Quan phủ tường rất cao, Quan Mục đứng ở dưới tìm kiếm, không có cái lỗ nào đành phải trèo tường thôi. Thừa dịp đêm đen, bốn bề vắng lặng, từ hậu viện nhà mình vác ra một cây trúc lớn, ngọn xanh nhẹ nhàng đáp trên đầu mái ngói. Theo gậy trúc trèo lên, qua được bên kia tường liền bị trượt chân rớt xuống.
Quan Mục đổ môi hôi lạnh, chỉ sợ tiếng động đánh thức Quan tiên sinh, thế nào cũng bị ăn roi mây.
Hậu sự bất kể, vẫn trơ mắt đi về phía trước. Mặc dù đã đến Quý phủ hai lần, vẫn không nhớ rõ phương hướng, đi qua rừng hoa mai, chỉ nghe thấy gió đêm thổi xào xạt, phong không ngừng lâm không tĩnh, đi rồi đi vẫn như cũ không biết Quý thiếu gia đang ở nơi nào.
Thật vất vả đụng đến ven cánh rừng, gặp được người hầu trực đêm đi qua, cầm theo phong đăng chiếu sáng tứ phía. Quan Mục không kiếm được chỗ trốn, đành ôm thân cây, nương nhờ cánh hoa che đậy. Nhẹ nhàng đi theo người phía trước, dần dần nhìn thấy một căn phòng, lại nhìn thấy Quý phu nhân che mặt khóc chạy ra quay về phòng lớn.
Quan Mục chờ mọi người đi ngủ, đến cửa phòng trước mặt mở cửa nhưng lại bị khóa, dùng sức đẩy cũng bất động. Tìm đến cái cửa sổ nghe ngóng, không có bất kỳ tiếng động nào phát ra, trong lòng nóng nảy, ghé vào cửa sổ thấp giọng hô: “Than than, than than.”
Vừa dứt lời, bên trong dường như có người xoay người đụng phải cái ghế làm cái ghế ngã trên mặt đất vang lên một tiếng ầm, sau đó một bóng người bổ nhào tới cửa sổ, thấp giọng nghẹn ngào hồi lâu hô: “Trung Lang.”
Quan Mục trên đầu bốc hỏa, cách một cái song cửa, cũng không biết làm sao để đánh y.
Đang muốn tùy tiện tìm một cái gì đó để đập cửa, ai ngờ cứu tinh đến, một phen đưa cái chìa khóa đến trước mặt khiến Quan Mục ngẩn ngơ, nhìn thấy Tiểu Hoành hé ra khuôn mặt tươi cười, cười đến không thấy mắt. Tiểu thư đồng này sợ là vẫn trốn ở một bên, nhìn thấy hắn lấp ló ở trong này rồi nghe thấy hắn kêu to Than Than.
“Quan thiếu gia, ta biết ngươi chắc chắn sẽ đến đây, ngươi sẽ không bao giờ không để ý đến thiếu gia nhà chúng ta. Ngươi ngoài miệng nói mấy câu khó nghe, lại tham sống sợ chết, tâm địa so với ai đều nhuyễn, nhưng đối với thiếu gia nhà chúng ta so với ai cũng tốt hơn.”
Quan Mục mặt đỏ bừng, thân thủ che đi cái miệng của hắn, đến mức làm hắn quơ loạn cánh tay ô ô kêu, suýt nữa nghẹn chết. Tiểu Hoành không dám nói nhiều, mở cửa cho hắn đi vào, nhìn thấy hắn đụng đầu vào cửa, trong đầu lại thay thiếu gia vui mừng, nhưng lại thay thiếu gia lo lắng. Sát sát khóe mắt, trở về báo với Quý phu nhân là Quan Mục đến đây.
Quan Mục hầm hừ đi vào phòng, đến trước mặt Quý Huy Hòa. Quý Huy Hòa mặt than nhiều ngày nay lại cười đến sáng lạn, trừu khóe miệng bật khóc nức nở. Thân thủ liền nhào đến nhưng bị Quan Mục một tay đưa ra, ngăn chặn không cho ôm. Quý Huy Hòa tái phác, Quan Mục tái chắn. Quý Huy Hòa lũ chiến lũ bại, lui đến bên cái ghế ngã dưới đất, ủy khuất ngồi chồm hổm xuống.
“Quan Mục.”
“Không phải muốn đi Huy Châu sao? Như thế nào còn không đi?” Quan Mục giọng buồn hỏi.
“Ai? Huy Châu? Ta muốn đi Huy Châu lúc nào? Ta không đi! Không đi!” Quý Huy Hòa vội vã la hét, nhảy dựng lên bắt lấy cánh tay hắn. Quan Mục thở dài, kéo cái ghế ngã dưới đất lên rồi ấn y ngồi xuống. Quý Huy Hòa lắc đầu không thuận theo, lôi kéo hắn đến cái giường, bắt hắn cũng ngồi chung.
Quan Mục đi lại, trên người trên mặt đầy bụi bặm, Quý Huy Hòa ngồi đối diện hắn, nhìn chăm chú một hồi, thấy hắn giống như đang coi diễn viên hí khúc, khanh khách cười quái dị. Quan Mục đau đầu muốn đánh y một chưởng, Quý Huy Hòa thân thủ lau mặt cho hắn, ngón tay dài nhỏ sờ soạng trên mặt, dọc theo dấu vết bụi lau sạch. Chỉnh sửa lại xiêm y, huề nhau, cẩn thận dọn dẹp sạch sẽ dưới đất.
Quý Huy Hòa cúi người nhặt lên một mảnh, Quan Mục nhức đầu, nghĩ muốn trèo lên cây trốn tránh cái thời điểm bị cọ tới. Quý Huy Hòa thấy trên tóc hắn cũng có, đứng lên từ trên đỉnh đầu hắn theo sợi tóc lấy đi ra. Quan Mục cúi đầu, cùng hắn nói chuyện.
“Bức tranh ngươi vẽ là cái gì? Miêu không giống miêu, cẩu không giống cẩu.”
“Không phải là ta và ngươi sao?” Quý Huy Hòa ngạc nhiên nói.
Quan Mục một quyền thúc vào bụng y, hạ thủ lưu tình, Quý Huy Hòa cảm thấy mười phần đau đớn, ôm bụng lăn trên giường. Quan Mục đơn giản áp lên, trụ cổ y. Từng đó thời gian y bị nhốt trong phòng rất khổ sở, Quan Mục ở bên ngoài cũng không hề sống khá giả, nợ mới nợ cũ thu xếp tính một lần. Quý Huy Hòa dương đặc cười ha ha, xoay người loạn tránh, Quan Mục càng thêm áp chế, hai người loạn thành một đoàn, đùa giỡn không ngớt.
Đêm càng khuya càng tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng miêu cẩu đánh nhau, meo một tiếng, gâu một tiếng.
Nháo đến không còn khí lực, Quý Huy Hòa nằm ở trên giường, cong vẹo, gác đầu lên một bên cánh tay của Quan Mục. Ngửa đầu suy nghĩ, rồi lại thở dài một hơi. Quan Mục nằm một bên, thân thủ hỏi y: “Ngươi sầu cái gì?”
“Huy Châu.” Quý Huy Hòa đáp lại đơn giản rõ ràng.
“Huy Châu là một nơi rất tốt.” Quan Mục nói sâu xa.
Quý Huy Hòa nước mắt lưng tròng nhìn hắn, tuy biết hắn ngoài mặt thì mạnh trong lòng lại mềm, nhưng vẫn muốn khóc. Quan Mục nâng tay gõ đầu y một cái, nói: “Ta sẽ nghĩ biện pháp.” Quý Huy Hòa hai mắt sáng ngời, quấn quít lấy hắn hỏi biện pháp gì, Quan Mục tươi cười triển khai, vừa đoan chính lại vừa ẩn giấu một chút giảo hoạt, giống như đã tính kỹ càng từ trước.