Tru Tiên II

Chương 45: Đúng Sai


Trong rừng rậm đột nhiên xuất hiện bốn con yêu thú hình thể như sư, thân thể khổng lồ, cơ hồ cao bằng một người, mắt máu miệng lớn tỏa ra từng trận mùi hôi thối đem bao vây Vương Tông Cảnh vào giữa. Sắc mặt Vương Tông Cảnh lạnh lùng, khóe mắt có chút co giật nhưng trên mặt lại không có vẻ gì là hoảng loạn. Những năm gần đây này trải qua vật lộn để cầu sinh sớm đã để cho hắn hiểu được, vào thời điểm hoang mang thì kêu to cũng không giúp được gì ngược lại sẽ bị rất nhiều yêu thú nhìn thấu hư thực của mình, dẫn đến chúng sẽ nhanh hơn tấn công về phía con mồi.

Hắn chậm rãi cúi thấp người, cả người liền như một cây cung đang dần dần kéo căng, dưới lớp quần áo, cơ bắp sớm đã nỗi lên từng khối tràn đầy lực lượng mang tính chất bùng nổ. Đồng thời tay phải hắn khẽ đảo, răng nanh của Kim Hoa Cổ Mãng liền hiện ra trong tay, nhàn nhạt ánh sáng u lam im lặng lập lòe.

"Rống!" Trong miệng cự sư yêu thú phát ra một tiếng gào rú theo bốn phương tám hướng chậm rãi tới gần. Khi xác định được con mồi nhỏ yếu này không còn đường để trốn thì bốn con yêu thú đồng thời vung móng vuốt sắc bén lên, rống lên những tiếng rung trời khiến cho chim chóc ở trên cây cũng bị hù dọa bay đi. Lập tức, trong rừng rậm trở thành màn ác liệt, bốn con yêu thú đồng thời cùng đánh tới.

Con mắt của Vương Tông Cảnh cũng đột nhiên trợn lên, cả thân hình bỗng nhiên như mũi tên rời cung. Tại một khắc này lực lượng trong cơ thể hắn hoàn toàn bạo xuất ra, tốc độ kia thậm chí còn nhanh hơn yêu thú có thân hình mạnh mẽ kia. Trước khi yêu thú bổ nhào vào thì hắn vốn đang ở vị trí cũ thình lình trực tiếp xông về phía trước mặt con yêu thú kia.

Con cự sư yêu thú này rõ ràng có một chút kinh hãi, nhưng tốc độ của Vương Tông Cảnh quá nhanh, trong nháy mắt đã đến. Yêu thú cúi đầu gào rú một tiếng miệng máu mở lớn ra rồi cắn đến, hơi thở tanh hôi xộc tới, thân thể Vương Cảnh Tông nghiêng đi, nhanh như chớp tránh né hàm răng hung ác kia, rồi hắn lăn xuống dưới thân thể con yêu thú.

Con yêu thú gầm lên giận dữ, xem ra cũng có chút hoảng sợ, trực giác nói rằng nó đang gặp nguy hiểm, nhưng nó cũng không có nhiều thời gian để phản ứng. Thân thể to lớn khiến cho động tác của nó vẫn hơi chậm. Trong khoảnh khắc này, thân thể con yêu thú bỗng nhiên cứng đờ.

Cuộn người lại, Vương Tông Cảnh từ phía dưới bụng con yêu thú kia lật ra ngoài, nhấc tay lên thì thấy nửa cánh tay bị máu tươi nhuộm đỏ, vẻ mặt lạnh lùng cắn răng, trong bàn tay dính máu kia nắm chặt lấy chiếc răng nanh. Con yêu thú kia có chút không dám tin cúi đầu liếc nhìn xuống dưới bụng sau đó phát ra một tiếng rống thê lương, dường như còn đang muốn tiếp tục đánh giết, nhưng rất nhanh thân thể của nó lay động và chậm rãi ngã xuống trên mặt đất, bốn chân bắt đầu co giật run rẩy.

Làn da cứng cỏi phía dưới bụng con yêu thú giờ phút này có thể thấy rõ một miệng vết thương lớn chừng một nắm đấm, đồng thời máu thịt ở vùng biên của miệng vết thương bắt đầu chậm rãi biến thành màu đen.

Vương Tông Cảnh hướng về phía con yêu thú đang hấp hối kia liếc một cái rồi thu hồi ánh mắt. Tuy rằng sự việc vừa rồi diễn ra rất nhanh, nhìn có vẻ nhẹ nhàng nhưng mà sắc mặt của hắn đã mơ hồ có chút đỏ lên, thái dương toát ra mồ hôi, động tác tưởng chừng đơn giản nhưng thực tế là hắn đã phải toàn lực ứng phó, ngưng tụ lực lượng của toàn thân rồi lập tức bạo phát ra, bằng tốc độ nhanh nhất giết chết một con yêu thú. Đương nhiên cũng phải nhờ vào công hiệu của kịch độc trên răng nanh nữa. Đáng tiếc chính là độc tính của răng nanh đã giảm sút đi rất nhiều, nếu đổi lại là ba năm trước thì chỉ cần đâm rách da thịt là con yêu thú kia đã lập tức bị độc chết chứ đầu còn chuyện có thể vùng vẫy?

Chỉ là giờ phút này cũng không phải là lúc để cho Vương Cảnh Tông có thể cảm thán, bởi vì ba con yêu thú khác vồ hụt chỉ bị chậm chễ trong chốc lát lúc này lại lần nữa đánh tới. Đối với việc đồng bọn vừa chết thì ba con yêu thú này cũng không hề để ý tới, có lẽ tại trong nội tâm chúng còn đang cảm thấy may mắn vì bớt đi được một kẻ tranh giành thức ăn với bọn chúng.

Vương Tông Cảnh quay người bỏ chạy, tuyệt không có chút nào ý tứ liều mạng đánh một trận tử chiến. Tại thời khắc này, hắn như trở về mảnh nguyên thủy rừng rậm tràn đầy nguy cơ và sát ý kia, cho nên hắn chỉ có một mục đích duy nhất - sống sót!

Hắn hổn hển chạy trốn, tất cả lực lượng trong thân thể tại thời khắc này vốn vẫn yên lặng trong huyết nhục bỗng nhiên thức tỉnh, tại trong phiến rừng rậm này biến thành dã thú tràn đầy dã tính vật lộn cầu sinh, bất chấp tất cả mà chạy như điên. Tiếng rống giận dữ đáng sợ cuồn cuộn từ phía sau mà đến, những bước chân ầm ầm của yêu thú đuổi sát không buông, khiến cho hắn có cảm giác mỗi khắc chúng đều có thể dùng móng vuốt sắc bén đem thân thể của hắn dễ dàng xé thành hai mảnh, trong lòng không kìm được mà cảm thấy run rẩy.

Vương Tông Cảnh không có chút nào ý tứ quay đầu lại, hắn chỉ toàn lực chạy như điên cho dù bụi gai cùng cây cối trong rừng rậm không ngừng đâm toạc vào da thịt, hắn cũng không dừng lại. Máu tươi nhỏ xuống, như bông hoa nhỏ màu máu trong những ngày hè, chậm rãi tại trong cánh rừng rậm này một đường tách ra mà đi.

Thời gian dần dần trôi qua, Vương Tông Cảnh đem khoảng cách giữa hắn và ba con yêu thú cứng rắn kéo xa một chút. Đi vào trong cánh rừng cây cối rậm rạp không thích hợp cho những yêu thú có thân hình to lớn này truy đuổi, thể lực Vương Tông Cảnh rất cường hãn, có thể kiên trì kéo dài như vậy cũng đủ để khiến cho người ta líu lưỡi.

Nhưng mà ba con yêu thú này cũng không có ý buông tha, vẫn ở sau lưng hắn đuổi theo không dứt, ánh mắt khát máu nhìn chằm chằm vào con mồi đang chạy trốn. Chính vào thời điểm này Vương Tông Cảnh bỗng nhiên mạnh mẽ cuồn cuộn hướng về phía một chỗ sâu trong rừng nhào tới rơi vào trong một bụi cây cực kỳ rậm rạp.

Ba con Cự Sư yêu thú đồng thời hướng về phía hắn gào thét đuổi tới, nhưng khi chúng đuổi tới chỗ bụi cây lại chỉ thấy được nhánh cây trong bụi đang lay động có lưu lại một chút vết máu rất rõ ràng nhưng Vương Tông Cảnh đã biến mất không thấy đâu nữa.

Yêu thú gào to lập tức trở lại yên tĩnh, ba con yêu thú dừng bước trước bụi cây sau đó hướng về phía trong rừng rậm lạnh lùng nhìn.

Rừng rậm đột nhiên như bị đóng băng, tại thời khắc này tất cả âm thanh để yên lặng, nơi đây như bị cỗ yên tĩnh đáng sợ đột nhiên từ bốn phương tám hướng bao phủ.

Mùi máu tanh nhàn nhạt nhẹ nhàng tản ra trong không khí, ba con yêu thú vẫn chưa tìm được thân ảnh của con mồi nhưng dựa theo cảm giác nhạy bén của yêu thú thì chúng biết rõ con mồi này vẫn đang ở rất gần.

Tiếng gào thét trầm thấp từ trong miệng yêu thú phát ra, ba con yêu thù chậm rãi tách ra theo các hướng khác nhau tìm kiếm ở phía sau bụi cây.

Nhánh cây vẫn còn lắc lư.

Bụi gai cũng vẫn còn đang lắc lư.

Trong rừng rậm không khí dường như đang chậm rãi ngưng kết, như có như không tiếng hô hấp đang cố gắng áp chế xuống. Thú trảo giẫm lên cành lá khô trong rừng phát ra từng tiếng sột soạt, điểm điểm ánh sáng mặt trời soi xuống, phía dưới khu rừng rậm giờ phút này lộ ra vẻ đặc biệt u ám.

Đúng lúc này, bên trong cánh rừng vốn đang rất yên tĩnh bỗng nhiên như kình lôi nổ vang, một bóng người đột nhiên bay lên, rừng rậm từ chỗ đang yên tĩnh chuyển thành tiếng động rầm rĩ vang lên. Theo bóng người kia, vô số lá rụng cành khô đột nhiên bay tán loạn, một ánh mắt hung lệ ác liệt từ trong đám lá khô lao thẳng đến, trong nháy mắt nhảy đến bên người một con yêu thú, dùng thế đập nồi dìm thuyền vặn chặt lấy đầu của yêu thú, tay phải vừa lật, răng nanh sắc bén liền đâm vào cổ của nó.

Máu tươi bắn ra tung tóe như suối, con yêu thú này điên cuồng hét lên một tiếng há mồm hướng về phía Vương Tông Cảnh cắn tới. Vương Tông Cảnh nhanh chóng bứt ra, thối lui nhưng vẫn không hoàn toàn tránh thoát được hàm răng hung ác đang cắn tới kia, lập tức cánh tay trái bị rách ra một vết thương rất lớn dài hơn một thước .

Dù có tâm tình kiên cường cùng thân thể tráng kiện nhưng giờ phút này hắn cũng không thể nhịn được đau nhức mà kêu lên một tiếng. Quay đầu lại, chỉ thấy yêu thú sau khi giãy chết cắn một cái thì thân thể của nó bắt đầu co giật. Hiển nhiên độc tính lưu lại trên răng nanh vẫn còn đủ để giết chết nó, chỉ là con yêu thú này thời gian kiên trì lại lâu hơn con trước kia, có thể thấy được kịch độc trên răng nanh đã càng ngày càng yếu.

Lần đánh lén tràn đầy máu tanh này chỉ là sự tình phát sinh trong chốc lát, hai con yêu thú còn lại đồng thời cùng phát hiện tình huống bên này, song song rống giận đánh tới. Nhưng sau khi chúng xuyên qua đám lá khô đang rơi xuống che đậy tầm nhìn thì thân ảnh Vương Cảnh Tông lại lần nữa biến mất bên trong phiến rừng rậm này, lưu lại trên mặt đất con yêu thú đang co giật và máu tươi nhuộm đỏ cả một mảnh đất lớn.

Mùi máu tanh làm sốc mũi bên trong cánh rừng rậm dường như đậm đặc hơn vô số lần, thân cây, lá cây, nền đất khắp nơi đều là vết máu đỏ tươi. Hai con yêu thú còn lại giống như bị kích thích, chẳng những không sợ hãi mà còn càng thêm tàn bạo hung lệ hơn, liên tục gầm rú hai mắt mở to nhìn nhau tràn đầy sát ý tìm kiếm tên địch nhân chạy trốn giảo hoạt kia.

Chỉ là mảnh quỷ dị yên tĩnh lại một lần nữa buông xuống, lưu lại một vùng máu đỏ tươi, yêu thú chậm rãi hướng về phía trước mà đi, móng vuốt sắc bén chậm rãi giương ra.

Đi tới, đi tới, đi tới ...

Bỗng nhiên một con yêu thú đi đến phía dưới một cây đại thụ thì cảm giác được cái gì, sau đó cảm thấy đỉnh đầu nó hơi nóng, một giọt nước nhỏ từ trên đỉnh đầu của nó chậm rãi chảy xuống nhưng lại có màu đỏ tươi.

Một giọt, lại một giọt đỏ tươi chậm rãi theo trên ngọn cây rơi xuống.

Yêu thú đột nhiên ngẩng đầu phát ra tiếng gầm giận dữ, nhưng trong nháy mắt, một bóng người đã từ nhánh cây trên đỉnh đầu của nó nhào xuống. Răng nanh nhuộm đầy máu lại một lần nữa lóe ra hàn quang lạnh nhu băng.

"Tê..." thanh âm gần như vô thanh vô tức mang một tia dứt khoát hung lệ không chết không thôi. Răng nanh của Kim Hoa Cổ Mãng mang theo một khí thế làm cho người ta da đầu tê dại, cứng rắn đâm vào trong mắt trái của con yêu thú này.

Trong chớp mắt, con yêu thú phát ra một tiếng gào rú kinh thiên động địa, móng vuốt sắc bén vung lên, hung hăng đánh tới, nặng nề đánh vào trước ngực của Vương Tông Cảnh. Chỉ nghe tiếng vải bị xé rách chói tai truyền đến, kèm theo thanh âm nghiền nát trầm thấp. Răng nanh cắm ở trong hốc mắt yêu thú vốn còn nguyên vẹn, nhưng bị một kích của yêu thú trước khi chết đánh lên, "cạch" một tiếng sau đó vỡ thành ba bổn mảnh rơi xuống, chỉ còn đoạn mũi nhọn vẫn còn cắm ở trong hốc mắt của nó.

Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy ngực đau xót, một khắc này toàn thân hắn chấn động, khí huyết cuồn cuộn, chỉ sợ là xương sườn trước ngực đã gãy mấy chiếc. Cũng không biết móng vuốt của yêu thú sắc bén thế nào mà dưới một trảo này, toàn bộ quần áo trên thân hắn lập tức vỡ tan, ở trước ngực, máu thịt lẫn lộn cơ hồ có thể thấy đươc cả xương trắng.

Bên trong đau nhức làm hắn suýt nữa ngất đi, nhưng vẻ lạnh lùng thanh tỉnh lưu lại trong đầu nói cho hắn biết còn có một con yêu thú khác đang ở bên cạnh. Hắn lảo đảo lui về phía sau, muốn một lần nữa chạy trốn vào bên trong phiến rừng rậm này. Nhưng mà chạy không được hai bước thì một hồi đau đớn từ trước ngực truyền đến, thiếu chút nữa khiến hắn té ngã xuống mặt đất. Hắn hốt hoảng, chỉ kịp đưa tay bám lên thân cây đại thụ mới miễn cưỡng đứng vững được thân thể. Nguồn truyện: Trà Truyện

Vương Tông Cảnh thở hổn hển, nhìn xuống cơ thể, chỉ thấy hơn nửa người đã hoàn toàn nhuốm máu đỏ tươi, trong này có máu của yêu thú, nhưng còn nhiều hơn hết là máu của chính hắn. Sức lực lưu lại trong thân thể như theo máu tươi chảy xuống mà biến mất. Trước mắt hắn biến thành một mảng tối sầm.

"Rống!" Tiếng gào to từ sau truyền tới, con yêu thú cuối cùng hung ác, khát máu đang chậm rãi đi tới, dồn ép Vương Tông Cảnh thân đang chịu trọng thương tựa lưng vào đại thụ. Cho tới giờ khắc này nó rốt cục cũng có chỗ kính sợ tên địch nhân này, không lập tức nhào lên, nhưng đôi mắt đỏ như máu vẫn tràn đầy gắt gao nhìn thẳng vào hắn.

Vương Tông Cảnh mệt mỏi liếc nhìn con yêu thú kia, trong nội tâm nổi lên một tia tuyệt vọng. Loại yêu thú này trước đây hắn chưa bao giờ thấy qua, kể cả ở trong phiến rừng rậm nguyên thủy kia cũng không tồn tại. Nhưng từ cuộc chiến đấu này hắn có thể kết luận, cho dù là thả vào trong cánh rừng kía thì loại yêu thú này cũng tương đối cường hãn, chỉ là không biết vì sao lại xuất hiên ở Thanh Vân Sơn, một nơi tiên cảnh như vậy.

Hắn dù thế nào cũng nghĩ không thông được điểm này, nhưng giờ phút này không phải là lúc để hắn suy nghĩ.

Máu tươi chảy ra không ngừng kích thích con yêu thú kia, nó rốt cục cũng không thể chịu nỗi nữa, cho dù nó biết tên địch nhân đã bị dẫn đến bước đường cùng kia có thể làm cho nó bị thương. Con yêu thú gầm lên một tiếng mạnh mẽ, miệng như chậu máu mở lớn ra, hướng về phía Vương Tông Cảnh, nhằm vào yết hầu của hắn mà cắn.

Thân thể Vương Tông Cảnh khẽ động, nỗ lực hướng về phía cây bên cạnh chạy qua, cho đến bây giờ trong đầu hắn chưa hề có ý nghĩ là khoanh tay chịu chết. Chỉ là răng nanh đã vỡ, thân chịu trọng thượng chính hắn cũng hiểu được hắn đang trong tình trạng lành ít dữ nhiều.

Một cái né tránh kia vô cùng miễn cưỡng, nhưng bởi vì hắn chú ý đến động tác của yêu thú dựa theo vô số lần trong chém giết mài luyện mà phán đoán được, khi thân hình yêu thú khẽ nhúc nhích thì hắn cũng bắt đầu né tránh, khó khăn lắm mới tránh được một kích trí mạng như vậy. Sau đó thì hắn lảo đảo một cái rồi té trên mặt đất, trong lúc hoảng loạn hắn cắn chặt hàm răng, vơ lấy một cành cây khô cũng xem như cứng chắc, nắm chặt trong tay, hướng về phía yêu thú quyết chết vật lộn.

Trốn thì trốn không thoát nhưng cho dù không có nhiều hy vọng sống sót hắn cũng muốn liều mạng đánh cược một lần. Cái này chính là ý nghĩ duy nhất mà ba năm qua hắn luôn lưu lại trong đầu.

Yêu thú chụp một cái vào khoảng không nên càng như lửa cháy bị đổ thêm dầu, hung tính đại phát. Nó gầm lên một tiếng, lại quay đầu cắn tới, đồng thời móng vuốt sắc bén vung lên trực tiếp hướng vào đầu Vương Tông Cảnh đánh xuống.

Sắc mặt Vương Tông Cảnh trắng bệch, tránh cũng không thể tránh, mắt thấy sẽ bị móng vuốt kia đánh trúng thì bỗng nhiên thấy thân thể con yêu thú kia đột nhiên kéo về phía sau, móng vuốt của nó dừng lại ở trước người Vương Tông Cảnh cách khoảng một tấc, hiểm độc vô cùng. Một bóng người xuất hiện ở sau lưng yêu thú. Đó là một nam tử thân mặc áo dài, phong thái phi phàm. Sắc mặt của hắn lạnh nhạt, chỉ duỗi ra một tay đã bắt được cái đuôi của yêu thú, động tác nhìn như cẩu thả này lại có thể đem thân hình khổng lồ của yêu thú lôi về phía sau, sau đó cánh tay vung lên, nhàn nhạt thanh quang theo từ trong tay hắn trào ra lên, trước ánh mắt ngạc nhiên của Vương Tông Cảnh, nhẹ nhàng vỗ vào đầu của yêu thú.

"Ba!" Mang theo một tia mùi vị đùa giỡn không nghiêm túc, thanh âm kia vừa phát ra thì sức mạnh toàn thân của yêu thú như bị tháo nước vậy, đến cả động tác co rút run rẩy cũng không có liền trực tiếp ngã trên mặt đất, thất khiếu chảy máu, chết ngay tức thì.

Sau đó, nam tử kia chậm rãi đi đến trước người Vương Tông Cảnh rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, trong mắt xuất hiện một vẻ hứng thú đánh giá Vương Tông Cảnh với nửa người là máu. Vương Tông Cảnh miễn cưỡng giật giật thân thể, trong lúc thở dốc có mang theo vẻ mặt cảnh giác, lạnh lùng nhìn nam tử thần bí đột nhiên xuất hiện này, cũng không lập tức mở miệng nói cảm ơn người này đã cứu mạng.

"Vương Tông Cảnh?" Nam nhân nhìn hắn một lát rồi mỉm cười hỏi hắn một câu như vậy.

Vương Tông Cảnh liền khẽ giật mình, nhịn không được đem trí nhớ trong đầu mình nhanh chóng đảo qua một lần, nhưng vô luận như thế nào cũng không nhớ nổi đã từng thấy qua người này, lập tức đành phải gật gật đầu đồng, thời cũng mơ hồ cảm thấy nam tử này dường như hoàn toàn không có ý gây bất lợi cho mình, liền cố gắng đối với hắn nhè nhẹ gật đầu nói: "Đa tạ!" sau đó thoáng dừng một chút lại không nhịn được hỏi: "Người là ai, làm sao nhận ra ta?"

Nam tử kia mỉm cười đến: "Ta họ Tiêu tên là Tiêu Dật Tài"

Vương Tông Cảnh cau mày chần chừ chốc lát, nghĩ mình quả nhiên không biết người nào như vậy, nhưng cái tên này nghe lại có mấy phần quen tai, dường như đã từng ở nơi nào nghe qua. Hắn nhìn chăm chú vào mặt nam tử này đột nhiên thân thể hắn chấn động, giống như nhớ ra cái gì, đôi mắt mạnh mẽ trợn to, bởi vì quá mức kinh hãi dẫn đến có phần khó mà không chế được cà lăm nói: "Người… người chẳng lẽ là… là Thanh Vân Môn..."

Chân mày Tiêu Dật Tài nhiu lại nói: "Đúng vậy, cậu đoán không sai ta hiên tại chính là chưởng giáo Thanh Vân Môn."

Vương Tông Cảnh há to miệng ra nhất thời không biết nên nói cái gì, thậm chí bởi vì quá mức kinh ngạc mà tạm thời quên đi đau đớn trên người. Tiêu Dật Tài không thèm để ý đến nét mặt của hắn mà cũng không có ý tức giận, ánh mắt hướng xung quanh, nhìn thoáng qua mấy cái xác yêu thú, sau đó chuyển về nhìn vào Vương Tông Cảnh, sắc mặt tươi cười chậm rãi thu hồi, cả người khí chất bỗng nhiên từ chỗ ôn hòa lúc ban đầu biến thành sắc bén nghiêm túc lên, mà ngay cả ánh mắt tựa hồ cũng khiến cho tim Vương Tông Cảnh một khắc này muốn bắn ra ngoài.

"Ngươi giết qua không ít yêu thú a?"

Vương Tông Cảnh ngơ ngác một chút rồi vô ý thức gật gật đầu nói: "Vâng."

Ánh mắt Tiêu Dật Tài trầm lắng mà dừng ở trên người hắn, tuy là đang ngồi xổm trước mặt hắn nhưng không hiểu tại sao thân ảnh kia phảng phất đột nhiên lớn lên che hết tầm mắt của Vương Tông Cảnh. Một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi câu thứ hai:

"Đã từng giết người chưa?"

Thân thể Vương Tông Cảnh chấn động, cơ bắp trên mặt thoáng vặn vẹo một chút. Nhưng mà tại ánh mắt thâm thúy kia của Tiêu Dật Tài thì hắn có một loại cảm giác không thể nào che dấu, ẩn trốn được tâm trạng quẫn bách, hắn chần chờ một chút rồi lắc đầu thấp giọng nói: "Không có."

Tiêu Dật Tài chậm rãi gật đầu nhưng ánh mắt thì lập tức trở nên sắc bén lên nhìn chằm chằm vào mắt của Vương Tông Cảnh thản nhiên nói: "Dám giết người không?"

Lúc bấy giờ Vương Tông Cảnh bỗng nhiên ngẩng đầu, gặp được sắc mặt nghiêm nghị tỉnh táo của Tiêu Dật Tài lại như có nửa phần ý đùa giỡn.

"Từng có giết qua người chưa?"

"Không có."

"Dám giết người không?"

"..."

Mấy câu hỏi ngắn gọn nhưng lại có hàm ý làm cho người ta run rẩy và chấn động trong lòng, rất lâu sau trong đầu Vương Tông Cảnh vẫn đang quanh quẩn mấy cầu hỏi tuy vô cùng đơn giản nhưng lại khiến cho tâm thần hắn đại loạn, không cách nào tỉnh táo này. Lúc này hắn không còn ở trong rừng rậm phía sau Thanh Vân biệt viện nữa mà được Tiêu Dật Tài mang lên một thanh kiếm bay đi, phút chốc bay qua núi non nhấp nhô, đến bên ngoài tại một thôn nhỏ vắng vẻ cách Thanh Vân Sơn hơn trăm dặm, lúc này mới hạ xuống.

Thương thế trên người Vương Tông Cảnh đã được Tiêu Dật Tài ra tay cứu chữa bằng cách cho ăn một quả đan dược mà hắn không biết, cầm máu, băng bó vết thương cho hắn. Tuy rằng bây giờ nhìn qua vẫn đang đầy người vết máu nhưng viên thuốc đó dược hiệu kinh người, ngoại thương thì còn cần thời gian mới có thể khôi phục, nhưng nội thương chính là tai họa ngầm lại hầu như đỡ hẳn.

Đứng ở sau lưng Tiêu Dật Tài đang ngắm nhìn thôn nhỏ vắng vẻ, giờ phút này trong nội tâm Vương Tông Cảnh tràn đầy nghi hoặc đồng thời cũng mang theo thấp thỏm bất an, hắn không biết tại sao mà chưởng giáo chân nhân cao cao tại thượng Thanh Vân Môn đột nhiên xuất hiện ở trước mắt mình, lại có một hành động cổ quái là đưa mình mang đến nơi đây? Còn trên núi trên núi Thanh Vân tại sao lại có yêu thú mạnh mẽ như vậy xuất hiện? Lúc trước không thấy ai kể cả tỷ tỷ Vương Tế Vũ đều không nói tới việc này, hiển nhiên là ai cũng không biết. Ngoại trừ những việc này thì việc lúc trước Tiêu Dật Tài hỏi hắn những câu đơn giản kia cũng làm cho tâm thần Vương Tông Cảnh không yên. Cho đến giờ phút này, từ lúc ban đầu kinh ngạc qua đi hắn cũng không có một câu trả lời khẳng định cho Tiêu Dật Tài, đến cùng thì mình có dám giết người hay không, mà Tiêu Dật Tài dường như cũng không có ý bức hắn.

Chỉ là từ sau khi Tiêu Dật Tài dẫn hắn đi tới nơi này liền trầm mặc không nói mà đứng ở đằng kia ngắm nhìn thôn quê, hơi nhíu mày, dường như đang lâm vào trầm tư, rất lâu cũng không mở miệng nói chuyện. Vương Tông Cảnh đứng ở phía sau hắn chứng kiến Tiêu Dật Tài hình như không có ý mở miệng liền nhịn không được mà: "Tiêu chân nhân, người dẫn con tới nơi này là có chuyện gì sao?" Khóe mắt Vương Tông Cảnh mạnh mẽ co quắp một phát.

Sắc mặt Tiêu Dật Tài hững hờ giống như đang nói ra một sự tình hết sức bình thường nói: "Ta muốn ngươi đi vào trong thôn này thay ta giết một người."

Thân thể Vương Tông Cảnh chấn động, há miệng muốn nói nhưng chứng kiến được ánh mắt hững hờ giống như coi sinh tử là chuyện binh thường kia của Tiêu Dật Tài thi nhất thời hắn không nói ra lời được.

"Ngươi xem, trong thôn kia có một căn nhà chiếm diện tích lớn nhất, chính là địa chủ lớn nhất trong thôn này, cũng là thôn trưởng của thôn này, tên là Tôn Tích Thiện." Tiêu Dật Tài giống như không chút nào để ý đến thần sắc của Vương Tông Cảnh tiếp tục nhàn nhạt nói: "Tôn Tích Thiện trên có mẹ già tám mươi, dưới có ba hài nhi, hắn ngày thường rất có hiếu với mẹ mà đối với mấy hài tử cũng rất yêu thương, cũng coi là một người cha hiền lành."

Ánh mắt của hắn chậm rãi theo nhà kia ở trong thôn đảo qua. Quay đầu lại nhìn về phía Vương Tông Cảnh cũng không đi quản sắc mặt càng ngày càng khó coi của thiếu niên này lẳng lặng nói: "Nếu như ngươi nguyện ý thì thay ta đi giết hắn."

Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy trong đầu "Ô...ô...ô...n...g" một tiếng không kìm được mà bước lên một bước hai mắt mở to nhìn nói: "Nếu như… nếu như hắn là người tốt như vậy tại sao người muốn con đi giết hắn? Thanh Vân Môn chẳng lẽ không phải đứng đầu thiên hạ chính đạo, làm nơi vạn dân kính ngưỡng đấy sao?"

Tiêu Dật Tài cũng không vì thiếu niên này mãnh liệt phẫn nộ chất vấn hắn mà có chỗ tức giận, sắc mặt của hắn luôn luôn rất bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh đến nỗi làm cho trái tim của Vương Tông Cảnh có chút băng giá.

Hắn chỉ là dùng ánh mắt rất bình thường nhìn Vương Tông Cảnh sau đó đột nhiên nói đến vẫn đề dường như không liên quan đên chuyện lúc nãy: "Nhân tính hay là trắng đen, mọi sự có đúng sai. Thần Châu Hạo Thổ bá tánh có hàng tỉ, không có chuyện hai người giống nhau như đúc. Nhân tính cũng như thế thiên biến vạn hóa, một người cực kỳ ác độc có lẽ cũng có thiện tâm từ bi, một người được mọi người kính ngưỡng sao biết được không có tư tâm?"

"Sự tình trên đời này nhao nhao nhốn nháo như vạn hoa mê hoặc, ánh mắt khó phân biệt thật giả, chỉ là luôn luôn có một số việc, đúng chính là đúng, sai chính là sai."

"Mặc cho người ta viện ra nhiều cớ che giấu, nhưng lòng người trong nội tâm sao có thể không phân biệt được thật giả đúng sai?"

Hắn quay người đi đến quần áo phe phẩy thanh âm ung dung mà truyền đến, đột nhiên giống như có mang thêm vài phần vắng lặng, chỉ là thanh âm bên trong lời nói kia dù có ý cô độc nhưng cũng có vài phần hững hờ thong dong: "Cho ngươi ba ngày ở đây, giết hoặc không giết do chính ngươi bình tâm quyết định."

--o0o--