Nơi con đường cũ đơn độc, vắng vẻ, gió hun hút đuổi xa về phía trước.
Chu Nhất Tiên cùng Tiểu Hoàn hướng về phía Đông được ba ngày, đã bỏ xa Tử Trạch. Giữa trưa hôm
nay, họ vẫn còn trên còn đường này nhưng quang cảnh đã đổi khác nhiều, trước đó hai bên con đường chỉ toàn là cỏ hoang bằng phẳng nay đã được cây cối, đồi núi chập chùng thay thế
Chu Nhất Tiên nhận ra ven đường phía trước không xa có một tòa thạch đình cũ nát, lấy làm vui mừng quay sang Tiểu Hoàn:" Chúng ta qua đó nghĩ một chốc "
Tiểu Hoàn ngoảnh nhìn ra sau, ánh mắt trong trẻo tràn đầy vui tươi, nói:" Đạo trưởng, cùng tới ngồi đi thôi "
Đằng sau Dã Cẩu Đạo Nhân vui mừng gât đầu. Không biết tại sao, sau khi rời khỏi Tử Trạch hắn một mực theo sau Chu Nhất Tiên và Tiểu Hoàn, khiến Chu Nhất Tiên có phần bất an. Mấy ngày trước, sau khi bỗng nhiên chạm mặt vị trung niên tự xưng là Vạn Nhân Vãng, Tiểu Hoàn có nói vài câu cùng hắn, tự nhiên thêm vài phần thân thiện, thế là hắn theo sau luôn.
Chu Nhất Tiên ngồi trong thạch đình dõi theo Dã Cẩu Đạo Nhân đang cùng Tiểu Hoàn tiến vào, lão liếc Dã Cẩu rồi nói:" Dã Cẩu Đạo Nhân, ngươi vì sao lại cứ theo sau hai ông cháu lão? Ông cháu lão bần cùng nghèo đói, lấy đâu ra thứ gì để cướp đoạt " giọng không mấy thân thiện
Dã Cẩu Đạo Nhân trừng trừng nhìn Chu Nhất Tiên đoạn nhếch mép châm biếm:" Xú lão đầu, lại giả nghèo giả khổ vờ vĩnh, làm như ta không biết cây gậy của lão có gì àh! "
Chu Nhất Tiên cùng Tiểu Hoàn đờ người ra, rồi như bỏng phải mông, mặt lão đỏ ửng, nhảy dựng lên nói to:" Giỏi thay, lão phu sớm đã biết ngươi không tốt, quả nhiên là nhòm ngó túi tiền của ta "
Tiểu Hoàn bật cười phì, Chu Nhất Tiên mặt thoáng đỏ, ngượng nghịu ngoảnh đầu đi.Nhưng lão chợt nhận ra thế này thật quá mất mặt bèn quay sang Dã Cẩu to giọng quát:" Cứ cho là cây gậy của lão phu có gì đi nữa cũng không mướn ngươi quản vào. Sao ngươi không nói tại sao lại đi theo ông cháu lão?"
Dã Cẩu Đạo Nhân bỗng thần người ra nhất thời không nói lên lời
Chu Nhất Tiên đắc ý chỉ Dã Cẩu Đạo Nhân cười nói:" Hô,đừng cho rằng lão phu không biết, cái bộ dạng thèm nhỏ dãi trước túi tiền của ta và sắc đẹp của Tiểu Hoàn, cả ngày nghĩ kế không ngoài......"
"Gia gia" Tiểu Hoàn đỏ mặt, gọi to, Chu Nhất Tiên bấy giờ mới sực tỉnh, biết mình đã quá lời nhưng sắc mặt vẫn không đổi lại lớn tiếng:" Nói!, đúng hay không...."
Dã Cẩu Đạo Nhân len lén nhìn trộm Tiểu Hoàn, thiếu nữ đó da mặt trắng mịn, lúc này phơn phớt ánh hồng, hơi có nét e thẹn, nhưng cặp mắt như sao lóng lánh, một vẻ đẹp tươi trẻ rạng ngời. Đột nhiên từng chút một len lỏi dần dần vào tim gã đến gập tràn sự tự ti vô cớ, mặt từ từ cuối xuống.
Tiểu Hoàn trừng mắt với Chu Nhất Tiên, nàng từ nhỏ đã cùng với Chu Nhất Tiên phiêu bạt chân trời, kiến đa thức quãng, tự nhiên tính tình rộng rãi hơn phần đông các thiếu nữ đồng trang lứa khác, rồi quay sang nói với Dã Cẩu Đạo Nhân:" Đạo trưởng, người dừng nghe gia gia nói bậy, ông ta miệng chó không mọc được ngà voi......"
Chu Nhất Tiên hầm hầm tức giận nói:" ngươi lại cả gan mắng gia gia ngươi là chó, trong khi rõ ràng hắn ta mới là chó hoang "
Tiểu Hoàn le lưỡi làm mặt quỷ với hắn, Dã Cẩu chợt thấy đầu mình "ong" lên chỉ nhận ra trước mắt hiện ra vô số dung mạo mỹ lệ choáng ngợp, giờ thì hắn chẳng lý gì đến xung quanh, kể cả khi Chu Nhất Tiên ở cạnh mỉa mai kích bác.
Chu Nhất Tiên vẫn chưa nguôi giận, lại quay qua phía Dã Cẩu:" Này, ngươi còn chưa chịu nói ra lý do theo ông cháu lão, nói làm sao cho lọt lỗ tai thì lão phu cho ngươi theo sau, hô hô còn không thì xin mời nếm thử mùi lợi hại của lão đây "
Dã Cẩu ánh mắt từ từ thu về im lặng hồi lâu mới nói:" Tôi cũng không biết "
" Hô hô " Chu Nhất Tiên cười to, lộ vẻ không quan tâm,Tiểu Hoàn lại có phần hứng thứ hỏi:" Đạo trưởng, không lẽ người không có nhà để về sao?"
Dã Cẩu cười gượng đáp:" cô nương nói đúng rồi! " hắn không biết tại sao cũng chả hiểu thế nào khi đứng trước người thiếu nữ này lại có thể nói ra được những điều này:" tôi từ nhỏ đã xấu xí, khi vừa sơ sanh đã bị phụ mẫu tưởng là yêu quái rồi đem vất ra vùng ngoại ô hoang dã, mặc cho tôi tự sanh tự diệt..."
" A " Tiểu Hoàn tay che miệng lộ vẻ kinh ngạc, Chu Nhất Tiên mắt liếc đảo chừng không tin.
Dã Cẩu Đạo Nhân tiếp:"... sau đó tôi được một bầy chó hoang tìm ra, chúng không những không ăn thịt mà còn tha thức ăn về nuôi tôi, vì thế khi lớn lên tôi luôn luôn tự gọi mình là Dã Cẩu "
Dã Cẩu gục đầu, mặt mày u ám hồi lâu đáp:" Luyện Huyết Đường đã bị Quỷ Vương tông hủy diệt rồi, đều do Quỷ Lệ kẻ mà hai người đã gặp qua "
"Cái gì! " Chu nhất Tiên và Tiểu Hoàn đồng thời khinh ngạc, Ma giáo nội bộ tranh đấu cực kỳ tàn khốc nhưng tuyệt đối không để lộ phong thanh tin tức, vì thế Chu Nhất Tiên và đa số mọi người đều không hay biết việc Quỷ Vương tông thôn tính Luyện Huyết đường. Cùng khinh ngạc nhưng phản ứng thần sắc của cả hai đều không giống nhau
Chu nhất Tiên cau mày không biết đang nghĩ gì, một lúc lâu sau mới lắc đầu thở dài nói:" Đáng tiếc, đương lúc Hắc Tâm Lão Nhân còn sống, Luyện Huyết Đường uy thế to lớn biết bao, ôi....."
Tiểu Hoàn thì không nghĩ xa đến thế, bất quá chỉ kinh ngạc đơn thuần, bỗng nghĩ đến một chuyện:" là Quỷ Lệ mang người đến àh, thế sao người còn theo hắn? "
Dã Cẩu khóe mép thoáng co giật rồi chầm chậm thuật lại sự tình đã qua một lượt
Dã Cẩu trợn mắt không mấy thân thiện nhìn Chu Nhất Tiên, Chu Nhất Tiên quả không mấy thích thú với thái độ này, nhưng chỉ cười nhạt "hà hà" mà không hề tức giận.
Dã Cẩu lại liếc nhìn Tiểu Hoàn, đôi mắt trong như sương mai, thu ba sóng sánh, đúng thật lay động tâm hồn, không biết vì đâu, không dám nhìn lâu, từ từ hạ đầu, nói:" Từ ngày đến Tử Trạch trong lòng lại càng khó chịu, nhất là những lúc chạm mặt với bọn Niên Lão Đại. Thật may gặp được hai người, rồi cứ thế mà đi theo thôi"
Tựu như đã nghĩ ra điều gì, hắn nhanh chóng ngẩng mặt nhìn Tiểu Hoan nói:" Nhưng tôi tuyệt không có ý hại hai người, tự tôi cũng chả biết ra sao, đại khái là cứ tuỳ tiện mà cất bước đi thôi, nếu mà... nếu mà hai người không đồng ý, tôi đành đi thôi...."
Tiểu Hoàn mỉn cười nói:" Không sao đâu, tiểu nữ thì thế nào cũng được. Vậy về sau người cũng cùng theo ông cháu tiểu nữ, đất trời rộng lớn thế này mà xem người dừng như cũng không có nơi để đi "
Chu Nhất Tiên sợ bắn người, khều Tiểu Hoàn đoạn thấp giọng nói:" A đầu ngốc, ngươi nói năng lung tung bừa bãi, đem cái gã này theo chúng ta làm gì? "
Tiểu Hoàn trợn mắt nhìn lão, nói:" Cái gì mà gã này gã nọ, người ta cũng có danh tự mà. Lại nói người ta không hề có ác ý, chỉ đi cùng với chúng ta có gì mà phải lo sợ "
Chu Nhất Tiên tức giận nói:" A đầu ngươi không biết thế nào là trời cao đất dày cả, hắn trong ma giáo tiếng xấu đồn xa, hình như hắn hình như hồi trước....."
Đột nhiên lão ngậm tăm, Tiểu Hoàn dán mắt vào lão hỏi:" Hắn trước đây thế nào? Ông nói đi ngày trước có phải ông nghe thấy hắn làm việc ác tày trời?"
Chu Nhất Tiên gãi gãi đầu, hồi lâu ngại ngùng nói:" Hình như là chưa nghe ra hắn đã làm gì......."
Tiểu Hoàn toàn thân run lên vì cười, Chu Nhất Tiên khẽ khều lại nói:" Nhưng mà mang hắn theo bên mình, có vài điểm bất tiện mà lại chẳng được gì? " Tiểu Hoàn giọng lạnh tanh:" Có vẻ như, vào tối hôm qua khi qua khu đồi hoang, bên đường lại lũi ra một con heo rừng, gia gia thì sớm đã cao chạy xa bay, chính vị đạo trưởng này đã tiến lên đuổi nó đi, không thì một thân mỹ yếu ớt này đã phải đối diện với thứ heo rừng to bự kia "
Chu Nhất Tiên đỏ mặt đáp:" Lão nhân gia ngươi tuổi cao sức yếu, làm sao mà ngăn nổi thứ đó chứ, lại nói ngươi bảo ngươi thân nũ yếu ớt, đừng nói là con heo rừng,nếu đến là hổ beo thì ngươi còn không......"
Tiểu Hoàn bỗng nhiên ho khan, tức thì Chu Nhất Tiên không nói gì nữa
Tiểu Hoàn nhanh chóng cười tươi, duỗi tay đón lấy nó, lại không nghĩ nó nặng đến thế, suýt tý đã quảng xuống đất. Phần may nàng phản ứng khá nhanh, tăng thêm sức đôi tay, trụ vũng thân hình, mới ôm gọn được Tiểu Hôi. Trong lòng nảy sinh thắc mắc, chỉ mới vài ngày gần đây, bề ngoài cũng không lớn lên bao nhiêu, làm sao mà thể trọng lại tăng nhanh đến thế, thật là kỳ thay lạ thay
Quỷ Lệ nhìn với Tiểu Hoàn đang đùa với Tiểu Hôi, cười nói không dứt, dáng điệu rất vui thích, sâu trong đáy mắt cũng có ánh lên sự vui mừng, nhưng khoảng khắc lại biến mất, quay đầu đối diện với Chu Nhất Tiên
Chu Nhất Tiên nhún vai hỏi:" Lão nhân gia ta tài cao tận trời, học phú lục xa, thiên hạ có việc gì mà ta không biết, nhưng ngươi lại có thể biết tìm ta thỉnh giáo, cũng không lạ. Có việc gì, ngươi cứ nói ra thôi? "
Quỷ Lệ động tâm, từ khi ở Thiên Đế bảo khố, Tiểu Hôi uống ly nước thần bí lại nuốt luôn viên Kỳ Thạch, thì giống như say rượu, ngủ luôn hai ngày hai đêm, tỉnh lại cũng không thấy ăn thứ gì, nhưng thể trọng lại đột nhiên gia tăng rất nhiều, ngoại hình cũng bắt đầu thay đổi, lông càng lúc càng sáng bóng, đặc biệt là cái vết sẹo trên trán càng lúc càng hiện rõ.
Có điều trừ những thứ trên, Tiểu Hôi cũng không có gì thay đổi, vẫn còn bộ dạng tham an háo chơi, lúc đầu Quỷ Lệ cũng không yên tâm, nhưng thấy Tiểu Hôi không có gì dị thường, nên từ từ an tâm trở lại.
Bây giờ hắn đem mục quang di lên người của Dã Cẩu Đạo Nhân, Dã Cẩu cũng nhìn qua, trong mắt có vài phần uý kỵ
Quỷ Lệ từ tốn hỏi:" Ngươi định về sau cùng đi với họ sao?"
Dã Cẩu Đạo Nhân sắc mặt u ám, nhưng nhìn Tiểu Hoàn rồi vẫn có thể nói:"Tôi biết chứ, cũng không để ý, chính họ tự phản bội, làm sao còn mặt mũi tìm tôi?"
Không biết vô tình hay cố ý Quỷ Lệ lại nhìn Tiểu Hoàn rồi tức khắc thu hồi, nói:" Đã như thế này thì cũng tuỳ ngươi vậy. "
Dã Cẩu Đạo Nhân thần người, ngẩng đầu, có vẻ không tưởng Quỷ lệ lại nói như thế. Quỷ Lệ càng không bận tâm đến, bước sang bên gọi Tiểu Hôi, Tiểu Hôi vèo một cái lũi khỏi lòng Tiểu Hoàn, chỉ hai ba bước đã nhảy lên vai của Quỷ Lệ
Tiểu Hoàn bần thần, không nỡ, thốt:" Ngài như thế là đi sao? "