Vương Tông Cảnh nhìn lại, chỉ thấy nhiều ngày không gặp, Tô Tiểu Liên dường như lại phổng phao thêm một chút, cũng đẹp hơn một chút. Khi nàng đứng ở ngoài cửa, gió thổi qua làm xiêm áo tung bay, không ít đệ tử nam đi qua phải ngoái đầu lại mà nhìn nàng.
Vương Tông Cảnh hơi kinh ngạc, cười nói: "Tiểu Liên, tại sao muội lại tới đây? Tìm ta có việc gì sao?"
Tô Tiểu Liên mỉm cười gật đầu, đang định nói gì nhưng rồi lại ngừng lại, nhìn xung quanh một chút sau đó mới quay vào, thò tay nắm lấy tay Vương Tông Cảnh, kéo hắn tới một chỗ khuất rồi mới cười nói: "Hôm nay không có việc gì nên muội muốn qua đây thăm huynh. Cũng đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau mà, Tông Cảnh ca ca."
Vương Tông Cảnh nghĩ lại thì thấy đúng là như thế. Từ khi khắn tiến hành tu luyện bí mật thì lập tức say mê vào đó, không còn màng chuyện bên ngoài nữa. Trước đây, cứ mười ngày, nửa tháng hắn lại chạy qua thăm Tô Tiểu Liên một lần, nhưng hai tháng gần đây thì hắn không còn đi thăm nàng nữa. Nghĩ tới đây, Vương Tông Cảnh chỉ có thể ha ha cười, nói: "Muội không nói ta cũng không nghĩ tới là lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Tiểu Liên, dạo này trông muội càng xinh đẹp ra đấy."
"A, thật sao?" Tô Tiểu Liên mặt mày rạng rỡ, nhìn thần sắc vô cùng cao hứng.
Vương Tông Cảnh cười đáp: "Cũng không hẳn, trước đây muội vốn đã xinh đẹp rồi mà. Đúng rồi, hôm nay tới tìm ta có chuyện gì vậy?"
Tô Tiểu Liên che miệng cười khẽ, vui vẻ trong lòng, sau đó mỉm cười nói: "Cũng không có gì quan trọng, chỉ muốn tới thăm huynh một chút mà thôi. Đúng rồi, Tông Cảnh ca ca, huynh đang định ra ngoài sao?"
Vương Tông Cảnh bị hỏi một câu như thế mới sực nhớ ra Tiểu Đỉnh đang đợi mình ở lối vào sơn môn thì gật đầu nói: "Đúng vậy, ta đang có việc phải ra ngoài một chút. Thế này đi, Tiểu Liên, hôm nay ta không rảnh lắm. Đợi lúc nào rảnh rỗi ta sẽ tới tìm muội, được chứ?"
Tô Tiểu Liên ngơ ngác một chút rồi chậm rãi gật đầu. Vương Tông Cảnh vừa định quay người thì lại bị Tô Tiểu Liên gọi lại. Nàng chần chừ một lúc rồi nói khẽ: "Tông Cảnh ca ca, ta… Gần đây ta muốn lên rừng rậm ở sau núi chơi, huynh có thể mang ta lên chỗ cái cây cao hôm trước được không?"
Vương Tông Cảnh tùy tiện phất tay, cười: "Chuyện đó dễ ợt, việc nhỏ thôi mà. Muội ráng chờ, rồi ta sẽ lại đưa muội lên núi chơi, được chứ?"
Tô Tiểu Liên lập tức tươi cười, gật đầu nói: "Được."
Vương Tông Cảnh ha ha cười, quay người bước đi, thầm hy vọng là mình không để Tiểu Đỉnh phải chờ lâu. Rồi hắn lại nghĩ tới Trương Tiểu Phàm ở trên Đại Trúc Phong truyền thụ cho hắn đủ các loại công pháp kì dị thì trong lòng càng nóng lên, có chút tâm tình sốt ruột.
Cứ như thế, hắn một đường đi thẳng, cũng chẳng quay đầu lại, hồn nhiên không biết ở phía sau mình, Tô Tiểu Liên nhẹ nhàng vẫy tay, mỉm cười nhìn thân ảnh hắn đi dần xa.
Tâm ý của người trẻ tuổi đẹp như ánh trăng sáng rọi rừng tùng, hắt bóng xuống đáy nước trong xanh, mãi về sau này cũng không thể nào hiểu được.
Hôm nay, Đỗ Tất Thư lại xuống núi đón như đã hứa. Lúc Vương Tông Cảnh đi tới điểm hẹn đã thấy Đỗ Tất Thư đang cười nói cùng Tiểu Đỉnh, miệng toe toét cười đùa. Đại Hoàng và Tiểu Hôi thì lười biếng nằm ở một bên, thần sắc chẳng có gì sốt ruột cả. Lúc này Vương Tông Cảnh mới thở phào một hơi, đi tới vấn an Đỗ Tất Thư.
Hắn lên Đại Trúc Phong tới nay cũng được ba tháng. Toàn bộ người của Đại Trúc Phong, ngoại trừ Lục Tuyết kỳ tính tình thanh nhã nhưng lạnh lùng rất ít khi xuất hiện bên ngoài, còn lại những người khác đều đã quen biết với hắn hết. Ngay cả phu nhân của Tống Đại Nhân là Văn Mẫn cũng đã gặp hắn mấy lần, qua tiếp xúc dường như nàng cũng thấy hắn thuận mắt mình.
Người đã đến đủ, Đỗ Tất Thư cũng không trì hoãn nữa mà nhanh chóng lấy pháp bảo ra, để Vương Tông Cảnh, Tiểu Đỉnh cùng với Đại Hoàng và Tiểu Hôi nhảy lên rồi điều khiển pháp bảo phi thẳng lên trời, hướng Đại Trúc Phong mà tới.
Ước chừng thời gian uống nửa chén trà, Đỗ Tất Thư điều khiển pháp bảo chầm chậm hạ xuống một chỗ đất trống trên Đại Trúc Phong. Một đường đi tới đây vô cùng an toàn, vừa được ngắm cảnh núi non mà lại không có nửa phần sợ hãi. Sau khi nhảy xuống đất, Vương Tông Cảnh trộm liếc nhìn sang Đỗ Tất Thư, trong nội tâm âm thầm hâm mộ. Vị sư bá Đỗ Tất Thư này đạo hạnh có lẽ đang ở tầng thứ ba của Thái Cực Huyền Thanh Đạo trong Ngọc Thanh cảnh. Nói không chừng người này còn có khả năng đột phá lên Thượng Thanh Cảnh nữa.
Bây giờ chính hắn cũng đang tu luyện Thái Cực Huyền Thanh Đạo nên hiểu rất rõ đại pháp này. Ngoài Tiêu Dật Tài chỉ dạy, hắn còn có tỷ tỷ Vương Tế Vũ cũng đã tu hành công pháp được khá lâu nên thường hay kể chuyện cho hắn nghe. Qua bọn họ, Vương Tông Cảnh biết Thái Cực Huyền Thanh đạo càng lên tầng cao thì càng huyền diệu. Đừng nói là Thượng Thanh Cảnh giới, chỉ riêng việc tu luyện tới đỉnh phong của Ngọc Thanh Cảnh giới cũng đã có thể trở thành tu sĩ vô cùng lợi hại rồi. Còn muốn tu luyện lên tới Thượng Thanh Cảnh, ngoài việc phải có tư chất ngút trời ra thì còn phải có nghị lực lớn cũng như vận may thì mới có thể đột phá được. Một khi đã lên được đến cảnh giới đó thì có thể một mình ngang dọc thiên hạ, làm mưa làm gió một cõi rồi.
Mà bên trên Ngọc Thanh Cảnh và Thượng Thanh Cảnh còn có Thái Thanh Cảnh, chính là cảnh giới trong truyền thuyết. Tiêu Dật Tài chưa từng nói cho hắn nghe, nhưng tỷ tỷ Vương Tế Vũ đã một lần ngẫu nhiên nói qua chuyện này, dù không chi tiết như chỉ cần thấy vẻ sùng bái trên mặt nàng là cũng đủ biết rồi. Nguồn truyện: Trà Truyện
Người tu luyện tới Thái Thanh Cảnh sẽ lợi hại tới bực nào đây?
"Cha!"
Suy nghĩ của Vương Tông Cảnh tới đây thì bị một tiếng hét vui mừng cắt ngang. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Đỉnh cười ha ha rồi chạy về phía gian bếp quen thuộc. Ở đó, chẳng biết từ lúc nào, Trương Tiểu Phàm đã đứng ở cửa, mỉm cười nhìn bọn hắn.
Tiểu Đỉnh chạy tới trước mặt Trương Tiểu Phàm, nhảy nhảy lên, miệng thì vừa cười vừa gọi: "Cha, cha!"
Trương Tiểu Phàm ôm lấy nó quẳng lên cao. Giữa không trung, Tiểu Đỉnh cười khanh khách, hoa chân múa tay một cách sung sướng, sau khi rơi xuống được Trương Tiểu Phàm nhẹ nhàng bắt được rồi đặt nó lên ngồi trên đầu vai của hắn. Vương Tông Cảnh đi tới, thấy nụ cười ôn hòa của Trương Tiểu Phàm thì trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Trương Tiểu Phàm quay đầu lại nhìn hắn, mỉm cười nói: "Cậu đã tới rồi đấy à!"
Vương Tông Cảnh nhẹ gật đầu đáp: "Vâng" Sau khi dừng một chút, hắn xắn tay áo, đi về phía nhà bếp, hỏi: "Tiền bối, có việc gì làm nữa không, để ta giúp người."
Trương Tiểu Phàm hôn lên má Tiểu Đỉnh sau đó sờ lên cái đầu tròn tròn của nó, đặt nó xuống và mỉm cười nói: "Đi chơi đi. Đi chào mẹ đã. Mấy ngày không gặp, mẹ rất nhớ con đó."
"Vâng." Tiểu Đỉnh đáp một tiếng rồi quay người chạy về phía Thủ Tĩnh đường, đồng thời cũng không quên vẫy vẫy tay chào Vương Tông Cảnh. Vương Tông Cảnh cười cũng vẫy vẫy tay chào lại nó, ý bảo là biết rồi.
Trương Tiểu Phàm thấy Tiểu Đỉnh đi xa rồi mới quay người lại, nhìn Vương Tông Cảnh, nhẹ gật đầu nói: "Vào trong đi." Nói xong hắn liền đi vào trong bếp, Vương Tông Cảnh cũng đi theo.
Một lúc sau, khói lại bắt đầu lượn lờ bên trên ống khói nhà bếp. Trong bếp có hai người làm cho lửa cháy trong lò cũng lớn hơn một chút.
Cách căn bếp một quãng xa, nằm ở vị trí cao nhất tại trung tâm Đại Trúc Phong chính là Thủ Tĩnh đường. Mặc dù không thể nào so sánh được với Ngọc Thanh điện hùng vĩ, tráng lệ ở Thông Thiên Phong, thậm chí so với những kiến trúc ở các nơi khác đều không bằng, nhưng tại nơi này, Thủ Tĩnh đường vẫn là một nơi bất phàm, chỉ là nhìn nó có chút cũ kĩ, không biết đã có bao nhiêu thế hệ đệ tử đã lưu dấu ở nơi này.
Giờ phút này, tại nơi cửa lớn của Thủ Tĩnh đường, có hai thân ảnh nữ tử đang đứng. Một người dung mạo mỹ lệ, quần áo bằng vải thun giản dị, trên mặt đầy vui vẻ. Ở cạnh nàng là một nữ tử quần áo trắng như tuyết, dung mạo càng thanh lệ hơn người, bên người có kiếm Thiên Gia tản mát ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, càng làm nổi bật lên dung nhan trong trẻo, xinh đẹp nhưng lạnh lùng của nàng. Nàng chính là Lục Tuyết Kỳ. Người ở cạnh nàng kia chính là tỷ muội cùng xuất thân ở Tiểu Trúc Phong như nàng- Văn Mẫn. Trước đây nàng gọi Lục Tuyết Kỳ là sư tỷ, nhưng hiện tại đã được gả về làm vợ Tống Đại Nhân nên nàng được coi là nửa chủ nhân của Đại Trúc Phong này rồi.
Qua nhiều năm như vậy, Văn Mẫn và Lục Tuyết Kỳ vẫn có tình cảm sau đậm, coi nhau không khác gì tỷ muội ruột thịt. Lúc này, Văn Mẫn đang đưa mắt nhìn Lục Tuyết Kỳ, chỉ thấy nàng vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt nhìn về phía căn bếp ở phía xa, lặng yên không nói gì. Văn Mẫn thở dài trong lòng, hỏi: "Làm sao thế? Đến bây giờ muội vẫn còn lo lắng sao?"
Lục Tuyết Kỳ trầm mặc chốc lát rồi thu hồi ánh mắt lại, nói: "Tâm của Tiêu sư huynh sâu như biển, muội nhìn không thấu tâm ý của hắn nên trong lòng cũng có chút bất an."
Văn Mẫn cũng nhìn ra căn bếp ở đằng xa rồi nói tiếp: "Tiêu sư huynh tính toán gì ta cũng không biết, nhưng mấy tháng này tiếp xúc, ta thấy thiếu niên Vương Tông Cảnh này không phải là người xấu, nhân phẩm tốt."
Lục Tuyết Kỳ cười nhạt một tiếng, ánh mắt trong trẻo, trong đó dường như còn có duệ quang lóe lên, nói: "Thiếu niên này không xấu, nhưng việc Tiêu sư huynh nhờ Tiểu Phàm dạy cho hắn mấy trò kia thì là xấu."
Nói đến đây, nàng hít sâu một hơi, sau khi dừng một chút để lấy lại bình tĩnh rồi thấp giọng nói tiếp: "Nếu có thể, muội chỉ muốn chàng quên đi hết thảy, yên ổn sống trên Đại Trúc Phong, bình thường, đạm bạc thế này là được rồi."
Văn Mẫn vỗ nhẹ lên cánh tay Lục Tuyết Kỳ, mỉm cười nói: "Tốt rồi, muội nghĩ lung tung làm gì. Chuyện khác không nói tới, với đạo hạnh của Tiểu Phàm hôm nay, dưới trời này còn phải sợ gì sao? Hơn nữa còn có muội, người được xưng là kỳ tài trăm năm mới xuất hiện một lần ở bên cạnh hắn. Không có chuyện gì là tốt nhất, nhưng nếu thực sự có chuyện phát sinh, chỉ cần hai người kề vai sát cánh mà đi bên nhau… Tỷ không hiểu muội còn lo lắng chuyện gì chứ?"
Đôi má của Lục Tuyết Kỳ đỏ ửng lên, liếc nhìn Văn Mẫn, hơi sẵng giọng nói: "Sư tỷ, tỷ nói cái gì vậy?"
Văn Mẫn mỉm cười, đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lục Tuyết Kỳ, kéo nàng vào trong Thủ Tĩnh Đường, vừa đi vừa mỉm cười nói: "Ta muốn nói gì à? Là muội trong lòng đã suy nghĩ quá nhiều rồi, nên mới lo lắng cho hắn như vậy. Tính về đạo hạnh tu hành, năm đó Tiểu Phàm cũng không phải thực sự là thánh nhân thuần lương ngây thơ, ở trong Ma giáo còn có địa vị rất cao, phải giết chóc vô số, lại không thiếu tâm kế thủ đoạn thì mới được gọi là "Huyết Công Tử". Ta thấy, nếu chỉ nói về tâm kế, nam nhân của muội chưa chắc đã thua Tiêu sư huynh đâu nha."
Lục Tuyết Kỳ hừ một tiếng, cũng không biết nói gì, chỉ trừng mắt nhìn Văn Mẫn. Văn Mẫn là tỷ muội thân thiết nhiều năm của nàng nên sớm đã quen với tính tình của Lục Tuyết Kỳ. Nàng không sợ chút nào, chỉ khẽ cười một tiếng, siết lấy bàn tay trong tay mình, cười nói: "Được rồi. Được rồi. Ta biết muội không thích nghe người khác nói xấu Tiểu Phàm, ta nói một chút cũng không được sao? Tóm lại Tiểu Phàm cái gì cũng tốt, là vô địch thiên hạ, thế thì muội còn lo lắng cái gì đây? Đi thôi, đi uống trà với ta. Hôm trước có người biếu chúng ta chút Hải Vân Tiêm, là đặc sản của Thương Hải Bồng Lai, ngày thường không dễ có đâu."
Lục Tuyết Kỳ bị Văn Mẫn kéo đi thì cũng không có cách nào từ chối, chỉ khẽ cười khổ lắc đầu, theo nàng đi vào bên trong Thủ Tĩnh đường.
Nhưng dù là đi vào trong hậu đường, nàng vẫn không nhịn được quay đầu lại, nhìn ra xa. Mặc dù đã quá quen thuộc từ khi lên Đại Trúc Phong, nhưng hình ảnh khói bếp lan tỏa nhàn nhạt, lại có những mảnh rừng trúc xanh xanh thấp thoáng đằng xa như tranh vẽ cũng khiến nàng xuất thần một lúc. Ánh mắt nàng nhìn về phía đó, trong mắt chậm rãi hiện lên một tia ôn nhu. Dưới núi, trong biệt viện Thanh Vân, giờ phút này mặt trời cũng đã lên cao lắm rồi. Trên đường, có nhiều đệ tử trẻ tuổi tới tham gia cuộc thi Thanh Vân đi đi lại lại. Sau khi chia tay Vương Tông Cảnh, Tô Tiểu Liên không tự chủ được mà cất bước đi dạo. Ngày thường nàng đóng cửa ở trong phòng cả ngày, hôm nay tự nhiên không muốn quay về. Nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, trong đám người qua lại cũng không có ai mà nàng quen biết. Ở trong biệt viện Thanh Vân này cũng chỉ có Vương Tông Cảnh mới có thể nói chuyện được với nàng.
Đôi lông mày thanh tú của nàng nhẹ nhàng nhăn lại, vẻ mặt mờ mịt, trong nội tâm luôn có chút cảm xúc khác lạ, không giống với ngày thường. Nàng lặng yên xoay người, chọn một nơi khác để đi tới.
Nàng cứ thế đi tới, đi ngang qua vô số những đình viện, phòng ốc giống nhau như đúc, tới khi Tô Tiểu Liên bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ không biết giải quyết thế nào thì chợt nhận ra mình đã đi tới hậu hoa viên.
Tuy nhiên, bây giờ đang là ban ngày, mùa hè đã qua đi, thời tiết nóng nực đã bị được thay bởi thời tiết mát mẻ, nhưng cũng không có nhiều người đi lại trong hậu hoa viên, đặc biệt là chỗ sâu nhất này, càng gần vách núi thì bóng người càng thưa thớt. Nguyên nhân khiến nơi này vắng vẻ là vì cách đây không lâu, ở đây đã có người chết. Chẳng ai thích đi tới một địa phương vắng vẻ có người từng nằm chết này cả.
Tô Tiểu Liên đi tới phía trước, khi còn cách vách núi vào chục trượng thì dừng lại. Càng lại gần thì ánh mắt nàng càng phức tạp hơn, nhìn qua chỗ kia, vách núi vẫn như bình thường, bóng loáng, dựng đứng. Có mấy cây tùng nhỏ mọc trên đó. Dưới vách núi có ít kỳ hoa dị thảo, trúc xanh, hoa và cây thấp sinh trưởng, một chút dấu vết của hung án ngày đó cũng không có.
Tên mập mạp bị xác định là gian tế của Ma giáo cứ như thế mà bị lãng quên trong tâm trí mọi người.
Tiểu Liên yên lặng nhìn về chỗ đất trống không dấu vết đó, lát sau xoay người rời đi, khuôn mặt không có chút biểu tình nào.
Sau khi nàng rời đi không lâu, từ một góc khác cách hoa viên không xa, cành trúc khẽ đong đưa, một thân ảnh đi ra không một tiếng động, là đệ tử đắc ý của Tăng Thư Thư- Âu Dương Kiếm Thu. Hắn nhìn theo hướng Tô Tiểu Liên vừa rời đi rồi lại quay lại nhìn khu đất trống dưới chân vách núi. Ngày đó hắn từng tham gia xử lý vụ Ba Hùng nên biết được đó là vị trí mà Ba Hùng chết.
Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, có chút do dự, sau một lúc lại thấp giọng tự nhủ: "Ngày đó sợ hãi như thế, vậy mà hôm nay mặt lại không đổi sắc, người này có chút cổ quái a."
Một ngày chậm rãi trôi qua. Mặt trời lặn ở đằng tây, trăng non thế chỗ, nháy mắt mà đã về đêm, sao giăng đầy trời.
Trên Đại Trúc Phong, bên rừng trúc, gió núi thổi tới làm bóng trúc lay động, không khí trong lành, mát mẻ. Xa xa, sóng trúc cuồn cuộn như sóng biển xô không ngừng nghỉ. Dưới ánh sao, trong bóng tối, các dãy nhà đều đã tắt đèn, chỉ có hai thân ảnh đang ngồi dưới bóng trúc, ngắm sao trời lấp lánh và không ngủ.
"Người tu đạo không giống phàm nhân, có đủ các loại công pháp kỳ diệu để rèn luyện thân thể, qua năm tháng, thân thể so với phàm nhân thì cường kiện hơn rất nhiều. Có rất nhiều thứ là trí mạng với con người, nhưng khi đánh lên thân thể người tu đạo thì không có kết quả gì. Người phàm gọi người tu đạo là Thần Tiên, cũng quá nửa là vì lý do này." Trương Tiểu Phàm nói bằng giọng điệu đều đều, lạnh nhạt.
Vương Tông Cảnh im lặng gật đầu, trong lòng thầm suy nghĩ, chính bản thân hắn thân thể so với người bình thường cũng cường kiện, khỏe mạnh hơn nhiều. Trương Tiểu Phàm lại nhàn nhạt nói tiếp: "Nhưng dù đạo hạnh có tinh thâm cỡ nào, thần thông có quảng đại ra sao, người tu đạo cũng cùng cũng chỉ là con người. Mà chỉ cần là con người thì không lo không có biện pháp đối phó."
Nói đến đây, hắn quay đầu lại nhìn Vương Tông Cảnh, ánh mắt bình thản và ôn hòa, nhưng mỗi ngôn từ hắn nói ra lại ẩn ẩn có chút lăng lệ, lãnh khốc khiến cho Vương Tông Cảnh phải nghiêm túc tập trung lắng nghe. "Muốn giết một người tu đạo, có rất nhiều biện pháp. Người đạo hạnh thấp thì không giác gì giết một phàm nhân. Người đạo hạnh càng cao thì giết càng khó."
Vương Tông Cảnh hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Mong tiền bối dạy cho ta."
Sao lấp lánh, sóng trúc rì rào, gió núi ban đêm trong lành nhưng lạnh lẽo từ xa thổi tới làm cho rừng trúc sau lưng hai người nổi lên từng trận ào ào như sóng vỗ bờ. Không hiểu sao, Trương Tiểu Phàm nhìn về phía rừng trúc, ánh mắt hơi do dự. Một lúc sau, thần sắc của hắn khôi phục lại bình thường, thanh âm trầm thấp lại vang lên bên tai Vương Tông Cảnh:
"Thứ nhất, là vết thương trí mạng. Người tu đạo thể chất khác với người thường, nhưng trên người vẫn có vài vị trí trọng yếu, một khi trọng thương là có thể mất mạng. Đầu, cổ, tim, bụng, đều là những nơi quan trọng, trong đó đầu là trọng yếu nhất, bụng nhẹ nhất. Nhưng phần bụng có đan điền, là nơi ngưng tụ tinh khí của người tu đạo. Một khi chỗ này bị thương, dù may mắn không chết nhưng cũng sẽ bị thương tổn rất nặng, cậu phải nhớ cho kỹ."
"Thứ hai, độc. Người tu đạo có thể chất cường hãn, những thứ kịch độc của người phàm thì không có mấy tác dụng với họ, nhưng trong trời đất này không thiếu gì những công pháp kỳ dị và huyền diệu. Đất đai của Thần Châu rộng lớn, không thiếu gì độc vật lợi hại mà người tu đạo cũng không thể chống đỡ. Trong thiên hạ này, nói tới dụng độc tinh thông nhất thì không ai có thể vượt qua chi nhánh của Ma giáo năm xưa- Vạn Độc môn. Những điều ta biết cũng chỉ là một phần nhỏ mà thôi. Những vật cực độc trên thế gian này có Hủ Tâm Liên, Ác Long Đảm, Thất Vĩ Ngô Công, Thải Hồng Xà…"
"Thứ ba…"
"Thứ bốn…"
"Thứ năm…"
"Thứ sáu…"
Bóng trúc theo gió lay động, hai bóng người như hai bóng ma trong khu rừng tịch mịch, âm thanh nói chuyện trầm thấp, loáng thoáng trong tiếng gió rì rào, dưới ánh sao sáng mờ mịt, lúc ẩn lúc hiện. Qua những khe hở của lá trúc, dưới ánh sáng nhàn nhạt, có thể thấy được vẻ mặt của Vương Tông Cảnh trở nên tái nhợt.
Ngày mới lên, ánh sáng mặt trời le lói rọi trên đỉnh Đại Trúc. Theo tiếng chó sủa, Tiểu Đỉnh vặn vẹo bẻ cổ bước ra từ trong phòng ngủ, Đại Hoàng và Tiểu Hôi lười nhác theo sau thằng nhóc, cũng không biết hôm qua ba tên này chui vào chỗ nào ngủ. Đi ra sân, mặc dù vẫn còn là sáng sớm, nhưng nó đã thấy khói bếp lượn lờ, đồng thời một cỗ hương vị thức ăn thơm ngát truyền ra.
Tinh thần của Tiểu Đỉnh lập tức chấn động, chạy nhanh về phía bếp. Không bao lâu sau nó đã chạy tới cửa, ngó vào thì thấy Trương Tiểu Phàm đang bận bịu làm điểm tâm. Ngoài ra còn có Vương Tông Cảnh cũng đang ở đây phụ giúp làm bữa sáng.
"Cha!" Tiểu Đỉnh gọi một tiếng rồi chạy vào. Trương Tiểu Phàm thả chiếc muôi trong tay ra, quay đầu lại nhìn, trên mặt lập tức hiện lên một nụ cười. Hắn cúi người để cho Tiểu Đỉnh đang chạy cà tưng tới ôm lấy cổ mình sau đó hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó một cái, hỏi: "Sao lại dậy sớm vậy? Đi ngủ thêm một chút đi."
Tiểu Đỉnh cười hì hì đáp: "Không sao đâu cha! Con dậy rồi, không ngủ được thêm đâu." Nói xong nó quay người nhìn Vương Tông Cảnh đang đứng một bên, dù không có vẻ mệt mỏi nhưng gương mặt hơi tái nhợt, mắt hơi đỏ, giống như cả đêm thức trắng thì vội hỏi: "Vương đại ca, tối qua huynh cũng ngủ không ngon sao?"
Vương Tông Cảnh cười cười, cũng không nói gì. Quả thật là tối hôm qua hắn không hề ngủ, ở bên rừng trúc nghe Trương Tiểu Phàm dạy cả đêm. Đến tận bây giờ, trong đầu hắn vẫn quanh quẩn những chuyện kì quái lần đầu mới nghe, những câu chuyện khiến người ta khiếp sợ liên quan tới những phương thức giết người tàn bạo, hung ác của Ma giáo. Chỉ có thể dùng từ "không thể tưởng tượng" để miêu tả. Nhưng trong đó cũng không thiếu những kỳ công diệu pháp khiến người ta vừa sợ, lại vừa thán phục, đồng thời làm cho con người ta có thể mở rộng tầm mắt, nghe rồi thì không tự chủ đượ mà mê mẩn, đắm chìm trong đó.
Trương Tiểu Phàm nghe ra trong lời thằng quỷ nhỏ này có nhiều thứ liền thò tay vỗ nhẹ lên đầu nó, cười hỏi: "Thế nào, như lời con nói thì đêm qua con ngủ cũng không ngon sao?"
Tiểu Đỉnh cong miệng, nói: "Đúng thế a, Nhị sư bá buổi tối ngáy như sấm, ồn chết đi được, làm sao mà ngủ."
Trương Tiểu Phàm ngạc nhiên hỏi: "Con chạy tới phòng của Đại Nghĩa sư bá làm gì? Lâu lâu mới về nhà, sao không ngủ cùng mẹ?"
Tiểu Đỉnh nhếch miệng cười, sau đó chỉ vào Đại Hoàng và Tiểu Hôi ở sau lưng, nói: "Đều vì chúng nó cả."
"Gâu gâu!" Đại Hoàng há mồm sủa hai tiếng, dường như rất bất mãn đối với lời trách móc của Tiểu Đỉnh. Còn Tiểu hôi thì nhe răng cười hì hì rồi sờ sờ lên đầu Đại Hoàng như bảo nó yên lặng.
Tiểu Đỉnh nhún vai, nói tiếp: "Tối qua con đã chạy tới chỗ mẹ rồi. Kết quả vừa vào cửa, vừa nói muốn ngủ với mẹ, mẹ thấy Đại Hoàng và Tiểu Hôi cũng muốn lên ngủ cùng, sợ chúng bẩn nên đã tống hết cả ba ra ngoài."
Trương Tiểu Phàm bật cười, Vương Tông Cảnh đứng ở một bên cũng mỉm cười theo.
Trương Tiểu Phàm cúi thấp người nói với Tiểu Đỉnh: "Không sao, lần sau cha sẽ nói với mẹ một chút, giữ con lại rồi quăng Đại Hoàng và Tiểu Hôi ra ngoài là được."
"Gâu gâu gâu gâu!"
"Chi chi chi chi!"
Tiếng chó sủa cùng tiếng khỉ kêu đồng thời vang lên, Đại Hoàng và Tiểu Hôi đứng sau lưng Tiểu Đỉnh đều trợn mắt nhìn vẻ đầy bất mãn.
Tiểu Đỉnh cũng ngơ ngác một lúc, sau đó lắc đầu quầy quậy nói: "Không được, không được đâu. Đại Hoàng và Tiểu Hôi đều là bạn tốt của con, không thể đuôi chúng đi được."
"Ô ô…" Đại Hoàng kêu lên mấy tiếng cảm động sau đó đi tới bên người Tiểu Đỉnh, cọ cọ cái đầu to lớn của nó vào ống quần thằng nhóc, vô cùng thân mật.Trương Tiểu Phàm ha ha cười, bên Tiểu Đỉnh lên, ôm vào trong ngực. Tiểu Đỉnh muốn trốn nhưng không được nên bị chọc cho cười khanh khách không ngừng.
Vương Tông Cảnh đứng ở một bên cũng mỉm cười nhìn cảnh cha con ấm áp của Tiểu Đỉnh, nội tâm cũng trở nên hiền hòa. Đồng thời trong lòng hắn cũng dâng lên một cảm giác quái dị. Người đàn ông trước mắt hắn đây dường như sống với hai bộ mặt, một mặt ôn hòa và đầy tình cảm, nhưng mặt kia lại như một bóng ma hắc ám vô tình.
Sau khi ăn điểm tâm, nghỉ ngơi một lúc, nhân lúc Tiểu Đỉnh chạy ra ngoài chơi đùa, Vương Tông Cảnh ở trong bếp hỏi Trương Tiểu Phàm về những chỗ khó hiểu. Tối qua Trương Tiểu Phàm đã nói hết cho hắn một cách giản lược về những công pháp quái dị của Ma giáo, những thứ này sau này hắn sẽ có cơ hội học dần, nhưng Vương Tông Cảnh vẫn đem những điều mình chưa hiểu hỏi Trương Tiểu Phàm ngay lúc này.
Trương Tiểu Phàm cũng không có ý giấu diếm cái gì, Vương Tông Cảnh hỏi cái gì hắn cũng đều giải đáp hết. Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc mà tới lúc Đỗ Tất Thư đưa bọn chúng xuống núi. Lúc rời đi, Tiểu Đỉnh cũng chẳng có chút nào buồn bã, ngược lại còn cao hứng bừng bừng, vung tay chào và nhảy lên pháp bảo xúc xắc. Ngược lại Vương Tông Cảnh lại có vài phần lưu luyến không muốn đi. Hắn giơ tay vẫy chào Trương Tiểu Phàm, trong ánh mắt ngàn ngập vẻ kính trọng.
Trương Tiểu Phàm khẽ mỉm cười phất phất tay, trên mặt vẫn giữ nét ôn hòa, dường như đã nhìn thấu những đau khổ chia ly trên thế gian này.
Bay xuyên qua mây, cuối cùng cả bọn cũng xuống núi bình an. Sau khi tạm biệt Đỗ Tất Thư, Vương Tông Cảnh và Tiểu Đỉnh liền đi về biệt viện Thanh Vân. Trên đường đi, Tiểu Đỉnh thì sôi nổi, mà Vương Tông Cảnh vẫn còn mải nghĩ tới những gì đêm qua Trương Tiểu Phàm dạy cho mình nên vô tình đi chậm hơn so với Tiểu Đỉnh rất nhiều. Khi hắn ngẩng đầu nhìn lên thì cổng vào biệt viện đã ở ngay trước mắt, mà Tiểu Đỉnh cùng với Đại Hoàng và Tiểu Hôi cũng không biết đã chạy đến chỗ nào rồi.
Chỗ cổng vào biệt viện Thanh Vân lúc này đang khá náo nhiệt, đệ tử đi qua đi lại không ít. Canh gác ở cửa vẫn là mấy người đệ tử của Thanh Vân môn. Đám thí sinh tham gia cuộc thi Thanh Vân đều tỏ vẻ kính trọng mấy người đệ tử này, còn đám người Liễu Vân cũng không có thái độ tự đại, luôn khiêm tốn mỉm cười đáp lễ.
Vương Tông Cảnh đi tới, Liễu Vân nhìn thấy hắn thì cười nói: "Ồ, đây là đệ đệ của sư muội Tế Vũ mà. Gần đây luyện công vất vả lắm sao, rất ít khi nhìn thấy ngươi?"
Vương Tông Cảnh ha ha cười, lắc đầu đáp qua loa hai câu, sau đó lại hỏi thăm về tỷ tỷ của mình. Liễu Vân suy nghĩ một chút rồi nói: "Sư muội Tế Vũ mấy hôm nay không xuống núi, chắc là đang được sư phụ chỉ dạy. Với tư chất của nàng, chỉ cần qua một thời gian nữa là thành tựu nhất định không nhỏ, chắc chắn là vượt xa ta, thậm chí là cả Âu Dương sư huynh cũng… Ồ, Âu Dương sư huynh đâu rồi nhỉ, vừa rồi còn ở đây mà?"
Liễu Vân quay lại nhìn xung quanh, kỳ quái hỏi một đệ tử Thanh Vân khác ở bên cạnh. Vương Tông Cảnh đưa mắt nhìn, chỉ thấy người này cao gầy, hơi quen quen. Nghĩ một hồi thì hắn cũng nhớ ra, từng gặp qua người này một lần ở chỗ tảng đá lớn đầu lối vào tông môn. Người này cũng là một đệ tử của Thanh Vân môn, biệt hiệu là "Trúc Tử". Chỉ nghe Trúc Tử đáp: "À, Âu Dương sư huynh vừa đi không lâu, hình như là vào trong biệt viện có chuyện gì đó."
Liễu Vân nhíu mày, trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì nữa. Vương Tông Cảnh cười cười, nói với bọn họ thêm vài câu rồi cũng chào và đi vào trong biệt viện.
Nhìn Vương Tông Cảnh đi xa dần, Trúc Tử lặng lẽ đi tới bên cạnh Liễu Vân, nhẹ nhàng ho khan một tiếng. Liễu Vân đưa đôi mắt đẹp nhìn hắn, nhíu nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Trúc Tử nhìn lướt xung quanh, thấy mấy đệ tử Thanh Vân khác đều không ở gần đây thì mới nói thì thầm: "Sư tỷ, không phải là sư đệ tọc mạch, nhưng mà đệ cảm thấy sư phụ đối xử quá tốt với Vương sư muội, cái gì cũng chiều nàng. Ngay cả tên sư đệ này của Vương sư muội cũng không giống người bình thường. Còn Âu Dương sư huynh thì càng lúc càng thể hiện rõ tình ý với Vương sư muội, thế nhưng huynh ấy lại không biết rằng sư tỷ…"
"Được rồi!" Liễu Vân nhướng mày quát to một tiếng, cắt đứt lời của Trúc Tử, sau khi trầm mặc một chút thì thản nhiên nói: "Việc này ngươi không cần quan tâm. Sư phụ sủng ái Vương sư muội là có lý do của sư phụ. Chúng ta là đệ tử, không được phép nhiều lời."
Trúc Tử im lặng nhìn nàng, sau đó nhẹ gật đầu và không nói thêm gì nữa.
Vương Tông Cảnh đi thẳng về chỗ ở của mình ở đường Ất, viện thứ hai mươi ba. Qua một ngày, chỗ này cũng không có gì thay đổi. Vương Tông Cảnh lúc này đặt hết tâm tư ở trong những suy nghĩ về mấy thứ mới học được, nên không để ý có một âm thanh kinh hỉ gọi mình ở phía sau. Hắn đi về phòng chữ Hỏa của mình, bước vào rồi thuận tay đóng cửa lại.
"Tông Cảnh ca ca…" Tô Tiểu Liên dừng bước trong viện hai mươi ba, sự sợ hãi và vui mừng dần mất đi, sau đó chuyển thành thất vọng. Nhưng nàng cũng không hề trách Vương Tông Cảnh, trái lại, nàng cứ đứng ở bậc tam cấp lối vào, nhìn phòng chữ Hỏa với một ánh mắt dịu dàng và đầy yêu thương.
Đứng do dự một hồi, Tô Tiểu Liên vẫn quyết định không đi vào. Sau khi nuối tiếc nhìn phòng chữ Hỏa, nàng xoay người bước xuống thềm đá, đi về hướng ngược lại. Nàng nhanh chóng hòa mình vào đám đệ tử đang đi lại trên đường lớn trong biệt viện. Nhưng nàng vừa đi được xa vài trăm trượng thì trong đám người lại xuất hiện một đệ tử Thanh Vân môn mặt mũi anh tuấn, chính là đệ tử đắc ý của trưởng lão Tăng Thư Thư- Âu Dương Kiếm Thu. Giờ phút này, ánh mắt của hắn sáng ngời, nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Liên đang đi ở đằng xa, chậm rãi đi theo.
Hai người một trước một sau. Tô Tiểu Liên cứ nhìn về dằng trước, cũng không hề có cảm giác gì khác lạ, mà người xung quanh cũng chẳng để ý tới Âu Dương Kiếm Thu. Cứ như thế hai người đi ra khỏi viện hai mươi ba. Nhưng mà sau khi Âu Dương Kiếm Thu vừa rời đi thì một thân hình thon thả bước tới, đúng là Liễu Vân. Nàng cau mày, ánh mắt nghi hoặc và khó hiểu nhìn theo thân ảnh của Âu Dương Kiếm Thu. Đạo hạnh của nàng cao hơn sơ với những đệ tử mới tu luyện xung quanh mình nên rất nhanh chóng phát hiện ra mục tiêu của Âu Dương Kiếm Thu chính là tiểu cô nương không quá hấp dẫn ở phía xa.
Liễu Vân nhìn nhìn theo Âu Dương Kiếm Thu đang âm thầm theo dõi Tô Tiểu Liên, ánh mắt hiện ra vẻ kỳ quái.
Âu Dương Kiếm Thu đi cách Tô Tiểu Liên một quãng xa. Từ ngoài nhìn vào cũng không phát hiện ra hắ có gì là hứng thú với cô nương trước mắt, mà người đi bên cạnh cũng không biết được hắn đang đi theo Tô Tiểu Liên. Là môn hạ của Tăng Thư Thư, đạo hạnh của hắn hơn hẳn những người xung quanh, mặc dù khoảng cách giữa hai người hơi xa nhưng hắn vẫn không để mất dấu, mà Tô Tiểu Liên cũng chẳng phát hiện ra mình đang bị theo dõi.
Thấy Tô Tiểu Liên vẫn đi thẳng về phía trước, hình như là chuẩn bị trở về phòng, trong lòng Âu Dương Kiếm Thu hơi thất vọng. Nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, vẫn tiếp tục đi theo. Khi Tô Tiểu Liên rẽ vào con đường dẫn đến biệt viện cuối cùng, hắn vội đuổi theo. Nhưng bỗng nhiên ở phía sau truyền tới một tiếng kêu kinh ngạc, một bàn tay mềm mại vươn tới vỗ lên vai hắn, cười cười nói: "A, Âu Dương sư huynh, không phải huynh đang trực sao, sao đã chạy tới đây rồi hả?"
Âu Dương Kiếm Thu hoảng hồn. Bình thường thì chẳng sao, nhưng lúc này đang làm công tác theo dõi lén lút nên cũng chẳng còn tâm trí nào, nhất thời không nhận ra người phía sau. Theo phản xạ, hắn vội chộp lấy bàn tay vừa vỗ lên vai mình.
Hai cánh tay chạm vào nhau, thân thể hai người vội vàng tách ra. Âu Dương Kiếm Thu vừa ra tay là đã hối hận, khóe mắt nhìn tới, nhận ra người này chính là sư muội đồng môn của mình thì lắp bắp một hồi, sau đó nhíu mày hỏi: "Liễu sư muội, là muội?"
Liễu Vân ngừng cười, kỳ quái nhìn hắn đáp: "Tất nhiên là muội rồi. Sư huynh, huynh làm sao vậy, nhìn huynh kỳ quái quá?"
Âu Dương Kiếm Thu ngơ ngác một chút, sau đó chậm rãi lắc đầu, cười khổ, nói: "Sư muội, ta không sao, muội không cần suy nghĩ gì." Nói đến đây, như chợt nghĩ ra điều gì đó, hắn cả kinh quay đầu lại nhìn. Nhưng trên con đường lớn đầy đệ tử qua lại, chỉ phút chốc đã không còn thấy bóng dáng Tô Tiểu Liên đâu nữa.
Liễu Vân đứng ở bên cạnh, chứng kiến vẻ mặt của Âu Dương Kiếm Thu thì càng kỳ quái, ánh mắt khẽ động mỉm cười nói: "Sư huynh, huynh đang tìm người sao?"
Âu Dương Kiếm Thu như từ trong mộng tỉnh lại, quay đầu nhìn, chỉ thấy Liễu Vân vẫn đang nhìn mình, nụ cười của nàng ôn hòa, dường như câu hỏi của nàng cũng không có ý tứ gì. Nhưng dù là vậy, hắn cũng không muốn nói nhiều, chỉ đáp qua loa: "Không, không có. Ta đi dạo một chút thôi. Được rồi, chúng ta đi."
Nói xong, hắn quay đầu đi thẳng. Liễu Vân đi theo sau hắn, ánh mắt nghi hoặc nhìn, trên mặt có vài phần do dự, nhưng rồi vẫn lẳng lặng mà đi theo.
Sau khi hai người rời khỏi nơi này, con đường đầy người qua lại vẫn không có gì lạ xảy ra. Mà ở trong đình viện thứ bốn, đường Canh, đột nhiên Tô Tiểu Liên lại xuất hiện, trên mặt mang vài phần lo lắng, bất an. Nàng nhìn theo hướng Âu Dương Kiếm Thu và Liễu Vân vừa đi, suy nghĩ tới thất thần, trên mặt liên tục biến hóa, không biết đang tính toán cái gì.
Trầm mặc tại chỗ một hồi lâu, sau đó nàng mang theo vẻ kiên quyết, thân thể khẽ động, vừa định quay lại thì không ngờ lúc này thân thể va ngay vào một cơ thể cường kiện khác ở phía sau. Một cỗ phản lực truyền tới làm cho Tô Tiểu Liên phải lui lại một bước.
Tô Tiểu Liên kinh hãi, nhìn lại, chỉ thấy phía sau không biết từ khi nào có một nam nhân. Người này diện mạo tuấn lãng, mặc một bộ đồ làm bằng tơ tằm, phong độ nhẹ nhàng, bên hông đeo một miếng ngọc Kỳ Lân, bảo quang ẩn hiện trên miếng ngọc, dường như đó là một vật không tầm thường. Nam nhân này mặc dù trê thân không mang vàng bạc nhưng lại có một tư thái cao quý, sang trọng, làm lòng người phải say mê.
Mà vừa rồi, cú va chạm cũng cho thấy nam tử trẻ tuổi này cũng không phải là một cái túi da rỗng mà thôi.
Nam tử bị Tô Tiểu Liên đụng phải thì trên mặt có vẻ không vui, nhưng cũng không phát tác ra, chỉ liếc nhìn nàng, cau mày hỏi: "Ngươi là ai, tại sao lại chạy tới đây?"
Tô Tiểu Liên từ nhỏ lớn lên tại Tô gia ở Lưu Dương, vì nhiều nguyên nhân nên đã chứng kiến không ít ánh mắt khác thường. Nam tử này nhìn cao quý nhưng lại có ánh mắt có hơi chút khinh thường, không khác gì những ánh mắt cao cao tại thượng nhìn nàng năm xưa ở Tô gia thì lập tức muốn nổi nóng. Nàng trừng mắt nhìn y, lạnh lùng hỏi: "Ngươi là ai, có tư cách gì mà hỏi ta?"
"Ồ?" Nam tử có chút kinh ngạc, nhìn nàng một cách thích thú, sau đó khóe miệng hơi cười, vui vẻ hỏi: "Ngươi không biết ta sao?"
Tô Tiểu Liên trong lòng cười khinh thường một cái, nghĩ tám phần lại là một tên đệ tử có gia thế mà thôi. Nhưng dù sao hôm nay cũng đang ở trong biệt viện Thanh Vân, chẳng phải chốn nhân gian phàm tục nên nàng chẳng có tâm tình đôi co với nam tử này. Nàng quay người, định rời đi. Chỉ là lúc này, nam tử kia lại mỉm cười, thò tay căn cản nàng, nhìn chăm chú đánh giá, sau đó mỉm cười nói: "Ta ở trong viện này, bình thường chưa thấy ngươi bao giờ cho nên mới hỏi, ngươi nghĩ là có được hay không?"
Tô Tiểu Liên cảm thấy hơi tức cười, cũng không biết nói cái gì cho phải nên thuận miệng đáp: "Ta không may đi nhầm đường, bây giờ ta đi, được chưa."
Nam tử kia cười cười, nói: "Lại là đi lầm đường, như thế hiếm đấy. Nhưng cũng coi như là duyên phận, xin hỏi tên của cô nương là gì?"
Tô Tiểu Liên gương mặt đỏ ửng, trong nội tâm có chút không tình nguyện, hỏi ngược lại: "Ngươi là ai?"