Sau khi thỏa mãn cái bụng nhỏ, Tiếu Sam an nhàn nằm trên giường to nghỉ ngơi chép miệng
" Quả thật được ăn là hạnh phúc nhất! "
Hàn Mặc Thần ngồi bên cạnh, nhìn cô từ tốn nói
" Tiểu Sam Sam, một dĩa trái cây, ba bát cơm, một cup cake mini, một ly sữa dâu, tớ không thể tưởng tượng được cậu chính là bé con kén ăn năm bảy tuổi đó "
Cô lập tức bật dậy
" Ý gì? Cậu chê tớ béo đúng không? ".
Hắn lắc đầu
" Không, trên thế giới có hai loại người, một là hít không khí không cũng béo, hai chính là ăn cả vũ trụ cũng không béo, cậu chính là loại thứ hai đó. Chỉ là có một mối nguy hiểm... "
" Tiểu Sam Sam, tuy cậu ăn nhiều không béo, nhưng cậu không biết điều chỉnh thì sẽ dư chất, sinh bệnh trong người, hậu quả là cậu sẽ bệnh chết. Cái gì nhiều quá cũng không tốt. Ví dụ nhé, chẳng hạn như con muỗi trên trán cậu..."
Dứt lời, Hàn Mặc Thần đem bàn tay của hắn đập cái bẹp lên trán cô.
Máu be bét.
"... quá ham ăn nên không phát hiện bị vỗ chết. Cậu, sắp giống con muỗi này, ăn quá nhiều và sẽ chết, chỉ là cách thức chết không giống nhau thôi. Cậu có thấy ví dụ của tớ sống động không? "
Tiếu Sam: "..."
***
Sáng hôm sau.
Hàn Mặc Thần đứng dưới sân nhìn Tiếu Sam chạy ra, nhìn trên nhìn dưới một lượt rồi không vui nói
" Tiểu Sam Sam, cậu không thấy lạnh sao, mau lên đổi quần dài "