Tru Tiên II

Chương 26: Hứa hẹn


Vương Tông Cảnh ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Tô Tiểu Liên vẫn đang nhắm mắt ngủ chưa tỉnh, nhưng khuôn mặt vốn yên bình lúc này đã thoáng hiện vẻ đau đớn, đồng thời cơ thể, chân tay bắt đầu hơi run rẩy, mà cái không khí cổ quái kia lại chính từ trên người Tô Tiểu Liên phát ra.

Vương Tông Cảnh giật mình kinh hãi, vội vàng xích lại Tô Tiểu Liên muốn tìm nguyên nhân, có điều thân hình nó vừa động đậy liền cảm thấy bàn tay nóng bừng, thì ra là từ miếng ngọc quyết hình rồng kia truyền ra. Gần như đồng thời, Tô Tiểu Liên đột nhiên co giật giống như có một cơn run rẩy vô hình vừa lướt qua thân, giây lát sau từ chân tới đầu đều rung lên bần bật, mùi máu tanh trong không khí cũng thình lình đậm đặc lên nhiều.

Khuôn mặt thiếu nữ không lâu trước đây còn đẹp đẽ an lành, hiện tại trông đã méo xẹo. Vương Tông Cảnh trong lòng vừa kinh hãi vừa gấp gáp, nhưng lại không biết làm thế nào mới được. Nó nhào tới bên cạnh người Tô Tiểu Liên giữ chặt cô lại, tránh việc cô ta phải chịu đau đớn co giật ngay trong lúc ngủ không cẩn thận sẽ bị rơi xuống dưới gốc cây. Có điều khi bàn tay nó vừa nắm lấy cánh tay của Tô Tiểu Liên, còn cách qua lớp tay áo mà đã cảm thấy từ cơ thể Tô Tiểu Liên đột nhiên truyền tới một luồng khí lạnh lẽo như băng đầy hung hãn, suýt nữa cũng rét run cả người.
Vương Tông Cảnh lúc này lòng càng thêm kinh hãi, thầm nghĩ mình bất quá mới chỉ chạm tới da thịt cô bé qua lớp áo mà đã cảm thấy như vậy, thì cơ thể Tô Tiểu Liên còn khổ sở tới mức nào, khí lạnh trong người cô bé hoành hành ngang ngược thì còn đau đớn đáng sợ tới mức nào, chỉ nghĩ thế thôi đã khiến cả người lạnh run rồi. Trong lúc cấp bách, lại thấy vẻ đau đớn trên mặt Tô Tiểu Liên càng lúc càng đậm, thân hình càng run mạnh hơn, dường như trong giấc ngủ đang phải trải qua một cơn ác mộng ghê gớm. Vương Tông Cảnh cuống cả lên, liền dùng tay lay cô bé, thầm nghĩ vô luận thế nào cũng phải gọi Tô Tiểu Liên dậy trước rồi tính.

Một tay nó giữ lấy cánh tay Tô Tiểu Liên vì sợ thân thể cô trong lúc run rẩy co giật sẽ bị rơi xuống, tay còn lại thì lắc vai cô bé, gấp quá nó cũng quên thu lại miếng ngọc quyết hình rồng. Trong giây lát bàn tay cầm ngọc quyết của nó đã chạm vào vai của Tô Tiểu Liên, dùng lực đẩy một cái, đồng thời miệng kêu lên gấp gáp: "Tiểu Liên, tỉnh dậy, muội mau tỉnh dậy đi."

Thân hình Tô Tiểu Liên động đậy một chút, nhưng vẫn chưa tỉnh, có điều không hiểu vì sao cơ thể đột nhiên chấn động, giống như phải chịu một sự kích thích cực mạnh, đồng thời Vương Tông Cảnh cảm thấy lòng bàn tay lại nóng bừng lên, miếng ngọc quyết thình lình phát sáng, ánh đỏ bừng bừng, đặc biệt là chỗ hai con mắt của hình rồng trên miếng ngọc quyết lóe ra ánh sáng kỳ dị chưa từng thấy. Tương ứng với việc đó, thân hình Tô Tiểu Liên dường như sau khi co giật kịch liệt mấy lần thì vẻ đau đớn trên mặt ngược lại đã lui dần.

Vương Tông Cảnh ngạc nhiên thu tay lại, khi đưa miếng ngọc quyết rời khỏi người Tô Tiểu Liên, tức thì ánh sáng lập tức mờ hẳn, độ nóng lúc trước cũng từ từ giảm đi. Nhưng thân thể Tô Tiểu Liên vừa mới yên được một chút lập tức lại bắt đầu run rẩy, vẻ đau đớn lại hiện lên trên mặt, đồng thời miệng phát ra những tiếng rên xiết tựa như đau khổ không chịu nổi.

Vương Tông Cảnh nhìn miếng ngọc quyết hình rồng trong tay mình một cách khó tin, giây lát sau nó lại nhìn khuôn mặt đầy đau đớn của Tô Tiểu Liên, nghiến răng một lần nữa đưa miếng ngọc quyết áp lên vai cô bé.

Giữa khu rừng yên tĩnh, trên đỉnh ngọn cây, dường như có một tiếng gầm thét vô hình ầm ầm phát ra, cho dù cách một lớp áo Vương Tông Cảnh vẫn có thể cảm thấy một luồng sức mạnh thần bí chưa từng thấy từ thân thể Tô Tiểu Liên gầm gào xông ra, bằng vào tinh thần cho dù có đối mặt với yêu thú vẫn giữ được sự bình tĩnh của nó cũng phải cảm thấy rợn gáy.

Miếng ngọc quyết một lần nữa sáng lên, nguồn sức mạnh thần bí đó bị hút vào trong miếng ngọc, phảng phất như không bao giờ dừng lại. Đồng thời với việc đó, sắc mặt Tô Tiểu Liên nhanh chóng trở nên khá hơn, nét đau đớn nháy mắt biến mất, tựa hồ những luồng khí quỷ dị hoành hành trong người cô lúc này đều bị miếng ngọc quyết hình rồng đó hút hết ra ngoài. Còn Vương Tông Cảnh thì chỉ cảm thấy miếng ngọc trong tay mình càng lúc càng nóng, ánh sáng trên ngọc quyết cũng càng lúc càng mạnh, hào quang chỗ hai mắt rồng lại càng chói hơn.

Cứ kéo dài như một lúc lâu, Vương Tông Cảnh chợt cảm thấy miếng ngọc quyết trong tay hình như khẽ động đậy, sau đó cũng không biết là do đã bị hút hết hay là đã mất liên hệ với miếng ngọc mà nó không còn cảm thấy được luồng khí quỷ dị kia nữa. Nhiệt độ trên miếng ngọc quyết chầm chậm giảm xuống, dần khôi phục lại bộ dạng cổ kính vốn có.

Có điều màu đỏ bầm của miếng ngọc quyết tựa hồ đã đậm thêm một chút.

Vương Tông Cảnh nhíu mày lẳng lặng rút tay về, ánh mắt dừng trên miếng ngọc quyết giây lát rồi ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Liên. Lúc này mặt mũi cô bé đã xuất hiện nụ cười yên lành trở lại, tựa hồ những đau đớn lúc trước vốn chưa từng phát sinh. Cặp mắt nhắm, môi hơi mím, phảng phất như trong giấc ngủ đang mơ được một chuyện vô cùng cao hứng mà đã lâu không thấy.

"Hi hi." Cô chợt bật cười trong cơn mông mị. Nụ cười ngây thơ ấy Vương Tông Cảnh trước giờ chưa từng thấy qua trên mặt cô. Vương Tông Cảnh ngẩn ra một lúc, nhưng không đợi nó nghĩ lung tung, miệng Tô Tiểu Liên đã phát ra một tiếng nhỏ rồi sau đó thân hình khẽ động đậy, từ từ mở mắt ra.

Lọt vào mắt cô là khuôn mặt đầy vẻ phức tạp của Vương Tông Cảnh, Tô Tiểu Liên nhìn nó hơi lạ lẫm rồi từ từ ngồi thẳng dậy, sau đó như nhớ ra chuyện gì, chợt ngẩng đầu nhìn trời, hỏi vẻ ngạc nhiên: "A, muội ngủ lâu thế cơ à?"

Vương Tông Cảnh gật đầu đáp: "Phải, ngủ rất lâu." Nó ngước đầu nhìn trời, ngẫm nghĩ giây lát rồi nói tiếp: "Huynh cảm giác chắc cũng ngủ được bốn năm giờ đấy."

Tô Tiểu Liên kêu "úy" một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc, tựa hồ không ngờ tới mình lại có thể ngủ được dài đến thế. Bất quá giấc ngủ vừa rồi đối với cô mà nói rõ ràng là một chuyện rất có ích, lúc này Tô Tiểu Liên không những tinh thần thoải mái, sắc mặt cũng khá hơn rất nhiều, đồng thời nét ủ dột vẫn ẩn chứa trên mặt mày có thể thấy dễ dàng là đã giảm đi không ít, nhìn cả người cũng thấy là đã vui tươi lên nhiều rồi.

Vương Tông Cảnh chần chừ một lát, cuối cùng vẫn hỏi: "Tiểu Liên, có một chuyện, huynh phải nói với muội."

Tô Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn nó, hỏi: "Sao thế, Tông Cảnh ca ca?"

Vương Tông Cảnh thầm lựa lời một lúc, sau đó mới từ từ đem một màn mà nó chứng kiến vừa rồi nói lại cho Tô Tiểu Liên. Tô Tiểu Liên lắng nghe, thần sắc đang tươi cười dần dần nhạt mất, bất quá cô không cất tiếng ngắt lời Vương Tông Cảnh, mà chỉ trầm mặc lắng nghe.

Khi nghe thấy Vương Tông Cảnh kể mặt cô đột nhiên tỏ ra vẻ đau đớn, thân hình Tô Tiểu Liên rõ ràng run rẩy, không biết có phải nhớ lại chuyện gì đó không mà khi Vương Tông Cảnh sau cùng kể đến đoạn quái dị lúc miếng ngọc quyết hình rồng chạm vào cơ thể cô, đột nhiên phát sinh biến hóa khác thường có thể khiến cô bình yên trở lại, Tô Tiểu Liên càng mím chặt môi, ánh mắt lướt qua miếng ngọc quyết vẫn đang nằm trên tay Vương Tông Cảnh, chăm chú nhìn một chút sau đó từ từ cúi đầu.

Vương Tông Cảnh đợi một lát, thấy Tô Tiểu Liên vẫn có vẻ ngơ ngác tới xuất thần thì không nhịn được cất tiếng hỏi: "Tiểu Liên, vừa rồi muội ngủ rốt cục là bị sao thế? Hay là muội mắc phải bệnh lạ nào đó?"

Tô Tiểu Liên lắc đầu, sắc mặt tỏ ra cay đắng, đáp khẽ: "Không phải đâu, Tông Cảnh ca ca, huynh đừng hỏi nữa." Dừng lại một chút, cô ngẩng đầu nhìn nó, nói tiếp: "Miếng ngọc quyết đó, huynh nói là lấy được từ trong Thập Vạn Đại Sơn ở Nam Cương phải không?"
Vương Tông Cảnh chăm chú nhìn cô bé giây lát, chỉ cảm thấy cô bé này tuổi tuy nhỏ nhưng trên người quả thực có quá nhiều bí mật, khiến người ta nhìn không ra, hiểu không nổi. Bất quá mặc kệ thế nào, ít nhất hiện tại nó có thể cảm thấy được Tô Tiểu Liên đối với mình tuyệt không có ác ý, bởi vậy tới sau cùng, nó cũng đành thở dài một hơi, đáp: "Phải, chỗ đó là khu di tích nằm giữa một mảng rừng rậm ở sâu trong dãy Thập Vạn Đại Sơn, cũng không biết đã tồn tại từ bao giờ, huynh tình cờ nhặt được ở đó."

Tô Tiểu Liên im lặng gật đầu, một lúc sau cô nói giọng yếu ớt: "Tông Cảnh ca ca, chúng ta về thôi."

Vương Tông Cảnh nhíu mày, trong lòng cảm thấy như thế này có vẻ không ổn lắm, nhưng không biết nói thế nào cho phải, hồi lâu sau mới gật đầu đáp: "Được rồi."

Nói đoạn nó xoay người đưa lưng cho Tô Tiểu Liên: "Lên đi, huynh cõng muội xuống."

Cánh tay trắng trẻo mềm mại từ phía sau đưa ra, một lần nữa ôm chặt lấy nó, Tô Tiểu Liên sớm đã coi như người thân không có gì phải ngăn cách, cứ tự nhiên áp mặt vào lưng Vương Tông Cảnh, mùi trên áo hơi thô hàonhưng ôn hòa và chắc chắn khiến cô từ từ nhắm mắt lại, lát sau mới lí nhí nói: "Đợi tương lai có cơ hội, huynh kể cho muội nghe về quãng thời gian trong khu rừng sâu đó, được không?"

"Được."

Vương Tông Cảnh dùng cả chân lẫn tay bám vào thân cây, bắt đầu tụt xuống, đồng thời miệng cười nói: "Nếu tương lai có cơ hội, không chừng huynh còn có thể dẫn muội tới khu hoang phế đó một chuyến chơi."

"Thật chứ?"

"Huynh gạt muội làm chi? Bất quá nhất định phải đợi chúng ta tu luyện có thành tựu, ít nhất cũng giống như các tiền bối có thể ngự kiếm phi hành lên trời xuống đất mới được cơ."

"Ồ…"

"Có điều trong khu rừng rậm đó, chỗ nào cũng có yêu thú, nguy hiểm cực."

"Vậy chờ khi nào chúng ta không sợ yêu thú nữa hẵng đi."

"Kha kha, được."

Cứ nói chuyện qua lại như vậy, Vương Tông Cảnh mang Tô Tiểu Liên từ trên cây cổ thụ tụt xuống đất một cách yên ổn. Lần này trông nó cẩn thận hơn nhiều, không còn bất cứ động tác nguy hiểm và kích thích nào nữa, chỉ thành thực thuận theo thân cây thẳng xuống mà thôi, còn Tô Tiểu Liên cũng rất ngoan ngoãn nằm phục trên lưng nó.

Khi hai người xuống tới mặt đất, Tô Tiểu Liên buông tay đứng thẳng trở lại. Lúc này đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy khu rừng đã khác hẳn so với lúc sáng sớm, những làn sương trắng nhàn nhạt đã tan đi hết. Ánh mặt trời tuy sáng nhưng đại bộ phận đều bị các tàn cây um tùm cao vút như những chiếc tán che hết, đứng dưới gốc cây, con người cảm thấy đặc biệt nhỏ bé, cả khu rừng cũng hiện ra sâu thăm thẳm, chỗ nào cũng là cây cối tới vô cùng vô tận, cao chót vót, yên tĩnh và trầm mặc.

Vương Tông Cảnh nhìn lướt qua xung quanh một lượt, sau đó vẫy Tô Tiểu Liên rồi cất bước đi về một hướng. Tô Tiểu Liên hơi ngẩn ra nhưng cũng đi theo, đồng thời không nhịn được hỏi: "Tông Cảnh ca ca, huynh biết đường?"

Vương Tông Cảnh đáp lời vẻ không để ý lắm: "Đúng."

Tô Tiểu Liên đưa mắt nhìn quanh, chỉ cảm thấy trong khu rừng rậm này tựa hồ chỗ nào cũng giống nhau, toàn cây là cây, nào thấy đường đâu. Cũng không biết tại sao Vương Tông Cảnh lại chắc chắn như thế, bất quá cô cũng không vì nghi ngờ mà chần chừ, ngược lại còn bước đi nhanh hơn theo sát phía sau Vương Tông Cảnh.

Quả nhiên hai người đi trong rừng có một lúc thì Vương Tông Cảnh đã dẫn Tô Tiểu Liên đi ra tới bìa rừng, tìm được vách đá đã trèo lên lúc trước.

Những cây tùng lùn mọc thành từng búi, rễ đâm sâu vào trong kẽ đá, Tô Tiểu Liên lại nằm lên lưng Vương Tông Cảnh lần nữa, sau mấy lần nhảy nhót thì đã nhẹ nhàng trở về bên trong Thanh Vân Biệt Viện. Lúc này vốn chẳng còn là sáng sớm nữa, trong Thanh Vân Biệt Viện đã ồn ào huyên náo và nhiều người đi lại, bất quá chỗ vách đá quả thực vẫn là một chỗ vắng vẻ. Khi hai người hạ xuống, xung quanh vẫn không có ai, vậy coi như chuyến trốn đi chơi này không bị tóm, trở về mà thần không biết quỷ không hay.

Đứng dưới vách đá, Tô Tiểu Liên nhìn quanh, sau đó gật đầu với Vương Tông Cảnh, nói: "Tông Cảnh ca ca, muội về đây."

Vương Tông Cảnh ồ lên một tiếng, nhìn cô xoay người bước đi. Có điều vừa đi được mấy bước, Tô Tiểu Liên lại dừng chân, có vẻ hơi chần chừ rồi từ từ quay lại nhìn nó, một lát sau mới nói lí nhí: "Tông Cảnh ca ca, cảm ơn huynh."

Cô dường như hơi e thẹn, khuôn mặt cũng thoáng ửng hồng, vô tình để lộ nét ngây thơ như lúc mới gặp, sau đó ngẩng đầu nhìn vào mắt cậu trai đó nói: "Hôm nay, muội rất vui."

Vương Tông Cảnh bị cô ta nói làm cho hơi xấu hổ, chỉ xua tay cười ha ha.

Tô Tiểu Liên xoay người bước đi, lần này bước chân nhanh và nhẹ, tựa hồ cả người đã được thả lỏng, không còn vẻ đau khổ trầm uất nữa, cô vòng qua bụi hoa đi về hoa viên phía trước, bờ môi còn đọng một nụ cười.

Đúng lúc này, đột nhiên cô nghe thấy phía sau có tiếng gọi lớn: "Tiểu Liên" sau đó vọng lại một tràng tiếng bước chân, là Vương Tông Cảnh đang đuổi theo rất mau. Tô Tiểu Liên xoay người nhìn lại vẻ kinh ngạc, nói: "Sao thế, Tông Cảnh ca ca, còn chuyện gì sao?"
Trên mặt Vương Tông Cảnh có vẻ còn hơi do dự, bất quá giây lát sau vẫn cau mày nói: "Lúc tối muội ngủ… ý huynh là muội bị mắc căn bệnh quái lạ này bao lâu rồi? Có phải đêm nào cũng bị phát tác không?"

Sắc mặt Tô Tiểu Liên khẽ biến đổi, nhìn Vương Tông Cảnh im lặng rất lâu, sau đó mới lí nhí đáp: "Vâng."

Vương Tông Cảnh lặng người một chút, đột nhiên giơ tay ra phía trước nói: "Tặng, tặng cho muội cái này."

Ánh mắt Tô Tiểu Liên thoáng ngưng đọng, chỉ thấy trên bàn tay Vương Tông Cảnh giơ ra chính là miếng ngọc quyết hình rồng màu đỏ. Trong lúc đó, con mắt của cô tựa hồ cũng đang thu nhỏ lại, nhưng lại không đưa tay ra đón lấy, mặt thoáng hiện vẻ phức tạp, nói nhỏ: "Tông Cảnh ca ca, ý tốt của huynh muội xin ghi nhận, nhưng mà miếng ngọc quyết này quá nửa là một bảo vật, muội…"

"Huynh giữ cũng vô dụng," Vương Tông Cảnh ngắt lời, đưa tay nắm lấy bàn tay cô, ấn miếng ngọc quyết vào trong lòng bàn tay, nói: "Miếng ngọc quyết này rốt cục là vật gì, có phải bảo bối hay không huynh cũng chẳng biết, nhưng trước mắt nó không chừng có mấy phần công hiệu an thần định tâm. Lúc muội ngủ cứ đặt miệng ngọc quyết ở bên người, ắt sẽ được ngủ yên ổn, không chừng sẽ không phải chịu sự đau đớn kia nữa."
Thân hình Tô Tiểu Liên khẽ run, ngón tay trắng trẻo từ từ nắm chặt miếng ngọc quyết trong lòng bàn tay, nhưng dùng sức mạnh quá khiến ngay cả mấy khớp xương cũng trở nên trắng nhợt. Sau đó cô ngước đầu nhìn Vương Tông Cảnh, mở miệng định nói gì đó mà không nói ra được từ nào.

Vương Tông Cảnh nhìn bộ dạng của cô bé, mỉm cười lắc đầu: "Được rồi, bất quá là một miếng ngọc quyết cũ rích thôi, không cần phải vậy. Ồ, hôm nay vừa đẹp là sinh nhật muội, vậy coi như là lễ vật chúc thọ của huynh đi."

Tô Tiểu Liên từ từ cúi đầu, nhìn miếng ngọc quyết trong tay, khóe mắt hơi đỏ lên, có điều lúc này cô vẫn kiềm chế được. Một lúc sau, cô tựa như hít thở thật sâu sau đó ngẩng đầu lên cười nhẹ, nói: "Được, vậy muội cám ơn huynh."

Dừng một chút, cô lại cất tiếng: "Tông Cảnh ca ca, vậy sinh nhật của huynh là ngày nào, có thể nói cho muội biết không?"

Vương Tông Cảnh ngẩn ra một chút, rồi cười đáp: "Không cần đâu, sinh nhật của huynh đã qua rồi."

"Rốt cục là ngày nào?" Tô Tiểu Liên trông bộ dạng có vẻ rất nghiêm túc.

Vương Tông Cảnh gãi gãi đầu, chẳng còn biện pháp nào đối với cô bé quật cường này, đành cười đáp: "Sinh nhật huynh là ngày mồng bảy tháng hai, quả thực đã qua lâu rồi mà."

Tô Tiểu Liên im lặng gật đầu, thần tình trên mặt biến đổi liên tục, không biết trong lòng đang nghĩ tới điều gì, có điều nhìn sắc mặt cô dần trở nên kiên định, sau cùng dường như đã hạ quyết tâm, khẽ cắn môi ngước đầu nhìn Vương Tông Cảnh thốt: "Tông Cảnh ca ca, muội hứa với huynh, sau này muội nhất định sẽ tặng huynh một lễ vật trân quý nhất."

Nhìn vẻ mặt trịnh trọng của cô bé, Vương Tông Cảnh không hiểu sao lại cảm thấy rất buồn cười, không nhịn được lắc đầu cười toáng lên kha kha. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện

Mặt của Tô Tiểu Liên vẫn trịnh trọng như cũ, không hề vì phản ứng của Vương Tông Cảnh mà giận, cô chỉ lặng lẽ nhìn nó, nắm chặt miếng ngọc quyết trong tay. Khoảnh khắc ấy trong mắt cô, thiên địa thế gian đều biến thành xa xôi và hư ảo, duy nhất chỉ có cảm giác từ lòng bàn tay truyền ra là còn chân thật, hoặc cũng có thể là môt chút hơi ấm của chàng trai đang cười sảng khoái trước mặt kia còn lưu lại trên miếng ngọc quyết ấy.

Cô nắm chặt bàn tay, như muốn đem miếng ngọc quyết đó hòa thành một bộ phận trên cơ thể.

"Cho dù tương lai ra sao…" Cô mỉm cười, chăm chú nhìn nó bằng vẻ ngây thơ cuối cùng của tuổi thiếu nữ, sự cuồng nhiệt trong thoáng chốc bùng cháy như ngọn lửa, vẻ nóng bỏng nhấp nháy ẩn trong cặp mắt bình tĩnh, thiêu đốt trong sâu thẳm của bản thân không để cho người khác biết được, là cảm giác bất chấp tất cả mà chỉ có riêng mình mới cảm nhận được, cô nghiến răng thầm lặng nói với bản thân, nói với lòng mình, nói với chàng trai ấy:

"Muội hứa với huynh, nhất định sẽ làm một chuyện vì huynh, bất kể gian nan hiểm trở, cho dù phải đi ngược lại với thế nhân, cho dù thời gian đằng đẵng, cho dù thương hải tang điền, muội, nhất định sẽ nhớ!"

Muội,

Nhất định sẽ nhớ!

Vương Tông Cảnh cười quay đầu lại, nhìn cặp mắt của cô bé, có vẻ cũng không cảm nhận được gì, chỉ cười nói:

"Được rồi."

Tô Tiểu Liên lặng lẽ gật đầu, không nói thêm gì, chỉ nhìn nó sâu thẳm, sau đó xoay người bước đi, không quay đầu lại nữa.

Vạn vật trong đất trời, dường như cũng đang ngừng thở trong khoảnh khắc, dõi theo bóng dáng cô đi về phía xa.

※※※

Dưới thành Hà Dương, hai bên đường người đi qua lại có khá nhiều hàng quán nhỏ, tiếng rao hàng vang lên liên miên, chính là một cảnh tượng đầy ồn ào của thế tục. Phía xa là ngọn núi xanh nguy nga, sừng sững ngạo nghễ chọc thẳng vào trời mây, phảng phất như đang thể hiện sự uy nghiêm của tiên gia.

Trăm ngàn năm nay, thành Hà Dương chính là một thành trì bao quanh chân Thanh vân Môn, nơi này bách tính tôn sùng đạo giáo, ngưỡng mộ Thanh Vân. Thường thường nếu trong nhà có một người con cháu may mắn được vào làm đệ tử Thanh Vân Môn thì đã là một chuyện vui lớn làm rạng rỡ tổ tông rồi. Đặc biệt mấy năm nay Thanh Vân Môn mở ra Hội Thi Thanh Vân, xung quanh thành Hà Dương cũng có phong trào đưa con cháu tới, có điều quy củ của Thanh Vân Môn rất nghiêm khắc, cho tới nay cũng chưa từng nghe có mấy người vào được, nhưng sự kiện này vẫn là đại sự khiến tất cả hương thân phụ lão trong thành Hà Dương say sưa bàn tán.

Hôm đó, bên ngoài thành Hà Dương vẫn nhiệt náo như thường ngày, chỗ nào cũng thấy người đi đường qua lại, dưới một gốc cây hòe râm mát bên đường có không ít người ngồi đó hóng mát. Trong đám người có hai kẻ ngồi cạnh nhau, sắc mặt tướng mạo đều rất phổ thông, quần áo phục trang trên người cũng giống như những thương nhân vẫn thấy, đang tùy tiện ngồi trên một tảng đá xanh dài phe phẩy quạt như những người bình thường. Mặt bọn họ hướng về phía Thanh Vân, nhìn lên rặng núi phía xa, chỉ có ánh mắt thỉnh thoảng vô tình lộ ra tinh quang quan sát xung quanh đầy vẻ cảnh giác là điểm khiến hai người này trở thành hơi khác thường.

Qua một lúc sau, người trẻ tuổi hơn thấy hai bên không có người liền lầm bầm như đang tự nói với mình một cách điềm nhiên, đầu cũng không quay sang ngó đồng bạn: "Sư huynh, nơi này vẫn chưa phải là Thanh Vân Sơn, chúng ta việc gì phải cẩn thận như thế?"

Kẻ nhiều tuổi hơn cau mày, nhưng sắc mặt vẫn tỏ ra như thường, nói giọng nhàn nhạt: "Chuyện quan trọng, chú ý nhỏ sẽ không sai lớn. Huồng hồ nơi này cũng có thể coi là ngay dưới chân Thanh Vân rồi, vạn nhất lộ ra tin tức bị đám Thanh Vân kia phát giác ra, thì thành chúng ta đi may áo cưới cho kẻ khác hay sao?"(*)

Tên sư đệ trẻ tuổi gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn một ngọn núi nguy nga sừng sững của rặng Thanh Vân Sơn, trong khoảnh khắc chợt như cảm khái, thở dài nói nhỏ vẻ thèm thuồng: "Thanh Vân Sơn này quả nhiên khí thế hùng mạnh, danh bất hư truyền, khó trách luôn được xưng là long mạch của Thần châu. Nhớ năm xưa các vị tiền bối của Thánh giáo chúng ta thực hiện chí lớn mấy lần vây công, đáng tiếc đều xôi hỏng bỏng không, thật là đáng tiếc đáng hận."

Nói đoạn y quay đầu lại nhìn sư huynh, tiếp: "Sư huynh, huynh nói lần này chúng ta lén tiềm nhập bao nhiêu người vào đấy, liệu có thể tìm được tòa Vân Điện kia không?"

Vị sư huynh lớn tuổi hơn chần chừ một lát, nhưng lại khẽ lắc đầu, hạ giọng đáp: "Cũng không chắc."

Tên sư đệ bắt đầu hơi căng thẳng, lại nhìn trái nhìn phải, xích lại gần sư huynh một chút, nói: "Sao thế sư huynh, chẳng lẽ bên trên có biến động gì hay sao?"

Kẻ sư huynh trầm mặc phút chốc, xem ra rất tín nhiệm vị sư đệ này nên cũng không có ý giấu hắn, hạ giọng: "Nghe nói tòa Vân Điện này chính là nơi ở của tiên nhân thời thượng cổ, theo truyền thuyế thì trong đó trân bảo vô số, có điều truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết thôi. Nếu thật là nơi ở của tiên nhân thời thượng cổ, cho tới giờ cũng phải trải qua mấy vạn năm rồi, đâu còn có thể lưu lại được thứ gì chứ? Thanh Vân Môn ở nơi này chí ít phải qua hơn hai ngàn năm mà trước giờ cũng không nghe nói có phát hiện gì cơ mà."

Tên sư đệ kia tỏ rõ sự thất vọng, quẹt mép nói: "Vậy chúng ta mạo hiểm tiềm nhập vào, vạn nhất bị Thanh Vân Môn phát hiện ra chẳng phải là gặp xui xẻo à?"

Kẻ sư huynh bật cười đáp: "Đệ cũng đừng gấp, huynh nghe nói tin tức về Vân Điện là Môn chủ gặp cơ duyên xảo hợp trong Man hoang thánh điện may mắn có được, có điều những lời lưu lại cũng không rõ nên khó mà tìm hiểu được vị trí cụ thể. Môn chủ cũng trắc trở mãi mấy lần mới đại khái xác định là nằm ở gần dãy Thanh Vân Sơn."

Tên sư đệ ngẫm nghĩ rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì, ánh mắt chợt trở nên nóng bỏng: "Sư hunh, Môn chủ là nhân vật ghe gớm cỡ nào, mà sao lại để ý tới một tòa Vân Điện mơ hồ như thế, chẳng lẽ trong Vân Điện thực sự có kỳ trân dị bảo kinh thiên động địa gì đó hay sao?"

Kẻ sư huynh hít vào một hơi dài, lắc đầu đáp: "Chuyện này ta cũng không hiểu được, nghĩ đi nghĩ lại, chúng ta lén tiềm nhập nhiều người như thế nhưng không ai mà không nhận được mệnh lệnh nếu phát hiện tung tích của Vân Điện phải lập tức hồi báo, bí mật bên trong e rằng chỉ có Môn chủ mới biết thôi."

Tên sư đệ im lặng không nói, hồi lâu sau mới cười khổ thốt: "Nói thì dễ, rãy Thanh Vân Sơn này kéo dài cả vạn dặm, chẳng có chút đầu mối nào trong tay, làm sao mà tìm đây?" Y ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao sừng sững như thanh kiếm, quẹt mép nói tiếp: "Đừng nói tìm lâu hay chóng, kết quả tòa Vân Điện kia lại nằm ngay dưới chân Thanh Vân Môn thì chúng ta có mà lòi mắt!"

"Bỏ đi, bỏ đi" Kẻ sư huynh kia nạt y mấy tiếng, ánh mắt không hẹn mà cũng nhìn về Thanh Vân Môn phía xa, miệng nở một nụ cười lạnh nói: "Thánh giáo chúng ta với Thanh Vân Môn có thể nói là huyết hải thâm thù, chưa chết chưa thôi. Năm đó Môn chủ đã phát lời thề độc Minh huyết trước tượng Thiên Sát Minh Vương trong Man hoang thánh điện, đời này kiếp này nhất định phải tiêu diệt Thanh Vân Môn, hoàn thành đại nghiệp vinh quang của Thánh giáo ta."

Tên sư đệ kia vừa nghe thấy bốn chữ Thiên Sát Minh Vương tức thì sắc mặt trịnh trọng hẳn lên, nghe xong thần tình cũng lộ ra vẻ kích động khao khát, hạ giọng nói: "Thì ra môn chủ từng nói như thế à."

Kẻ sư huynh kia hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thanh Vân Sơn đáp: "Năm xưa bản môn bất ngờ bị tiêu diệt, tuy là do yêu thú Nam cương gây ra, nhưng Thanh Vân Môn trước đó cũng có đổ dầu vào lửa, Môn chủ luôn nhớ rõ trong tâm." Nói tới đây, y dừng lại một chút, rồi tiếp: "Được rồi, chúng ta tiến hành thôi. Trên Thanh Vân Sơn cấm vệ nghiêm ngặt, chúng ta hãy tìm một vòng bên ngoài trước một thời gian cái đã. Nếu ông trời rủ lòng thương nhìn trúng Thánh giao ta, ắt sẽ có ngày kha kha kha kha…"

Trong tiếng cười lạnh trầm đục, hai người lại biến thành hai kẻ thương nhân qua đường không có gì bắt mắt, lẫn vào trong đám người phàm tục như nước chảy vào sông, lặng lẽ di chuyển trong thành Hà Dương.



Ghi chú: (*) May áo cưới cho kẻ khác, ý nói việc mình làm vất vả lại để cho người khác hưởng. Cốc mò cò xơi.