhìn bà xã đại nhân mang theo hộp cơm giữ ấm đến thì rất cao hứng nhưng vẫn dịu dàng hỏi: “Anh đã nói cùng đi ra ngoài ăn, sao còn mang cơm đến làm gì?”

Lý Tâm cười cười: “Con gái cưng của anh muốn làm hộp cơm tình yêu cho Vi Mộ, em tiện thể cũng làm một phần cho anh.”

Ông nghe xong có chút bất mãn: “Tiểu Cẩn làm cơm? Còn làm cho thằng nhóc kia?”

Lý Tâm nhìn vẻ mặt nhăn như trái khổ qua của ông chồng già, che miệng cười trộm khẽ gật đầu.

“Anh không ăn! Không muốn ăn!” Con gái là con nuôi dùm người ta! Ông đến bây giờ còn chưa bao giờ được ăn cơm do chính con gái tự làm!

Lý Tâm nhíu mày: “Vậy em mang về.”

Úc Quốc Bình nhìn thấy vợ xoay người muốn đi ra, vội kéo tay bà cầm lấy hộp cơm, chân chó nịnh nọt: “Ấy ấy~ Anh đùa một chút thôi em đừng giận mà! nào ngồi xuống ăn cơm với anh.”

Tuy nhiên khi Úc Quốc Bình vừa nhìn thấy món ăn trình bày đẹp mắt, mùi vị lại quen thuộc thì chân mày giãn ra. Tiểu Cẩn làm gì học được tay nghề nấu ăn cao siêu như thế này chứ?

“Nó bảo em dạy nó à?”

Lý Tâm nhún vai: “Vì lý do an toàn, em chỉ dám cho nó rửa & thái rau thôi.”

*****

Bữa trưa trôi qua theo những câu chuyện vụn vặt của hai người. Thường thường Hứa Vi Mộ đều ăn ở phòng làm việc do thư ký gọi đặt sẵn, hiếm khi nào được ăn cơm nhà như vậy. Hơn nữa còn có Úc Cẩn ngồi kế bên anh một miếng, em một miếng. Hạnh phúc cùng lắm cũng chỉ có thế thôi!

Cho đến ngày hôm nay, khi mối quan hệ của hai người đã thay đổi, Úc Cẩn mới phát hiện ra mỗi câu mỉa mai, trêu chọc của Hứa Vi Mộ trong quá khứ đều mang ẩn ý, chỉ tại cô thật ngu ngốc, nhìn không thấu mà nghe cũng chẳng hiểu.

Hết thời gian nghỉ trưa, Hứa Vi Mộ phải làm việc tiếp, Úc Cẩn vẫn ở phòng làm việc của anh nghịch tới nghịch lui. Thật ra thì Úc Cẩn đã từng đến đây rất nhiều lần rồi, nhưng lần nào đến cũng cãi nhau với anh một trận rồi mang cả bụng ấm ức đi về, vẫn chưa nhìn rõ cách trang trí bày biện trong phòng làm việc của anh

Trên bàn làm việc Hứa Vi Mộ trưng một bức ảnh gia đình ba người nhà anh.

Cô bất mãn bỉu môi gõ gõ lên bàn: “Ở đây phải để thêm ảnh chụp chung của em với anh.”

Nhưng nghĩ lại, ảnh chụp chung của hai người cũng không nhiều, phần lớn là ảnh lúc bé ba mẹ chụp cho hoặc lúc gia đình bọn họ cùng chụp lúc đi dã ngoại. Nhưng nhìn vào những tấm mình đó cảm thấy sắc mặt của cả hai không được tốt cho lắm.

Úc Cẩn nghĩ vậy, bỗng hứng trí bừng bừng: “Hay là chụp ngay bây giờ đi anh?”

Hứa Vi Mộ đau đầu day trán, tính cách hễ nói là phải làm liền này của cô không chếch đi đâu được, mà dù sao anh cũng không nỡ từ chối.

Úc Cẩn lấy điện thoại ra rồi loay hoay tạo dáng trước ống kính. Cô vẫn chưa quen tựa sát vào Hứa Vi Mộ như vậy nên hai người vẫn có chút khoảng cách. Trái lại, Hứa Vi Mộ sáp lại gần mặt kề mặt, Úc Cẩn nhấn nút chụp.

Cô xem lại hình rồi nghĩ nghĩ một lúc lâu lại nói: “Một lần nữa đi.”

Hứa Vi Mộ cũng ậm ừ chiều theo, lần này Úc Cẩn canh thời điểm chuẩn, bất ngờ nghiêng đầu hôn chụt một cái lên mặt Hứa Vi Mộ.

Cô khoái trí đứng lên, nhìn hình ảnh thân mật trong điện thoại cảm thấy rất vừa ý, cười ngây ngô: “Lát nữa em sẽ đi rửa tấm ảnh này ra.”

Hứa Vi Mộ nhìn cô dịu dàng, cong cong khóe miệng, kéo tay cô ôm vào lòng: “Chưa đủ đâu.”

Sau đó đem môi mình dán lên hai cánh môi của cô, nụ hôn lần trước mang theo sự cuồng nhiệt mạnh mẽ, nhưng lần này lại dịu dàng như một làn gió mát, không hề vội vã chậm rãi lướt qua...

Úc Cẩn gòng cứng người giữ nguyên tư thế, tay Hứa Vi Mộ để ở eo cô nhè nhẹ vuốt ve nhen nhóm ngọn lửa nóng rực, đôi môi anh mang theo hơi thở tươi mát khoan khoái, khiến Úc Cẩn như chìm đắm vào, nhũng cả người vòng hai tay qua cổ anh từ từ tiếp nhận...

Phản ứng ngây ngô của Úc Cẩn như chất xúc tác khiến Hứa Vi Mộ bị kích thích muốn trầm luân khảm sâu vào bên trong cô. Môi răng anh gặm cắn hai cánh môi nhỏ xinh, trúc trắc mà triền miên, lưu luyến say sưa… bây giờ cô có thể thật sự cảm nhận được những từ ấy.

Hai người triền miên say sưa đến nỗi không nghe được tiếng gõ cửa bên ngoài.

Lý Đông một lúc lâu không thấy động tĩnh thì đánh bạo đẩy cửa đi vào, chợt nhìn thấy hình ảnh không được trong sáng đập thẳng vào mắt: Hứa tổng bị một cô nàng đè ngửa ôm hôn đắm đuối.

Anh ta lúng túng vội xoay người đi ra, nhưng không kịp nữa rồi. Hứa Vi Mộ lúc này mới phản ứng tạm buông cô ra, Úc Cẩn mặt đỏ bừng xấu hổ cắn cắn môi khiến đôi môi vốn sưng đỏ càng them đỏ mọng ướt át.

Hứa Vi Mộ mất hứng nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì?”

Úc Cẩn ngẩng đầu nhìn cái vị bóng đèn đang đứng ở cửa, đối tượng xem mắt số 1 của cô: Lý Đông.

Lý Đông trông thấy cũng hoảng hốt sững sờ tại chỗ, cô gái vừa rồi quấn quít với Hứa tổng là Úc Cẩn! Anh ta lại nhớ đến chuyện lần trước Hứa tổng bắt mình phải đi xem mắt với cô ấy, vuốt mồ hôi trên trán anh ta mới từ từ chắp ghép lại chuỗi sự kiện kỳ quái, à à thì ra Hứa tổng đối với cô nàng thanh mai của mình từ lâu đã có ý đồ không hề trong sáng!

Anh ta vội vàng báo cáo công tác, vừa định ba chân bốn cẳng chuồn khỏi hiện trường thì đột nhiên bị Úc Cẩn gọi lại.

“Nghe nói anh nói với Hứa Vi Mộ rằng trông tôi giả vờ dịu dàng, hiền thục?”

Hứa Vi Mộ chột dạ không ngừng ho khan, không ngờ cô ấy vẫn còn nhớ đến vụ này.

Tính cách Úc Cẩn rất ít khi gây khó dễ cho người khác, nhưng một khi đã để tâm thì nhất quyết làm đến cùng, không bao giờ bỏ qua một cách dễ dàng.

Lý Đông mồ hôi lạnh đầy đầu, anh ta đã bao giờ nói ra như vậy chứ? Có cho mười cái lá gan anh ta cũng không dám nói xấu sau lưng vị Úc đại tiểu thư được Hứa tổng chống lưng này!

Lý Đông vừa sợ vừa nghi ngờ nhìn về phía Hứa Vi Mộ.

Hứa Vi Mộ là thủ phạm gây họa, đương nhiên không nhẫn tâm để Lý Đông một mình chịu tội, đành lên tiếng giúp anh ta giải vây: “Anh đi ra ngoài trước đi.”

Úc Cẩn vẫn không rời mắt khỏi hai người, nghĩ nghĩ liền xáp lại nắm cổ áo Hứa Vi Mộ tra hỏi: “Nói mau, có phải anh gạt em không?”

Anh hít hà hương thơm thoang thoảng trên người Úc Cẩn, thành thật khai báo: “Những đối tượng xem mắt với em đều do anh sắp xếp, anh đã dặn dò bọn họ nhất định không được tạo thiện cảm với em.”

Úc Cẩn hừ lạnh, thì ra anh vẫn luôn giở thủ đoạn đùa bỡn sau lưng cô! Chẳng trách sao mồi lần xem mắt đều sắp xếp địa điểm gần Hứa thị, nói không chừng đối tượng xem mắt của cô đều là do anh dày công xếp đặt, túm đại nhân viên quèn nào xung cho đủ số!

Úc Cẩn nghĩ tới thì muốn nổi bão tố cuồn cuộn, mắt híp lại hỏi: “Còn Kha Thuấn Ngôn thì sao?”

Hứa Vi Mộ nhíu mày nhếch môi: “Tên đó là trường hợp ngoài ý muốn.”

Cô không hiểu cho lắm: “Sao?”

“Anh vốn sắp xếp anh rể của hắn đi xem mắt, ai ngờ anh ta lại bắt Kha Thuấn Ngôn thế mạng vào.” Nhắc đến chuyện này Hứa Vi Mộ lại cảm thấy phiền não, anh biết Kha Thuấn Ngôn sẽ không dễ dàng buông tha Úc Cẩn. Nhưng mặc kệ làm gì được nhau nào, dù sao Úc Cẩn cũng là của anh.

Anh… rể??!!

Úc Cẩn cảm thấy hết nhịn nổi hét lên: “Hứa Vi Mộ, anh lại dám sắp xếp người có vợ đi xem mắt với em?”

Hứa Vi Mộ nhún vai: “Dù sao thì cũng đi cho có lệ thôi mà.”

“Nói mau! Có phải lúc anh nhận việc an bày đối tượng xem mắt cho em thì đã bắt đầu có tính tóan cá nhân rồi đúng không?”

Anh thẳng thắn gật đầu: “Nếu như để cho mẹ em sắp xếp, chỉ sợ sẽ có người vừa mắt em.”

Úc Cẩn mặc dù rất tức giận chuyện Hứa Vi Mộ sắp đặt tính toán với cô, nhưng nói cho cùng anh làm như thế cũng là vì anh sợ mất cô. Câu “anh sợ” kia chạm đến cả tâm can giống như lời nói “tiểu Cẩn, mình về nhà đi.” ngày hôm qua của anh.

Úc Cẩn không bao giờ chống cự lại sự ôn nhu thâm tình của Hứa Vi Mộ.

Cô lại hỏi: “Anh không ngờ là sẽ xuất hiện Kha Thuấn Ngôn?”

“Đúng vậy.”

Úc Cẩn mang vẻ mặt nham hiểm xáp đến gần anh: “Nếu như anh ta không xuất hiện thì anh sẽ không bao giờ thổ lộ tình cảm với em, có phải không?”

Hứa Vi Mộ vội lắc đầu phủ nhận: “Không phải không phải. Theo kế hoạch của anh, nếu em thua, anh sẽ đưa ra yêu cầu bắt em phải gả cho anh.”

“… Ai mà thèm gả cho anh chứ!”