Tru Tiên II

Chương 78: Bạch Hồ

Thời gian trôi qua mau, đảo mắt đã năm năm trôi qua.

Có người sinh, có người tử, nhân gian buồn rồi vui, ly rồi hợp, cuộc đời biến đổi không ngừng, thời gian chẳng vì ai mà dừng lại.

Phía tây bắc của Thần Châu chính là Lương Châu, một trong chín châu, là nơi thần bí khó lường, khu vực hoang dã chiếm một diện tích lớn, đồng thời phía bắc còn tiếp giáp Cực Bắc Băng Nguyên, đa phần đều là núi, nhiều rừng, ít đất bằng. Càng về gần phía Cực Bắc Băng Nguyên thì càng thấy nhiều sông băng tan chảy tạo thành những con suối nhỏ khiến cho ở Lương Châu có tới mấy trăm sông suối chảy qua, chia cắt núi non này thành vô số hiểm địa thần bí. Trong ngày thường, cho dù ở khoảng cách rất xa cũng có thể nghe thấy từ trong u cốc xa xa truyền ra những tiếng thú hống thê lương. Ở Lương Châu có nhiều truyền kỳ cổ xưa, nói có vô số thú dữ hung tợn ở trong sơn cốc, tất cả đều khát máu, thích ăn thịt người, đủ để dọa cho trẻ con khóc đêm phải nín.

Mặc dù Lương Châu nhiều vùng khỉ ho cò gáy, nhưng vẫn là một trong cửu châu của Thần Châu rộng lớn, so với dãy núi Thanh Vân ở Trung Châu thì còn có nhiều nhân khẩu cư ngụ hơn. Đặc biệt càng xuôi về nam bộ Lương Châu, thì núi càng ít đi, sông ngòi chằng chịt, sông chảy ngàn vạn năm, phù sa bồi đắp tạo thành những bình nguyên rộng lớn, cư tụ vô số dân cư, tạo thành một vùng thành trì trung tâm của Lương Châu vô cùng phồn thịnh.

Qua Lương Châu thành, đi lên phía bắc, chỉ có núi non vực sâu liên miên không dứt, mây mù che phủ ngày đêm. Trong số đó có một kỳ cảnh, cách Lương Châu thành khoảng ngàn dặm. Cảnh sắc nơi này chia là hai phần, chính là một dãy núi non khổng lồ trùng điệp, kéo dài mấy chục vạn dặm có tên là Man Sơn. Sở dĩ có tên này vì núi ấy cao lớn hùng vĩ, chắn những cơn bão cát hoang dã thổi tới từ phía Tây Bắc và gió rét của vùng Cực Bắc Băng Nguyên. Lấy núi này làm ranh giới, sườn núi phía nam cỏ cây xanh biếc, nhiều rừng rậm, nhưng sườn núi phía bắc lại toàn đỉnh trọc chập chùng, kéo dài liên miên không dứt, tràn đầy vẻ hoang vu ghê rợn.

Từ xưa tới nay, người dân Lương Châu đều gọi núi ấy là Man Sơn, ý tứ rằng phía bắc núi này chính là vùng đất hoang dã, là vùng khỉ ho cò gáy. Mặc dù khí hậu phía bắc Man Sơn có khắc nghiệt hơn so với phía nam Man Sơn rất nhiều, nhưng so với vùng hoang dã tuyệt địa ở Cực Bắc Băng Nguyên thì còn tốt chán. Cho nên cũng có không ít người cư trú ở vùng núi phía bắc này, nhưng tất nhiên so với vùng bình nguyên mà trung tâm là Lương Châu thành thì còn kém xa.

Hiện tại đang là đầu mùa xuân, bởi vì gần Cực Bắc Băng Nguyên nên quanh khu vực thành Lương Châu vẫn rất lạnh. Gió lạnh từ vùng đất quanh năm băng tuyết không ngừng thổi xuống làm cho núi non, sông ngòi của Lương Châu càng có thêm vài phần buốt giá, thậm chí ở trên vài đỉnh non cao còn sót lại cả chút ít màu tuyết trắng.

Cách thành Lương Châu về phía bắc trăm ngàn dặm, có một u cốc, trong có vài ngọn núi thấp, cây già run rẩy trong gió, dây leo lan tràn, một con suối nhỏ chảy qua cốc, bị những tán lá cây và sương trắng ẩn hiện che đi hơn nửa. Từ xa nhìn lại, chỉ có thể thấy Man Sơn nhưng một cự long vắt ngang Lương Châu, chập chùng liên miên. Sơn cốc này ở một góc bí ẩn phía nam Man Sơn.

Sơn cốc hẹp và dài, kéo theo hướng nam bắc, mặt đông của ngọn núi vô cùng hiểm trở, phía tây thì tốt hơn một chút, độ dốc cũng thoải hơn, trên đầy quái thạch, rêu xanh mọc đầy trên đất, thỉnh thoảng lại có hoa cỏ màu xanh từ trong khe đá kiên cường nhô ra, nhẹ nhàng run rẩy trong gió rét.

Ở một chỗ cao trên sườn phía tây, có một tảng đá lớn, giờ phút này trên đó có bốn thân ảnh, một nữ, ba nam, thần sắc đều nghiêm nghị và lãnh đạm, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn xung quanh như đang chờ đợi cái gì. Nhưng bốn phía sườn núi vẫn hoàn toàn yên tĩnh, một chút lay động cũng không có, chỉ có từng trận gió rét từ Man Sơn thổi tới đầy lạnh lẽo, làm cho cây cỏ xung quanh như càng thêm run rẩy hơn.

Bốn người này cũng là người tu hành nên với cái lạnh lẽo này cũng chẳng quan tâm gì, vẫn ngồi yên trên tảng đá lớn. Một lát sau, trên bầu trời có tiếng xé gió, bốn người đều ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy hai đạo quang mang màu đen từ trên cao bay xuống sơn cốc như quạ đen, sau đó trực tiếp bay về chỗ sâu trong u cốc.

Trong bốn người, cô gái mặc áo đỏ hai mắt tỏa sáng, thấp giọng nói: “Là người của Hàn Nha phái.” 

Ba nam tử ở bên cạnh nàng cũng hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi lộ ra thân thể, chẩn thận nhìn về phía sơn cốc ẩn nặc trong sương mù kia, chỉ thấy hai bóng đen nhanh chóng tiến vào trong sương mù không thấy đâu nữa. Từ trên này nhìn tới, chỉ có thể thấy phía dưới sơn cốc địa hình nhấp nhô phức tạp, hơn nữa trên vách cốc còn có vô số khe hở, huyệt động, cũng không biết do thiên nhiên tạo thành hay con người kiến tạo, trong sương mù này càng khiến chúng trở nên thần bí.

Trong sương mù, dưới u cốc, từ xa truyền tới từng tiếng kêu khóc quỷ dị, thanh âm thê lương nhưng lại không giống tiếng người, giống như là gió thổi qua các khe đá mà thành. Trừ nó ra, thỉnh thoảng lại có tiếng quạ kêu, không biết từ nơi nào trong sơn cốc vọng ra.

Nam tử có gương mặt anh tuấn nhưng khí sắc tràn ngập vẻ âm lệ hừ lạnh một tiếng, nói: “Những tên chỉ thích quỷ khí âm u này, không đâu lại chọn chỗ đợi là một địa phương quỷ quái thế này.”

Bên cạnh hắn là một nam tử to con, so với ba người chung quanh thì cao hơn đến nửa cái đầu, nghe vậy cười nói: “Quản bọn chúng làm khỉ gì, dù sao qua một chút nữa, sơn cốc này chính là của chúng ta rồi.” Hắn có thân hình cao lớn, thanh âm tựa hồ trời sinh cũng lớn như thế, mặc dù đã cố gắng nói nhỏ nhưng vẫn khiến những người bên cạnh giật mình.

Nữ tử mặc áo đỏ quay đầu lại, trợn mắt nhìn gã nam tử to con này, quát: “Ngao Khuê, ngươi câm miệng lại đi.”

Tên to con tên gọi Ngao Khuê này vóc người to gấp đôi nữ tử mặc áo đỏ, nhưng lại hết sức kính sợ nàng ta, lập tức gật đầu đáp ứng, không dám nhiều lời nữa. Nhìn lại nữ tử áo đỏ này, chỉ thấy nàng ta có một đôi mắt xếch, dung mạo mỹ miều, khoảng hai mươi tuổi, thân thể phong lưu, váy đỏ trên người lộ ra những đường cong lả lướt khiến nàng ta có vài phần quyến rũ, khiến người nhìn tới phải nảy sinh sắc ý. Nhưng không hiểu tại sao, ba nam tử con lại dường như đều coi nàng ta là kẻ cầm đầu cả bọn.

Nữ tử áo đỏ lại nhìn xuống phía dưới, sau đó mới xoay người lại nói: “Phó môn chủ có chuyện quan trọng cần làm, một thời gian nữa mới có thể quay về. Nhưng trước đây ta đã nói, chuyện đánh giết sẽ làm kinh động tới những người khác, chúng ta chỉ có thể âm thầm tìm kiếm ‘Định hồn thạch’, chiếm được chính là công lớn, hiểu chưa?” 

Ba nam tử ở cạnh nàng không lên tiếng, nữ tử áo đỏ nhìn ba người đó, sau cùng nhìn tới một nam tử trẻ tuổi nhất, trong mắt lộ ra một tia thăm hỏi, nói: 

“Tiểu Vương?” 

Thanh niên đang ngồi dựa lưng vào một tảng đá gật đầu không nói gì, thần sắc nhàn nhạt, cổ tay hơi lật lên, Cốt Kiếm màu trắng lóe lên trong tay hắn.

Ngao Khuê hướng tới nữ tử áo đỏ, thấp giọng hói: “Hồng tỷ, tông môn quyết định thế nào, khi nào thì ra tay?”

Hồng y nữ tử hừ một tiếng, trong mắt xẹt qua một tia sát khí, lạnh lùng nói: “Không quá một tháng.” 

Ngao Khuê “Ồ” lên một tiếng sau đó thân thể to lớn lại rụt trở về, không cẩn thận đụng phải Tiểu Vương ngồi ở phía sau. Tiểu Vương nhích sang bên một chút, Ngao Khuê quay đầu lại nhìn, cười với hắn và gật đầu một cái, cũng không có ý gì khẩn trương cả.

Tiểu Vương dựa lưng vào tảng đá lớn, từ từ ngẩng đầu lên, chỉ thấy từ sườn núi này có thể nhìn thấy Man Sơn hùng vĩ xa xa, từng đỉnh núi trắng xóa màu tuyết, trên trời lại có mây trắng chuyển động. Bầu trời cao rộng, gió núi hiu hắt, cảnh sắc tráng lệ kia làm cho hắn có chút xuất thần, không biết đang nghĩ tới điều gì.

***

Cách Man Sơn ở Lương Châu vạn dặm, trên núi Thanh Vân, Đại Trúc Phong.

Thời gian năm năm qua đi, ngọn núi này vẫn một màu xanh biếc, trúc xanh như biển, một trong sáu cảnh nổi danh thế gian của núi Thanh Vân là Trúc Đào vẫn rì rào như hát, vây quanh một nơi cư trú yên tĩnh như thế ngoại đào nguyên.

Trong một nơi sâu trong rừng trúc trên Đại Trúc Phong, đột nhiên hiện lên một bóng trắng, lát sau từ sau một cây măng nhảy ra một cái bóng nhỏ, mũi miệng đen, hai lỗ tai giơ lên, toàn thân tuyết trắng, hai con ngươi xinh đẹp như hai viên bảo thạch, đúng là một con bạch hồ.

Hồ ly màu trắng nhìn xung quanh như đang cảnh giác điều gì, sau một hồi lâu cảm thấy trong rừng trúc an tĩnh này không có gì nguy hiểm, chung quanh chỉ có một mảnh yên lặng, ánh mặt trời chiếu qua khe hở của lá trúc lên mặt đất tạo thành hoa nắng khẽ lay động.

Không khí mang theo hương thơm ngát của lá trúc, gan của bạch hồ cũng lớn dần, sau khi đi ra, tung mình lăn trên mặt đất một vòng, một đạo quang mang hiện lên, nó hóa thân thành một thiếu nữ tóc đen xinh đẹp trạc mười sáu, mười bảy tuổi, sóng mắt dịu dàng, khuôn mặt nhu hòa, nhìn vô cùng đáng yêu.

Giờ phút này, nàng ta sửa sang xiêm y trên người, sau đó lẩm bẩm tự nói: “Không thể ngờ, trước đây ta cứ tưởng Thanh Vân môn lợi hại lắm, nhưng trừ Thông Thiên Phong phòng vệ sâm nghiêm không thể đi lên thì những chỗ khác cũng chẳng có gì đặc biệt. Nhất là Đại Trúc Phong này, ở đây còn có một nhân vật lợi hại gì đó, khi ta còn nhỏ, bà ta từng nói không nên lên núi này. Bà nội không phải tu hành nhiều đâm hồ đồ rồi sao, hay là tại cái tên đầu bếp kia chỉ có hư danh gạt người mà thôi.”

Nói mấy câu, nàng lại đi về phía trước một đoạn, theo đường mòn quanh co khúc khuỷu trong rừng đi về phía trước hơn mười trượng, trước mắt liền hiện ra một khoảng trống trải, xuất hiện một sườn núi. Từ đây nhìn tới, có thể thấy một mảng phòng ốc, lấy Thủ Tĩnh đường làm trung tâm ở trên đỉnh Đại Trúc Phong. Ở phía xa hơn còn có mấy gian nhà gỗ bình yên, từ nóc nhà có ống khói vươn lên, một đạo khói bếp chậm rãi lượn lờ.

Trời đất, núi rừng như thơ, như vẽ, nhưng trong mắt thiếu nữ này lại sinh ra vẻ bất mãn lớn, hừ một tiếng, đang định phát tán chút bực tức, bỗng chỉ cảm thấy ống tay áo của mình bị người giật giật.

Lần này thiếu nữ hoàn toàn bị chấn kinh, làm sao có thể có người lại gần như thế mà mình không phát giác gì, vội vàng xoay người lại, tay trái vận bí quyết, tay phải quang hoa sáng ngời, trong nháy mắt đã rơi vào thế phòng thủ.

Không ngờ đằng sau lại chẳng có ai, một cái bóng cũng chẳng có.

Thiếu nữ ngơ ngẩn, bỗng lại thấy dưới chân truyền tới tiếng kêu “chi chi”, bèn giật mình cúi đầu, chỉ thấy một con khỉ lông xám ngồi chồm hỗm dưới chân, ánh mắt cổ quái đang nhìn tới mình.

Chẳng hiểu sao, trong lòng thiếu nữ này đột nhiên dâng lên một cỗ sợ hãi mãnh liệt, phảng phất như gặp phải một cự thú thiên địch, thân thể run rẩy. Song nàng ta còn chưa kịp phản ứng gì thì từ sau trong rừng trúc truyền ra một trận tiếng chó sủa đầy hưng phấn, còn có tiếng kêu hơi căm tức của một nam hài, dường như đang quát lớn cái gì, một đường đuổi tới.

Thiếu nữ ngẩn ngơ, theo bản năng xoay người rời đi, song thân thể vừa mới động thì đột nhiên con khỉ xám lại bắt được mắt cá chân của nàng ta, sau đó khiến cho thiếu nữ vô cùng cảm thấy khó tin, con khỉ không chút thương hoa tiếc ngọc nào, vung thẳng tay ném thiếu nữ về phía sau.

“Bộp” Thân thể thiếu nữ nặng nề đập lên thân một cây trúc, kèm theo đó là một tiếng rên sau đó rơi bịch xuống mặt đất. Trong lòng nàng ta còn đang mờ mịt, đầu choáng mắt hoa chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì đã lại cảm thấy trước mặt tối sầm lại, bầu trời phía trên bị một con quái vật to lớn che đi. Một con chó lông vàng thân thể cực lớn mà lần đầu trong đời nàng mới thấy từ trong rừng trúc đi ra, trong miệng kêu lên mấy tiếng: “Gâu gâu gâu gâu gâu gâu...” Tiếng chó sủa không ngừng, chân lại càng liều mạng, giơ lên đạp lên ngực của thiếu nữ.

Một cỗ lực mạnh đập tới, thiếu nữ chỉ cảm thấy lồng ngực mình như muốn vỡ ra, suýt chút nữa thì hôn mê bất tỉnh, vội vàng tung mình, bạch quang lóe lên, lập tức đã biến trở về thành con bạch hồ, xoay người liền muốn chạy đi, tránh xa hai con quái vật này càng nhanh càng tốt.

Song nàng vừa mới nhấc chân định chạy, đã nghe được từ trong rừng trúc một trận tiếng bước chân dồn dập, đuổi theo ngay phía sau con chó lông vàng là một đứa bé trai chừng tám, chín tuổi. Thằng nhóc vừa bước ra, đang hùng hùng hổ hổ mắng con chó lông vàng cái gì đó nên căn bản chẳng để ý đến dưới chân, một bước dẫm xuống.

“Bẹp!”

Mặt bạch hồ tối sầm lại, cả thân thể cứng ngắc như đá, xem ra khuôn mặt nhỏ nhắn, quyến rũ, xinh đẹp như tranh đã bị thằng nhóc này một cước đạp lên, trực tiếp làm mặt nó dí chặt xuống đất.