Trúc Mã Tốt Nhất

Chương 2

5.

Tôn Duyệt nhanh chóng cho cậu ta một ánh mắt xem thường.

Tôi liếc nhìn hộp quà, trông nó rất quen mắt, nó giống như chiếc hộp đựng thắt lưng mà tôi đã tặng cho Tằng Phàm vào mấy hôm trước.

Lúc ấy tôi chỉ nghĩ đến cảm nhận của anh ta, sợ anh ta có gánh nặng tâm lý nên tôi đã vứt chiếc hộp Hermes đi, sau đó để thắt lưng vào chiếc hộp rẻ tiền mà tôi đã mua.

Không ngờ anh ta cũng biết mượn hoa để dâng Phật thật, có lẽ là vì cảm thấy hoa văn của chiếc hộp đó đẹp.

“Nếu cậu không muốn thì có thể vứt đi mà, người sống còn có thể bị ngạt bởi nước tiểu hay sao?”

Từ lâu Tôn Duyệt đã không hài lòng với việc Hoàng Vi Vi ngày nào cũng khoe khoang sự giàu có ở trước mặt bọn tôi, vì vậy cô ấy đã rất kiềm chế không nói lời châm chọc.

Da mặt Hoàng Vi Vi suýt chút nữa đã không chịu đựng được, rồi đột nhiên đắc thắng nhìn tôi và nói: “Mình không muốn làm tổn thương đến người khác, hơn nữa chúng ta đều là bạn học cả mà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.”

Tôi có thể nghe được hàm ý trong lời nói của cậu ta đang khiêu khích tôi.

Tôi mỉm cười với cậu ta và nhẹ giọng nói: “Ờ, cậu thật sự rất tốt bụng.”

Tra nam với tiện nữ, quả là một cặp trời sinh!

Hoàng Vi Vi đứng dậy, ánh mắt càng thêm đắc ý: “Cậu thật sự nghĩ như vậy ư?”

Tôi gật đầu: “Đúng thế, mình chúc các cậu trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử nhé!”

Bấy giờ Hoàng Vi Vi mới nhận ra rằng những gì tôi vừa nói đều là mỉa mai nên trở nên tức giận không thôi.

“Tô Uyển, cậu ——”

Tôn Duyệt đứng che chở trước mặt tôi: “Cậu gì mà cậu? Chó ngoan không ngán đường, cậu còn không mau tránh ra!”

Sau khi tôi ra ngoài, có nghe thấy tiếng khóc nức nở từ ký túc xá truyền đến, không cần nghĩ cũng biết nhất định là Hoàng Vi Vi đang khóc rồi.

Lúc này, tôi không có tâm trạng mà đi an ủi cậu ta.

Hơn nữa nơi đây không phải là nhà của cậu ta, chẳng lẽ còn muốn tôi quản cậu ta chắc?

***

Hành động của Tằng Phàm cũng khá nhanh chóng, anh ta bảo tôi ngày mai tranh thủ thời gian đến kiểm tra mọi thứ.

Tôn Duyệt muốn đi cùng tôi nhưng đã bị tôi uyển chuyển từ chối.

Yêu nhau là chuyện của hai người, chia tay cũng vậy.

Tôi không muốn người ngoài cuộc phải ra mặt giúp tôi.

Nhưng tôi đã đánh giá cao Tằng Phàm rồi, anh ta không có mặt, nhưng bố mẹ anh ta thì có.

Mẹ Tằng hùng dũng oai vệ, khí thế hiên ngang, kiêu ngạo như một con gà trống.

Đôi mắt hình tam giác hững hờ liếc nhìn tôi: “Cô nhóc tuổi còn nhỏ nhưng cũng biết tính toán chi li đấy. May mà tôi nhìn rõ con người cô, không thì cô đã kéo cả nhà chúng tôi vào hố lửa của nhà cô rồi.”

“Tôi không tính toán chi li bằng dì, trước đây thì nhắm trúng hộ khẩu nhà tôi ở Bắc Kinh, nhưng bây giờ con trai dì đã có những mục tiêu khác nên anh ta không thích hộ khẩu ở Bắc Kinh nữa, chao ôi, rất cảm ơn dì đã đưa tôi ra khỏi hố lửa này.”

Mẹ Tằng tức giận chỉ vào mũi tôi rồi buông lời chửi mắng: “Mày không được dạy dỗ đàng hoàng phải không, có biết kính già yêu trẻ không hả? Nếu không phải sợ mày lừa gạt con trai tao thì mày nghĩ tao muốn gặp mày chắc?”

Bố Tằng hút liên tiếp mấy điếu thuốc, trong làn khói thuốc mờ ảo, nước bọt của mẹ Tằng suýt chút nữa đã bắn vào mặt tôi.

Tôi đã kiểm tra từng món quà này, chúng gần như đều không tì vết, hầu hết đều mới hơn 90%.

Có lẽ Tằng Phàm nghĩ rằng chúng đều là hàng giả, vì vậy anh ta đã không dùng tới vì sợ mất mặt khi đi ra ngoài.

Tôi rất cảm ơn tấm lòng của anh ta vì đã cẩn thận không dùng chúng, suy cho cùng thì chúng còn có thể bán lại với giá cao đấy.

Tôi thu dọn những món quà và nói lời tạm biệt với bố mẹ Tằng tuyệt vời.

Trước khi đi tôi còn bắt gặp Tằng Phàm đang ló đầu lên, hóa ra kẻ này vẫn luôn trốn ở một nơi cách đây không xa để lén quan sát chúng tôi.

Tâm tư nhỏ nhen của gia đình họ dễ đoán quá, chắc anh ta sợ hôm đó tôi to tiếng chứng minh rằng những gì tôi nói là sự thật nên mới để hổ mẹ trong nhà đến đối chứng với tôi.

Trong lòng tôi có một loại cảm giác rất khó tả, như có một hòn đá đè nặng lên ngực.

Cứ coi như thanh xuân hơn một năm này của tôi đã yêu đương với chó đi!

Nhìn những đám mây đen trên bầu trời, tôi thở ra một hơi dài.

6.

Ngay khi trở về ký túc xá, tôi đưa tất cả những món quà mà tôi đã tặng cho Tằng Phàm lên cá muối để bán.

Giá cả có thể thương lượng, đảm bảo hàng chính hãng 100%, bạn có thể đến quầy bán để kiểm tra hàng.

Vì để chọc giận Hoàng Vi Vi, Tôn Duyệt đã cố ý nói trước mặt cậu ta rằng: “Ôi trời đất ơi, chiếc thắt lưng Hermes là rẻ nhất trong này phải không? Sao cậu chỉ bán với giá 3500 tệ thôi vậy, cậu xem này ngay cả mác vẫn còn nguyên luôn đó! Không được đâu, thấp quá rồi, bán giá 4500 tệ đi.”

Cô ấy lấy điện thoại của tôi và thay tôi chỉnh giá tiền, sau đó đọc to nhãn hiệu và giá của từng món quà.

Một cô bạn cùng phòng cũng đi tới: “Tô Uyển, những thứ này là hàng thật hả?”

“Tất nhiên là thật rồi, Tô Uyển nhà chúng mình không phải loại người thích phồng má giả làm người mập đâu, à không, không phải vậy, nói đúng hơn là cậu ấy mới không thèm nói dối về chuyện này.”

Bạn cùng phòng cười ngượng ngùng, muốn đưa tay ra sờ nhưng bị Tôn Duyệt ngăn lại.

Trong ký túc xá tổng cộng có sáu người, ngoại trừ tôi và Tôn Duyệt, thì ba người còn lại đều bị Hoàng Vi Vi mua chuộc.

Tóm lại mọi người đều biết nhà tôi là nhà tự xây, nên trong tiềm thức của bọn họ đều cho rằng những món quà này là đồ giả.

Tôn Duyệt tức giận đến mức mắng to nhóm người mù quáng này: “Các cậu ấy chưa từng ăn thịt lợn nên mới nói không thấy lợn đi bao giờ ư?”

Ngược lại vào lúc này, tôi hít thở sâu và bình tĩnh lại:

“Đừng tức giận, thanh giả tự thanh, hà tất phải lãng phí thời gian và sức lực cho những người không quan trọng.”

Tôn Duyệt ngạc nhiên nhìn tôi, vô cùng phấn khích nói: “Cuối cùng thì cậu cũng nghĩ thông suốt rồi! Mình cứ sợ cậu lâm vào tình trạng thất tình mà không thể thoát ra được.”.

Khóe môi tôi giật giật: “Đâu phải trong đầu mình chỉ có tình yêu thôi đâu?”

Tôn Duyệt thản nhiên nhún vai:

“Có phải hay không thì mình không biết, nhưng mình cảm thấy đau lòng thay cậu khi tặng mấy món quà này cho Tằng Phàm luôn đó. May là anh ta có mắt như mù, nếu không thì người chịu thiệt chính là cậu a.”

Hai chúng tôi ngồi trên mép sân bóng rổ trò chuyện và vui mừng khi nghe thấy tin nhắc nhở từ cá muối trên điện thoại, chúng tôi vội vàng mở lên kiểm tra.

Tên tài khoản là một đống ký tự lộn xộn đã bình luận dưới sản phẩm của tôi rằng: “Là hàng nhái đó! Tôi đã thấy hàng thật rồi, tất cả đều là hàng nhái! Đại gia xin đừng tin!!!”

Tôn Duyệt tức giận đến mức nhảy dựng: “Tên ngốc này là ai vậy hả?”

“Còn ai trồng khoai đất này nữa!”

Dựa theo tính cách keo kiệt của Tằng Phàm, khi anh ta đã mất hết thể diện ở chỗ tôi thì anh ta nhất định sẽ trả thù.

Tôi không hoảng hốt chút nào, bình tĩnh gõ từng chữ một:

“Giả một đền mười, bạn cứ thoải mái kiện tôi, lầu trên, tôi khuyên bạn nên đến bác sĩ khoa mắt để khám đi, hóa đơn mua sắm và số nhãn hàng của tôi đều được đóng mộc rõ ràng, nếu không tin bạn có thể kiểm tra trên trang web chính thức. Trang sức xa xỉ không phải là bắp cải trắng, nếu bạn chưa dùng bao giờ thì vui lòng đến quầy bán hàng để bổ sung kiến thức đi.”

Sau khi gõ xong chữ cuối cùng, tôi chuẩn bị thở ra một hơi.

Binh!

Giây tiếp theo, tôi ngã xuống đất và hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.

7.

Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi cảm thấy chóng mặt và có cảm giác buồn nôn.

KAO!

Đừng nói là tôi bị chấn thương sọ não nhé!

Rốt cuộc là cái quái gì đập vô đầu tôi vậy?

Trong khi tôi đang suy nghĩ một cách đau đớn thì bỗng có một khuôn mặt khổng lồ tiến đến.

“Á!”

Tôi cảm thấy mình bị mù rồi.

Người đó tới vươn tay huơ huơ trước mặt tôi: “Tiểu Uyển Nhi, tỉnh lại đi nào.”

Tôi cố hết sức cầm chiếc gối lên và đánh vào anh ta: “Cố Thần, anh đi chết đi!”

Vào lúc này, Tôn Duyệt, người vừa mới đi lấy nước trở về, ngay lập tức tới ngăn chặn cuộc đại chiến đang bùng nổ với vẻ mặt khó hiểu.

Cố Thần ngồi xuống ghế và cong môi cười nhìn tôi:

“Đã nhiều năm rồi mà vẫn còn ngốc như vậy, một chút tiến bộ cũng không có, em không biết né bóng rổ hả?”

Tôi thở hổn hển, ôm đầu kêu đau.

Cố Thần bỏ lại một câu: “Anh đi gọi bác sĩ.”

Vèo một tiếng, anh ta mất hút không thấy tăm hơi.

Tôn Duyệt hậu tri hậu giác nhận ra điều gì đó, ngây ngốc hỏi: “Hai ngươi biết nhau hả?”

Tôi bực bội lắc đầu: “Không biết, ai mà biết tên chó đó.”

Tôn Duyệt: “…… Cậu không biết đâu, anh ấy rất nổi tiếng luôn đó, anh ấy đã chuyển từ đại học Bắc Kinh đến đại học Thanh Hoa của chúng ta, người nhà của anh ấy rất có máu mặt, hơn nữa gia cảnh cũng không tệ đâu, nghe nói gia đình anh ấy sống trong tứ hợp viện đó.”

Cho dù Cố Thần có biến thành tro thì tôi vẫn nhận ra anh ta.

Cả hai chúng tôi đều cùng nhau lớn lên trong đại viện, mọi người xung quanh ai ai cũng biết chúng tôi là kỳ phùng địch thủ của nhau, trời sinh không hợp.

Khi tôi vừa mọc răng, người đầu tiên mà tôi cắn chính là anh ta. Nhìn thấy cậu ta khóc oa oa, tôi liền hạnh phúc mỉm cười. Đương nhiên, những chuyện trong quá khứ đều do bố mẹ tôi nói cho tôi biết.

Theo như tôi nhớ thì anh ta luôn ỷ vào chiều cao của mình để sai bảo tôi quay như chong chóng. Từ trường tiểu học đến trường cấp hai và từ trường cấp hai đến trường cấp ba.

Cho đến khi anh ta thi đậu đại học, nghe bố trách mắng vì anh ta đã không chọn một ngành học đàng hoàng, cứ nhất quyết phải đi lính trong hai năm.

Sau đó anh ta quay về đại học Bắc Kinh, ai biết làm thế nào mà anh ta lại chuyển đến đại học Thanh Hoa.

Sau khi nghe Tôn Duyệt diễn tả, tôi mới biết người làm tôi bị thương chính là Cố Thần.

Tôi vô cùng nghi ngờ rằng anh ta đã nhằm vào tôi, nếu không thì làm sao anh ta có thể ném chính xác đến như vậy chứ?

Nhìn cái bánh cam trên trán tôi trong gương, tôi tức giận đến mức muốn cắn anh ta một phát.

Tên đầu têu gây chuyện còn hớn hở tiến lại nói: “Nghe nói em chia tay rồi, chúc mừng nhá!”

Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi mà, vừa nghe đã biết là anh ta đang ngứa mông rồi!

Tôi nghiến răng cười khẩy: “Chung vui, cảm ơn anh đã tặng em chiếc túi lớn kia, em sẽ nói lại mọi chuyện với dì!”

Cố Thần “……”

Ha ha, so với Cố Thần, thì trong lòng dì ấy tôi mới chính là con gái ruột của dì.

8.

Nghĩ đến việc chiều nay Tôn Duyệt còn có một buổi học nên tôi đã bảo cậu ấy về trước.

Nhưng có thêm một tên Cố Thần ở trước mặt, tôi cảm thấy thà rằng ngất đi còn hơn.

Anh ta đưa cho tôi quả táo đã gọt vỏ với nụ cười xấu xa:

“Anh đã giúp em nói với mọi người trong đại viện về chuyện em thất tình rồi, đúng là thảm quá mà! Tô Uyển, em cũng thật là mù quáng, tại sao lại yêu một thằng như vậy?”

Tôi: ……

“Em rất biết ơn tám đời tổ tông nhà anh đấy.”

Có khá nhiều trẻ em sống trong đại viện của chúng tôi, nếu Cố Thần đã nói thì chẳng khác nào tất cả khu nhà trong đại viện đều đã biết hết.

Nếu toàn đại viện đều biết thì có nghĩa là tất cả ngõ lớn ngõ nhỏ đều hay tin Tô Uyển tôi đã thua trong tay một tên mama boy hay sao?

Nếu anh ta mà là quả táo này, tôi nhất định sẽ tặng cho anh ta một cú đấm trời giáng.

Ai cũng không dám động tới tôi, nhưng sao tên chó Cố Thần này lại cứ chọc tôi hết lần này tới lần khác vậy hử?

Cái tên mỹ miều là “Sẽ chịu trách nhiệm với tôi suốt đời”, nhưng thực tế lại ra tay tàn nhẫn với tôi không thương tiếc.

Tôi đã ghi âm lại tất cả những lời Cố Thần vừa nói và gửi chúng cho dì Cố.

Năm phút sau, Cố Thần cúi đầu đi ra ngoài nghe điện thoại.

Tôi cầm trái quýt lên ăn, tâm trạng bỗng rất tốt. Đại khái sau khi ăn hết ba trái quýt, anh ta mới bước vào.

“Dì Cố dì đã nói gì với anh thế?”

Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn anh ta đã bị mắng cho lên bờ xuống ruộng.

Dì Cố có người hai con trai nên dì ấy rất muốn có một cô con gái.

Lúc mang thai Cố nhị dì ấy toàn mua quần áo màu hồng phấn, ai ngờ cuối cùng lại sinh con trai.

Mà tôi khi còn nhỏ không chỉ đáng yêu mà cái miệng còn biết nói những lời ngọt ngào.

Dì Cố thật sự đã xem tôi như con gái ruột của mình, cho nên từ nhỏ Cố Thần đã không ít lần bị đánh vì tôi. Bởi vậy anh ta không thích tôi là chuyện bình thường.

“Em vẫn như lúc bé nhỉ, không thay đổi một chút nào, cái đồ thích méc này.”

“Đồ thích méc” là biệt danh mà Cố Thần đã đặt cho tôi.

“Làm như anh thay đổi không bằng? Đồ miệng rộng.”

“Đồ miệng rộng” là biệt danh mà tôi đã đặt cho anh ta. Mỗi lần tôi gặp phải chuyện xui xẻo gì thì anh ta đều hận không thể nói cho cả thế đều biết.

“Cố nhị này, hay là anh cứ đưa cho em tiền thuốc và tiền dưỡng bệnh đi, vậy thì anh không cần phải chạy tới chạy lui giữa trường học với bệnh viện nữa.”

Mặt mày Cố Thần đen thui khi nghe thấy cái tên này.

“Bỏ đi, anh sợ em rồi, chúng ta thỏa thuận đi, sau này đừng gọi biệt danh này ở trước mặt người ngoài nữa nhé, chỉ là……”

Anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới đầy ác ý: “Em rất thiếu tiền hả?”

Gì cơ???

Ý tôi là vậy hả?

“Đừng mơ tưởng nữa, ai biết em có phải dùng số tiền đó để lấp đầy cái hố lớn do bạn trai cũ đã đào hay không.”

Tôi:???

Chẳng lẽ Cố Thần thấy những thứ tôi đăng trên cá muối nên mới lầm tưởng là tôi rất thiếu tiền không.

Đúng là điều hay không nói, chỉ nhằm vào điều dở.

“Em với Tằng Phàm không có quan hệ gì cả!”

Hứ!

Thề là tôi không hề thấy Cố Thần đang cười khúc khích đâu.