Trúc Mã Là Nam Thần

Chương 41

Editor: Rosegi

Hoàn thành nghi thức đính hôn xong, Lãm Nguyệt và Trần Dục Sâm cũng không chờ bữa tiệc kết thúc mà rời đi trước từ cửa sau.

Trưởng bối hai nhà cũng ăn ý coi như không nhìn thấy để hai người rời đi.

Chỉ là ông Hứa thì thổi râu trừng mắt, còn anh em nhà họ Hứa và cha Hứa đều khó chịu mà uống thêm hai ly rượu.

Hai người về chung cư của Lãm Nguyệt.

Có thể là do quá mệt mỏi, cũng có lẽ là vì an tâm nên Lãm Nguyệt đã thiếp đi trên đường về.

Trần Dục Sâm nhìn cô, ánh mắt đạm mạc chậm rãi nổi lên những đợt sóng, mở cửa xe ôm cô ra ngoài.

Lãm Nguyệt mơ mơ màng màng mở mắt, "Ưm, tới rồi?"

"Ừ, ngủ tiếp đi." Trần Dục Sâm hạ thấp giọng ôn nhu nói.

Anh ôm rất nhẹ nhàng, Lãm Nguyệt dựa đầu vào cổ anh, đôi chân thon dài cùng với dáng người tỷ lệ hoàn mỹ của anh ở trong tư thế này càng có vẻ soái khí hơn.

Lãm Nguyệt cọ cọ lên ngực anh, an tâm tiếp tục ngủ.

Ánh mắt người đàn ông xẹt qua một tia mềm mại, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, sau đó mở điều hòa, rồi lại đắp cho cô một tấm chăn mỏng.

Xong xuôi anh mới lấy tạp dề đi vào phòng bếp.

Lãm Nguyệt ngủ một giấc tới hơn hai giờ chiều.

Rửa mặt xong cô mới phát hiện trong nhà toàn là mùi đồ ăn.

Âm thanh trong phòng bếp dừng lại.

"Tỉnh rồi?" Trần Dục Sâm từ phòng bếp đi ra.

"Ừ, ngủ thật lâu, buổi tối lại không ngủ được cho coi, sao anh không gọi em?"

Người đàn ông mặt mày vô cảm, ánh mắt không rõ cảm xúc. Lãm Nguyệt cũng không phải đợi anh trả lời, ngửi ngửi mùi hương trong không khí, đi về phía phòng bếp muốn vào xem, "Sâm Sâm anh làm món gì vậy?"

Hoàn toàn không hoài nghi anh có biết anh biết nấu cơm hay không, chủ yếu là, trước đây ngày nào Trần Dục Sâm cũng nấu cháo, hơn nữa còn nấu khá ngon.

Trần Dục Sâm bế cô lên, đi ra phòng khách thả cô vào sopha. "Trong phòng bếp đầy khói dầu, em chờ ở đây, anh mang ra."

"Được." Lãm Nguyệt tự nhiên ôm lấy cổ anh, cười nói.

Người đàn ông của cô đau lòng cô, đương nhiên là cô chịu.

Trần Dục Sâm mặc tạp dề, dáng người cao lớn, gương mặt thanh lãnh, nhưng loại trang phục ở nhà như này khiến anh có vẻ ôn hòa hơn vài phần.

Hai tay cầm hai đĩa thức ăn, đĩa sứ màu lục khiến những ngón tay trông càng thêm ưu nhã.

Nhất cử nhất động đều đẹp mắt, quyến rũ như vậy.

Lãm Nguyệt nâng má, nhìn động tác không nhanh không chậm của anh, mắt hơi híp lại.

Người đàn ông này, là của cô.

.........

Mấy đĩa thức ăn được bày biện xong. Xanh xanh đỏ đỏ rất đẹp mắt trên nền khăn trải bàn màu trắng thanh nhã, khiến người ta vừa nhìn đã có cảm giác muốn ăn.

"Nếm thử xem." Trần Dục Sâm tháo tạp dề, đẩy một đĩa thức ăn về phía Lãm Nguyệt. Ánh mắt đuổi theo từng động tác của Lãm Nguyệt.

"Nhìn qua có vẻ rất ngon." Lãm Nguyệt cười tủm tỉm, cũng không câu nệ, liền gắp một đũa nếm thử.

Một ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô.

"Cũng không tệ lắm." Lãm Nguyệt nuốt xuống, cười gắp cho anh một đũa thức ăn,

"Lần đầu tiên đã làm được thế này là khá hơn nhiều so với em rồi, lần đầu tiên em nấu ăn chỉ thiếu nước cháy nồi, đồ ăn nấu ra còn nửa sống nửa chín, Sâm Sâm rất giỏi!"

"Muốn thưởng không?" Cô dù bận vẫn ung dung nhìn anh.

Người đàn ông mím môi, hầu kết lăn lộn, sắc mặt bình tĩnh gật gật đầu, "Muốn."

Cô vừa mới tỉnh dậy, gương mặt còn hơi ửng đỏ do ngủ quá lâu, mấy sợi tóc dính ở trên đôi má trắng nõn, trắng đen đối lập, đỏ ửng kiều diễm, đôi mắt rực rỡ lấp lánh, cô như vậy không một ai có thể cự tuyệt.

Lãm Nguyệt cười rộ lên, nghiêng người hôn anh.

Ánh mắt Trần Dục Sâm tối sầm lại, ôm lấy eo cô, giải khát trước vậy.

Ăn xong bữa cơm cũng đã gần bốn giờ, người đàn ông tự giác dọn bát đĩa vào bếp, ung dung rửa sạch.

Đáy mắt càng ngày càng thẫm lại.

Lãm Nguyệt bình tĩnh liếm môi, xoa xoa bụng, hơi căng --- không biết sao lại bị Trần Dục Sâm dụ dỗ ăn nhiều như vậy.

Lãm Nguyệt vừa nghĩ vừa đi vào phòng bếp, chuẩn bị lấy ly nước.

Người đàn ông lấy lại tinh thần, sắc tối trong mắt rút đi, bước chân cũng nhanh hơn bình thường, "Sao vậy?"

Lãm Nguyệt không nói chuyện, cái mũi khịt khịt, ánh mắt theo đó nhìn về phía sau lưng người đàn ông, liền thấy được thùng rác trên mặt đất.

...... Toàn là đồ ăn.

Từ vị trí của cô, tự nhiên rất dễ dàng nhận ra bên trong là những món giống như cô vừa ăn, chỉ là... tệ hơn "một chút".

Thảo nào không cho cô vào phòng bếp.

Chuyển ánh mắt về phía người đàn ông mặt lạnh bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, Lãm Nguyệt lại nhìn tai anh.

Quả nhiên...

Nét mặt thì lãnh đạm thản nhiên, nhưng vành tai lại phản chủ đỏ bừng.

Sao có thể...đáng yêu như vậy chứ!

Còn đem những đồ mình nấu hỏng trộm giấu đi!

"Ha ha ha ha," Lãm Nguyệt phì một tiếng bất cười, đôi mắt cong cong hàm chứa ánh nước, "Sâm Sâm có phải anh còn định lén lút đem những thứ này đi vất không?"

Người đàn ông trầm mặc không nói lời nào, chỉ là vành tai càng ngày càng đỏ.

Lãm Nguyệt nhịn không được tiếp tục cười.

Là cười anh đáng yêu, cũng là vui vẻ vì tâm ý của anh.

Thấy cô cười nghiêng ngả, Trần Dục Sâm yên lặng vươn tay ôm lấy eo cô.

Vòng eo mảnh khảnh đong dưa qua lại trong vòng tay anh, cô lại cười quá mê người, sóng mắt lấp lánh, Trần Dục Sâm như bị mê hoặc, hôn lên mắt cô, rồi đến môi......

Cuối cùng chuyện này cũng kết thúc bằng đôi môi sưng đỏ của Lãm Nguyệt.

Khi môi anh còn đang dán trên môi cô khó rời, chuông cửa nhà Lãm Nguyệt đột ngột vang lên.

Đôi mắt người đàn ông lập tức tỉnh táo lại, hầu kết lăn lộn, bàn tay đã duỗi đến trong áo cô không tự chủ được cứng đờ, gian nan thu lại, nhưng nhìn đến dáng vẻ yêu kiều của người trong ngực, đôi mắt lại lần nữa tối lại.

Giờ khắc này, anh kỳ thật không muốn thanh tỉnh một chút nào.

Lúc này, Lãm Nguyệt đang ngồi ở trên bàn giữa phòng bếp, cô mặc váy ngủ, lộ ra hai chân trắng nõn, bị tách ra vòng quanh eo anh, cánh môi sưng đỏ đang mở ra hơi thở dốc, hai tay nắm lấy quần áo anh, ỷ lại mà chui vào lòng anh, cả người hoàn toàn không có sự thanh tuệ như bình thường.

"Ai? Khụ,"

Lãm Nguyệt vừa mở miệng đã bị giọng nói của chính mình dọa, sờ sờ hai má nóng bừng, cô khụ một tiếng, hoàn toàn không chú ý lúc cô lên tiếng, hơi thở của người đàn ông trước mặt đã trở nên hỗn loạn.

"Để em xuống." Lãm Nguyệt nhìn tư thế của hai người, khụ một tiếng, đẩy ngực anh, "Có người tới, em đi mở cửa."

Trần Dục Sâm mím môi, hầu kết trượt lên trượt xuống, giọng nói có chút gợi cảm.

"Anh đi."

Cô như thế này, anh không cho phép những người khác nhìn được.

Tách khỏi khí tức mạnh mẽ của anh, Lãm Nguyệt từ trên bàn nhảy xuống, nhưng hai chân lại mềm nhũn.

Cô bình tĩnh mở điều hòa.

Thật sự rất nóng.

Trong đầu Lãm Nguyệt đột nhiên hiện lên một vấn đề, nếu cứ như thế này, đến lúc đó... Là cô ăn anh hay là cô bị ăn triệt để đây?

Khụ, nghĩ nhiều rồi, Lãm Nguyệt yên lặng đi vào phòng tắm.

.........

Ngoài cửa là cảnh vệ của Trần Dục Sâm.

Trần Dục Sâm nhận vali hành lý, gật đầu với anh ta rồi đóng cửa lại.

Thấy Lãm Nguyệt đã đi phòng tắm, ánh mắt bình thản của anh hơi lay động, sau đó xách vali vào phòng ngủ, mở phòng giữ quần áo.

Lấy ra từng thứ trong vali treo lên, phòng giữ quần áo từ toàn là nữ trang biến thành có nam có nữ, bên cạnh những trang phục nữ tính là tây trang nghiêm túc, những vật phẩm nam tính chậm rãi xâm nhập nơi này...

Một cảm giác thỏa mãn dần dần lan tràn.

Lãm Nguyệt ra khỏi phòng tắm thì thấy Trần Dục Sâm đang xách chiếc vali rỗng đi ra.

Lãm Nguyệt dừng lại, "Vừa rồi là cảnh vệ tới đưa hành lý cho anh à?"

Vừa tắm nước nóng nên hai má cô hơi ửng đỏ, làn da trắng nõn dưới ánh đèn giống như phát sáng, mái tóc đen dài còn đang nhỏ nước, dọc theo cổ trượt xuống sâu hơn.

"Ừ." Hai tay anh nắm chặt, giọng nói hoàn toàn không trong trẻo lạnh nhạt như bình thường mà khàn khàn kìm nén, "Anh đi tắm."

"Được." Lãm Nguyệt ngồi vào trước bàn trang điểm sờ sờ gương mặt nóng bừng của mình.

Trần Dục Sâm tắm rất nhanh, nhanh đến mức Lãm Nguyệt còn chưa lau tóc xong, anh đã từ trong phòng tắm đi ra.

"Sao lại nhanh như vậy." Cô nhìn qua, hỏi.

Người đàn ông không trả lời vấn đề này, chỉ vươn tay lấy khăn lông trong tay cô.

Trong nháy mắt tay hai người chạm vào nhau, tay Lãm Nguyệt run rẩy, quá nóng.

Trần Dục Sâm nhấp môi, lông mi run rẩy, sau đó yên lặng nhẹ nhàng lau tóc cho cô.

"Được rồi." Người đàn ông buông khăn lông, đáy mắt đen thẫm, tự như lốc xoáy, có thể hút đi hồn phách của người ta.

Anh chậm rãi vuốt tóc cô, giọng nói khàn khàn, "Mệt không?"

Lãm Nguyệt ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh, trong nháy mắt, sự hồi hộp đột nhiên liền biến mất.

Cô mỉm cười, "Không mệt."

Hơi thở của người đàn ông trở nên hỗn loạn, hầu kết lăn lộn, bỗng nhiên bế cô lên.

_______

Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!