Cứ như thế, thời gian tiếp theo chậm rãi trôi qua. Hàn Nhiếp Ngạn và Lạc Giản Khê tận lực giấu diếm chuyện tập đoàn, có thể tận dụng cái gì liền tận dụng, nhờ được ai liền nhờ.
Nhưng cái cuộc đời vốn rất thích ghẹo người, cố gắng hết sức cũng không có biện pháp. Lâm Tống Thành dường như đã nắm chắc trong tay, ra hạn chỉ thêm một tuần nữa phải có đáp án.
Mà một tuần nữa cũng chính là ngày Tiếu Sam và Hàn Mặc Thần thi đại học.
Hàn Nhiếp Ngạn cùng Lạc Giản Khê vì chuyện này rất phiền muộn. Rồi chuyện cũng không giấu được, một lần Lạc Giản Khê ở trong phòng gọi điện liên lạc với chồng mình không cẩn thận quên đóng cửa, Hàn Mặc Thần đi ngang qua liền nghe được toàn bộ, cuối cùng là Tiếu Sam cũng biết.
Ông bà Hàn lại rất lo lắng, sợ hai đứa nhỏ vì chuyện này mà không tập trung thi đại học được. Liền trấn an rằng không sao, cùng lắm là bỏ đi, dù sao cũng chỉ là một tập đoàn ở nước ngoài. Nhưng Tiếu Sam và Hàn Mặc Thần đều biết, tập đoàn này rất quan trọng.
Trước ngày thi đại học ba ngày, Tiếu Sam vẫn mang sách vở ra ban công ôn bài với Hàn Mặc Thần, lần trước ba Tiếu đã mang lên ban công một bộ bàn ghế nhỏ màu xanh xinh xắn, Tiếu Sam vẫn hay ra đây ngồi.
Mấy ngày này cả hai người đều không tập trung ôn bài được, chủ yếu là căng thẳng, còn vì chuyện kia.
" Tiểu Thần, cậu qua đó học cũng không sao, học xong liền về không được sao? ". Tiếu Sam không nhịn được hỏi.
Hàn Mặc Thần vừa nghe xong, con ngươi hắn liền trầm xuống, im lặng.
" Tiểu Thần, kì thực tớ nghĩ hay cậu cứ tạm qua đó, đáp ứng điều kiện của ba Lâm Tần Y, rồi sau đó đợi ba Hàn đối phó được cậu liền về? ".
"..."
" Tiểu Thần, hoặc là cậu cứ qua đó rồi.... "
" Tiếu Sam!! ". Hàn Mặc Thần chịu không nổi liền quát một cái khiến Tiếu Sam giật mình, cô mím mím môi, sau đó chậm rãi nói
" Thế thì cậu muốn thế nào? Cậu không đi ư? Tiểu Thần, chúng ta đều biết tập đoàn của ba Hàn rất quan trọng, không thể chỉ vì tớ mà làm hỏng chuyện lớn như thế! Tớ cũng không bảo cậu ở đó luôn mà. Cậu không thể qua đó, cứ giống như mấy năm trước sao? Rồi đợi đến khi ba Hàn có thể thâu tóm lại tập đoàn nắm chắc trong tay rồi chúng ta lại về không được sao? Cậu nói xem... Cậu muốn trơ mắt nhìn tập đoàn mất đi sao? Cậu nói tớ phải làm thế nào? Cậu nghĩ tớ sẽ thoải mái sao? Tớ cũng rất khó chịu mà!! ". Tiếu Sam kích động đứng dậy, nước mắt đã dâng mơ hồ, câu cuối gần như hét lên.
Hàn Mặc Thần cũng không kém mấy, hắn cuộn chặt nắm đấm, gân xanh mơ hồ nổi lên, tận lực kiềm chế cảm xúc, giọng âm trầm nói
" Cậu nghĩ thế là được sao? Lâm Tống Thành vốn rất cáo già, cậu nghĩ đơn giản thế ư, cậu nghĩ sẽ lừa được lão già đó ư? Mà cậu lại dễ dàng để người mình thích ở gần cô gái khác sao? Tớ một chút cũng không muốn ở gần Lâm Tần Y. Tiếu Sam, cậu nghe cho rõ, tớ chỉ muốn cậu, là cậu, tớ chỉ muốn ở gần một mình cậu!! "
Hắn nói xong liền bỏ đi. Hắn sợ ở lại, một lát sẽ cãi nhau, hắn không muốn cãi nhau với cô, càng không muốn làm tổn thương cô.
Tiếu Sam ngồi phịch xuống ghế, mệt mỏi đưa tay quệt nước mắt đi.
Cậu lại dễ dàng để người mình thích ở gần cô gái khác sao?
Hàn Mặc Thần, tớ không muốn, một chút cũng không muốn, tớ sẽ rất khó chịu, tớ sẽ ghen!
Nhưng họ cũng không còn cách nào, hai người cũng chỉ mới tốt nghiệp, có thể làm cái gì chứ?
Hóa cuộc sống có nhiều điều khiến người bất lực đến thế...
...
Hàn Mặc Thần bỏ vào trong, hắn cầm một nắm phi tiêu, mạnh mẽ ném thẳng vào một cái bảng mục tiêu.
Hắn điên cuồng phi, giống như đang trút giận, phát nào đều dính chặt vào bảng, đủ biết lực đạo mạnh đến mức nào.
Hắn giận bản thân vô dụng, lại hận không thể trưởng thành luôn ngay bây giờ, như vậy hắn liền có thể chống lại Lâm Tống Thành, lại đau lòng vì Tiếu Sam.
Thế là cứ ném, ném đến mức cái bảng nhỏ đáng thương dính chặt rất nhiều phi tiêu.
Đến khi đầu nhọn của cái phi tiêu cuối cùng "phịch" cắm vào giữa hồng tâm, Hàn Mặc Thần thả người nằm xuống sàn nhà, ngửa đầu nhìn trần nhà. Trên trán hắn đã lâm tấm mồ hôi, tơ máu mơ mơ hồ hồ giăng trong mắt.
Tiếng điện thoại rung rung gầm gừ, hắn không nhìn tên liền đưa hẳn lên tai nghe, bên đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ngọt ngào quen thuộc
" Alo? A Thần à? Cuối cùng cậu cũng chịu nghe điện thoại của tớ. Cậu đã chuẩn bị xong chưa? Khi nào cậu mới bay sang đây? Cậu nhanh một chút nha, qua đây dẫn tớ đến quán kem lần trước chúng mình ăn, à phải rủ thêm A Cửu, ba chúng mình sẽ cùng đi. Nhất định sẽ rất vui, Thần Thần, tớ thật nhớ cậu... Sao cậu không nói gì thế? ". Giọng Lâm Tần Y thao thao bất tuyệt, lộ vẻ vui sướng. Lần này cha cô ta đã nói sẽ nắm chắc phần thắng, Hàn Mặc Thần không thể không làm theo, cuối cùng cô ta cũng sẽ thâu tóm được hắn.
Hàn Mặc Thần nhắm mắt, đến mở miệng cũng lười, chỉ lạnh lùng nói một câu khiến Lâm Tần Y chết điếng người
" Lâm Tần Y, cô có biết cô khiến tôi chán ghét cô đến mức nào không? "